26:


Công Tôn Lăng đứng ở trước mặt Ngô Phách, tao nhã mà tiêu sái tự nhiên.

Ngô Phách cười lạnh nói:

- Thế hệ mới của tứ đại thế gia cũng không ghê gớm gì!

Công Tôn Lăng không có để ý tới khiêu khích của Ngô Phách, thản nhiên nói hai
chữ:

- Xuất chiêu!

Xuất chiêu.

Chỉ có hai chữ, thể hiện Công Tôn Lăng khinh thường Ngô Phách, đối với hắn
hoàn toàn miệt thị.

Sưu!

Ngô Phách chưởng phong bạo khởi.

Không ngoài dự liệu cuồng phong cuồn cuộn nổi lên như mưa rào!

Thiết chưởng trực tiếp đánh tới đại huyệt trước ngực Công Tôn Lăng, một kích
tất sát.

Không ngoài sở liệu, Ngô Phách vừa ra tay liền hiện ra khí thế liều chết với
Công Tôn Lăng, các chiêu đều hướng về phía yếu hại trí mạng của Công Tôn Lăng.

Lúc mọi người đoán rằng Công Tôn Lăng có thể hay không thể tiếp bước Thượng
Quan Viễn và Âu Dương Hoa, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ tao nhã tự nhiên của Công
Tôn Lăng.

Công Tôn Lăng ở trên lôi đài tựa như chuồn chuồn điểm nước tao nhã, nhẹ nhàng,
thậm chí không thể nắm bắt.

Sau vài hiệp Ngô Phách ngay cả quần áo Công Tôn Lăng cũng không chạm được,
tuyệt học Công Tôn thế giá Hư Miểu Lăng Bộ, có thể là tuyệt thế khinh công có
thể so sánh với Lăng Ba Vi Bộ.

Sau khi Ngô Phách hết hơi Công Tôn Lăng mỉm cười nói:

- Ngô bang chủ, thực xin lỗi, giờ tới ta xuất chiêu, tiếp chiêu!

- Đúng không?

Ngô Phách cười lạnh quỷ dị, đột nhiên tay xuất một chiêu “Mãnh Hổ Đào Tâm”
đánh về phía Công Tôn Lăng.

Công Tôn lăng đối với một chiêu đang tới, thần long bãi thủ, phi chưởng xuất
ra.

Thần long bãi thủ của Công Tôn Lăng sắp chạm phải ưng trảo của Ngô phách, thì
thấy đột nhiên Ngô Phách xoay ngược lại, một cỗ chân khí từ trong lòng bàn tay
bắn thẳng vào tâm oa Công Tôn Lăng.

Chân khí phá không, giống như ngân châm xuyên tim.

Phi tốc.

Tuyệt khoái.

Một kích trí mạng.

Chân khí phá không, như ngân quang bay trong đêm, thẳng tới trái tim của Công
Tông Lăng, khoảng cách gần như vậy làm sao tránh được.

Chỉ có Công tôn Lăng đứng đối diện với Ngô Phách mới thấy rõ ràng, chân khí
phá không mà tới kỳ thật là có ngân châm theo cùng.

Ngân châm dưới ánh mặt trời, lập lòe phát sáng.

Tiểu ngân châm này nhỏ như vậy, ở trường hợp này, thường thường là có thể giết
người vô ngân.

Luận võ kén rể rõ ràng không cho phép mang theo vũ khí, huống chi là ám khí,
Ngô Phách dám mạo hiểm với anh hùng thiên hạ như vậy, hoàn toàn không đơn giản
chỉ vì muốn thắng được Mộ Dung Tuyết, hoặc đối với hắn mà nói, chiến thắng
được tinh anh tứ đại thế gia mới là mục đích chân chính của hắn.

Ngân châm vừa ra, bên ngoài có thể nhìn thấy chỉ có vài cao thủ ít ỏi mà thôi,
Mộ Dung Chí nhờ các nguyên lão võ lâm tự nhiên không phải nói chơi, Quân Chiến
Thiên cũng thấy rõ

Nhưng mà không ai có thể nhúng tay vào trong đó, bởi vì trên lôi đài đối chọi
với nhau rất gần.

Người duy nhất cứu Công Tôn Lăng chỉ có thể là chính hắn.

Ngân châm bạch quang vừa động, đột nhiên thoáng như hào quang vạn trượng, bộc
phát ra uy lực kinh người, một khắc trước khi tiếp cận Công Tôn Lăng, ngân
châm biến thành vô số ngân châm như mưa, bao phủ cả người Công Tôn Lăng.

Xong rồi.

Mọi người đều vì Công Tôn Lăng thở dài.

Công Tôn Lúc này lại rất bình tĩnh, tựa như núi đứng sừng sững vậy, khí thế
kinh người!

