Người đăng: yeunghiet
~~*
Bỏ lại Băng Phong đang ngây người, Băng Dạ trực tiếp lách qua người
hắn, quảng trường Lãnh Hàn gia thẳng tiến.
...
Một thân y phục đỏ rực diễm lệ, khí thái thong dong có phần lười
biếng, nổi bật lên trong đám người ồn ào vội vã tất bật chuẩn bị
cho đợt trắc thí sắp diễn ra. Nàng đi đến đâu cũng đều thu hút ánh
nhìn của mọi người nhưng khi nhìn rõ dung mạo của nàng thì ai cũ
"hiểu" vì sao nàng có thể thong dong như vậy...
"Ai u, đây không phải chất nữ cưng của Gia chủ, Lãnh Hàn Băng Dạ tiểu
thư sao!?"
Giọng nói cao vút, có chút chói tai kia xuất ra từ miệng của một
tiểu cô nương xinh đẹp mặc hồng y, Lãnh Hàn Tịch Hương. Không thể
không nói, Lãnh Hàn gia có gen di truyền rất tốt, ai ai cũng đều là
tuấn nam mỹ nữ cả.
Nàng ta không chỉ có dung mạo đẹp mà thực lực cũng có thể xem là
khá cao so với bạn đồng lứa, 16 tuổi thất phẩm Ấu khí nên cũng
được không ít thiếu niên ngoại tộc ưa thích thường xuyên theo đuổi.
Năm nay nàng ta cùng tuổi với Băng Dạ, cũng mới vừa trải qua lễ
thành nhân hồi tháng trước mà thôi.
Băng Dạ khẽ liếc nàng ta một cái rồi quay mặt đi không thèm để ý
đến nữa.
Tịch Hương có thể xem là một trong những người nổi bật trong thế hệ
thiếu niên này của Lãnh Hàn gia, nào giờ chỉ có nàng ta không để ý
đến người khác, làm gì có chuyện người khác không để ý đến nàng
ta!? Hành động này của Băng Dạ không chỉ khiêu khích tôn nghiêm của
nàng ta còn hoàn toàn chọc giận nàng ta.
"Lãnh Hàn Băng Dạ đừng khinh người quá đáng! Nếu không phải gia chủ
bao che, ngươi nghĩ mình có tư cách đứng trong Lãnh Hàn gia này sao!?"
Bước chân đưa ra định rời đi của Băng Dạ hơi khựng lại một chút,
cũng không thèm quay đầu nhìn Tịch Hương, chỉ nhàn nhạt nói, "Có
giỏi ngươi cũng tìm gia chủ bảo ngài ấy đi bao che ngươi đi."
Lãnh Hàn Tịch Hương "..."
"Ngươi..."
Nàng ta quả thật sắp bị Băng Dạ chọc tức chết rồi, đúng lúc Tịch
Hương không kiềm chế nổi mình định hạ thủ với nàng thì đã có một
nhân ảnh xuất hiện kịp thời lạnh giọng quát, "Hai người làm gì
đó!?"
Lãnh Hàn Phong Thiên!
Không ngờ lại là Gia chủ.
Tịch Hương trừng mắt nhìn Băng Dạ cảnh cáo nàng. Biết rõ Lãnh Hàn
Phong Thiên sẽ lại bênh vực Băng Dạ, nàng ta không cam lòng trừng mắt
nhìn Băng Dạ rồi mới quay lại thi lễ cho có lệ với Lãnh Hàn Phong
Thiên qua loa vài câu sau đó liền phất tay áo dẫn người rời đi.
Thế giới này cường giả vi tôn, lễ tiết tuy cần nhưng cũng không quá
câu nệ.
"Thúc thúc..."
Băng Dạ ý cười nhàn nhạt, khẽ cất bước tiến lại chỗ Lãnh Hàn
Phong Thiên.
"Sao lại ra đây, con hôm nay không ngủ nữa sao? Sắp thành Thụy trùng
(sâu ngủ) rồi."
Lãnh Hàn Phong Thiên ý cười sủng nịnh xoa đầu nàng. Dù sao thân hình
nàng hiện tại mà nói bất quá cũng mới là tiểu cô nương 16 tuổi
chưa phát triển hoàn toàn, quả thực so với Lãnh Hàn Phong Thiên thấp
bé hơn rất nhiều a.
Lãnh Hàn Băng Dạ cũng tuỳ ý để ông xoa đầu mình, giương mắt nhìn
thẳng vào mắt ông. Giọng nói nàng trong trẻo nhưng lại lạnh lùng
mang chút hờ hững không hề giấu được sự quyết tuyệt, không cho người
khác chối từ: "Nhị thúc, con muốn tham gia trắc thí lần này."
Lãnh Hàn Phong Thiên dường như hơi giật mình vì câu nói bất ngờ của
nàng, lần nữa nhìn sâu vào đôi mắt của Băng Dạ... Ông... bỗng bật
cười, "Haha, chuyện này... Dạ Nhi, con đùa sao? Nếu con muốn đến xem
buổi trắc thí hôm nay cứ nói với thúc một tiếng. Chẳng lẽ thúc sẽ
cản con sao?" Dừng một chút ông lại nói tiếp, "Ta biết con muốn đến
xem hội tuyển sinh của Tử Thiên học viện. Dù sao đây cũng là dịp
hiếm có, 5 năm mới có một lần. Lãnh Hàn gia ta là gia tộc lớn nhất
thành An Lạc này mới có được vinh dự chọn làm nơi tổ chức đợt
tuyển sinh này... Con yên tâm, thúc sẽ dành cho con vị trí quan sát
tốt nhất."
Băng Dạ muốn lên tiếng giải thích cho Lãnh Hàn Phong Thiên, hình như
ông ấy hiểu lầm nàng vì muốn xem hội tuyển sinh gì đó mới đề nghị
tham gia đợt trắc thí này... Nhưng không hiểu sao lời giải thích ra
đến cửa miệng lại bị nuốt ngược trở lại.
Nàng chỉ khẽ cười, nhẹ gật đầu, "Được, vậy con giao việc này cho
thúc. Con về Dạ viện nghỉ ngơi đây."
Lãnh Hàn Phong Thiên cũng khẽ cười, từ ái gật đầu: "Được, một lát
bắt đầu khai mạc ta sẽ cho người đến báo cho con."
Phong Khởi Khai Vân - Thủy Tịch Dạ Hàn