Trắc Thí (thượng)


Người đăng: yeunghiet

~~*

Hôm nay là ngày Lãnh Hàn gia kiểm tra trắc thí để kiểm tra tốc độ
tu luyện Ấu khí của các bậc tiểu bối trong gia tộc. Mỗi năm tổ
chức một lần.

Trong kí ức của Băng Dạ, cũng chính trong đợt trắc thí này 9 năm
trước mà nàng bị kết luận là Phế Vật của gia tộc.

Băng Dạ khẽ mỉm cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại là một mảng lạnh
như băng. Nàng vĩnh viễn không quên những ngày đầu nàng đến thế giới
này đã phải chịu sự khinh thường từ những kẻ mệnh danh là "thiên
tài" của gia tộc chỉ vì nàng bị gắn với hai từ "phế vật".

Mặc dù không phải loại người ham hư vinh quyền thế, nhưng nàng lại
là người có thù tất báo.

Ngươi không phạm ta - ta không phạm ngươi, ngươi đã phạm ta - ta trảm
thảo trừ căn.

Mặc dù nàng không thể diệt hết đám người từng ức hiếp mình nhưng
khiến bọn hắn từ trên đỉnh cao vinh quang ngã xuống so ra còn đau khổ
hơn. Từ vị trí thiên tài của gia tộc nhưng lại trở thành bại tướng
dưới tay kẻ bị coi là Phế vật là nàng đây so với giết bọn hắn còn
giày vò bọn hắn hơn.

Băng Dạ rời khỏi nơi tu luyện, trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay y
phục mới để chuẩn bị tham gia trắc thí. Nàng thực chờ mong nhìn
thấy vẻ mặt của đám trưởng lão gia tộc khi nhìn thấy nàng còn
sống. Bọn họ nghĩ nàng không biết nhưng nàng lại nắm rõ tất cả
việc họ đã làm trong lòng bàn tay. Thức ăn, nước uống, thậm chí
vật dụng trong tiểu viện của nàng đều bị họ len lén sai người động
tay chân bỏ vào vài loại dược vật, phối hợp với nhau để tạo thành
một loại kì độc khiến người trúng phải trở nên si ngốc. Như trong y
phục của nàng có tẩm La Vân hương, trong trà nàng uống hằng ngày có
U Lan Đàn và Tử Tâm Liên, trong viện nàng trồng Uất Kim Hương... những
thứ này đều là vật quý hiếm ngàn vàng khó mua lại đều được đưa
đến để nàng tùy ý sử dụng. Nhìn từ góc độ của ngoại nhân vào
thì nàng đúng là rất được ưu ái. Bản thân nàng cũng rất 'thụ sủng
nhược kinh' bởi sự "ưu-ái" này a... Nếu không phải tất cả những thứ
đó tạo thành kì độc khiến kinh mạch con người bế tắc không thể tu
luyện, đầu óc theo năm tháng mà dần si ngốc, sinh mệnh lực cũng
giảm dần theo thời gian thì nàng ngược lại càng "cảm tạ" họ hơn.

Mặc dù không hiểu lý do khiến họ giở độc thủ với mình nhưng như
nàng đã nói, nàng là người có thù tất báo! Không chỉ thế còn là
báo lại gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.

Lãnh Hàn Băng Dạ vừa thay y phục chuẩn bị rời viện thì đã có
người đến tìm nàng. Lãnh Hàn Băng Phong, được xem là người có niên
kỉ (tuổi) lớn nhất trong thế hệ này của Lãnh Hàn gia, cũng là
trưởng tử của Lãnh Hàn gia Gia chủ, đường ca của nàng. Hắn cũng có
thể xem là một trong số những người hiếm hoi trong Lãnh Hàn gia không
khiến nàng chán ghét.

"Tiểu Dạ, muội chuẩn bị đi đâu sao?" Băng Phong nhíu nhíu mi, khuôn
mặt tuấn mỹ hơi hơi ngạc nhiên.

Bình thường Băng Dạ cả năm cũng chẳng buồn ra khỏi viện sao hôm nay
bộ dáng dường như... Hắn bỗng giật mình nhớ ra: "Tiểu Dạ, mặc dù
gia quy có quy định thành viên Lãnh Hàn gia nhất định phải tham gia
trắc thí sau lễ thành nhân, nhưng muội đâu có tham gia lễ thành
nhân... Hơn nữa có ta ở đây ai dám phán xét muội ta sẽ thu thập kẻ
đó. Muội hãy về viện của mình đi."

Lãnh Hàn Băng Phong lo lắng a. Hắn sao không biết, Băng Dạ bình thường
rất hiếm khi ra khỏi Dạ viện của mình vì để ý đến những lời đàm
luận của thế nhân vì danh hiệu phế vật của nàng chứ. Bình thường
hắn và phụ thân cũng không bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt
nàng cũng vì muốn nàng vô tư mà sống.

Phụ thân thậm chí còn ra nghiêm lệnh: Toàn phủ không ai được phép
đến quấy rầy nàng, còn đặc cách cho nàng để nàng không phải tham
gia trắc thí định kì mỗi năm... Nhưng không nghĩ tới, nàng hôm nay...

Băng Dạ lãnh đạm nhìn Băng Phong, tại đáy lòng cảm thấy ấm áp...

Kì thực cảm giác có người quan tâm cũng không phiền phức như nàng
tưởng... Nàng nhàn nhạt nói: "Ca không cần lo, muội chưa ngốc đến
nỗi tự biến mình thành trò cười cho kẻ khác."

Băng Phong giật mình, ngẩn người, dùng bộ mặt ngu ngốc, không thể tin
hỏi nàng, "Tiểu Dạ, ý muội là muội..."

Băng Dạ khẽ liếc hắn một cái nhàn nhạt khẳng định suy đoán của
hắn, "Ca nghĩ sao thì chính là như vậy!"

Cũng đã đến lúc nàng nên đi đòi nợ thôi.

Đòi cả vốn lẫn lời những thiệt thòi nàng phải chịu...

Khoé môi chậm rãi nâng lên một độ cong lạnh lẽo.


Phong Khởi Khai Vân - Thủy Tịch Dạ Hàn


Phong Khởi Khai Vân - Chương #6