Song trảo của Ngô Phách vừa phát ra ngân châm, như lưỡi đao sắc rời khỏi vỏ,
như tên rời khỏi cung, cực nhanh bay tới.

Ngay lúc này.

- A! Công Tôn Lăng cất lên tiếng tru như sói, làm mọi người ở hiện trường hít
thở không thông, tiếng hò hét cao vang trời.

Trên người Công Tôn Lăng đột nhiên bộc phát ra một đám ngân mang, ngân mang
này bay lên trời nhanh chóng bạo khai, các điểm ánh sáng tràn ngập lôi đài.

- Mạn Thiên Phi Hoa.

- Đương đương đương!!

Tiếng vang không ngừng bên tai, ngân châm bay về phía Công Tôn Lăng toàn bộ
đều bị che ở ngoài vòng hào quang.

Tuyệt học của Công Tôn thế gia, lúc này được xuất trên người Công Tôn Lăng làm
mọi người lâm vào cảm thán cùng rung động.

Đúng là đối quyết đỉnh phong.

Tất cả mọi người đang xem đều kinh hô.

Ngô Phách lúc này không thể lui, vì thế không lùi mà tiến, đôi tay hóa thành
hàng ngàn hàng vạn trảo ảnh, đánh vào các điểm ánh sáng mà Công Tôn thế gia
xuất ra.

Mọi người chờ mong Ngô Phách có thể xuất lại một lần nữa tuyệt học kinh thế
hãi tục “Phi Long Tại Thiên”

Nhưng Công Tôn Lăng sẽ không cho hắn cơ hội như vậy, hắn cười lạnh, huy quyền
cuồng bạo tấn công.

- Ầm! ầm! ầm!

Âm thanh liên tiếp vang lên trên lôi đài, tất cả người xem chỉ thấy đau nhức
màng nhĩ, suy đoán là Ngô phách dùng toàn thân khí lực liều chết đón đỡ khí
kình. Thanh âm đón đỡ “Mạn Thiên Phi Vũ” của Công Tôn Lăng phát ra.

Mạn Thiên Phong Trần, Huyết Hồng Phi Hoa của Mạn Thiên Phi Vũ.

Trên lôi đài bóng người di chuyển nhanh căn bản không làm cho người ta phân
biệt được.

- Ầm!

Lại một tiếng nổ lớn

Thắng bại lập tức phân rõ.

Huyết quang bắn tung tóe.

Ngô Phách mang theo một chùm huyết quang bạo lui về sau.

Ngô Phách thất bại.

Mọi người đều hiểu được, mặc dù không có nhìn thấy lồng hào quang chụp xuống,
đã phát sinh hết thảy mọi chuyện.

Ngân quang tản đi, trên lôi đài ngoại trừ tiếng ngã xuống đất đau đớn của Ngô
Phách, cổ tay hắn không ngừng chảy máu.

Công Tôn Lăng đứng ở ngoài ba thướng, tựa như núi non hùng vũ, sừng sững ngạo
nghễ.

Nói không hết vẻ tiêu sái tự nhiên, tuấn lãng phong lưu.

- Bắt lấy ác đồ đã trái với quy tắc lôi đài!

Mộ Dung Thương lúc này lên tiếng.

Gia tướng của Mộ Dung thế gia nhanh chóng nhào tới, lúc bọn họ chuẩn bị bắt
giữ Ngô Phách, hắn liền ngửa mặt cười lớn một tiếng trong mắt hiện ra huyết
quang kinh người.

- Các ngươi mơ tưởng.

Nói xong toàn thân phát trướng lên, miệng lập tức phun huyết.

- Ầm! một tiếng nổ vang, toàn thân Ngô Phách giống như khí cầu bị xé rách
vậy, khí huyết công tâm nháy mắt bị bạo vong!

Cảnh tượng tàn nhẫn này làm mọi người ở đây lâm vào kinh hãi.

Việc này làm mọi người xem không hiểu Ngô Phách, võ công của hắn làm người ta
nhìn không ra, nháy mắt đã hóa thành bãi thịt máu, không lưu lại cái gì, điều
duy nhất lưu lại chính là một bí ẩn không thể phá giải trên võ lâm.

Một hồi luận võ kén rể lại đã có ba xác chết, lần nữa chứng minh giang hồ vĩnh
viễn là âm mưu cùng báo thù đầy máu tanh.

Ngay cả một hồi luận võ kén rể đơn giản cũng không ngoại lệ.

Ngàn dặm trời quang, không may không gió.

Nhìn hết tầm mắt.

P/s:cần góp ý tưởng,các bác có thể cmt ở dưới


Phong Lưu Kỳ Hiệp - Chương #26