Con Cá Vàng.


Người đăng: nguyenphidinh

Sáng tinh mơ, Phi Định khăn gói lên đường ra thị trấn, đồ đạc hắn mang theo
chỉ vỏn vẹn vài cái áo ấm, một bao da, Thạch Sanh phủ và một ít tiền làm lộ
phí đi đường.

Nếu muốn ra được thị trấn thì phải đi qua phía Đông, băng qua một con sông lớn
và phải đi rất xa, chắc cũng vài ngày đường.

Ào ạt


  • Này thống, con sông chỉ đơn giản là lớn thôi, sao lại có thể to lớn đến như
    thế này? - Phi Định xuýt xoa trước độ rộng lớn và sâu rộng của con sông. Hắn
    nhìn quanh, thấy có một bến thuyền.

Hắn tiến đến chỗ bến thuyền, giờ đang có rất nhiều người đang tập trung ở đó,
người ta đang bốc dỡ hàng hóa, phương tiện lên một chiếc thuyền lớn. Phi Định
tiến lại gần một người đang dỡ một bao gạo lên trên thuyền.


  • Dạ thưa ngài, đây có phải là thuyền ngang chở qua kia sông không ạ ? - Hắn
    hỏi.


  • Đúng vậy, nếu muốn đi thì ngươi cứ lên kia mà ghi danh với ông chủ thuyền
    kia kìa.- Ông ta chỉ tay về phía xa, có một cái chốt nhỏ, một người đàn ông
    béo tốt đang ngồi trong đó.


  • Đa tạ ngài.


Phi Định bước tới, người đàn ông cũng nhìn hắn.


  • Thưa ngài, tôi muốn mua vé đi qua ki ia sông ạ


  • Chào cậu bé, ở bến thuyền này, không thu tiền trước khi lên thuyền, ngươi
    lên thuyền rồi khi cập bến mới đưa tiền nhé !.


Phi Định cảm thấy lạ, nhưng cũng chẳng nói gì, lặng lẽ đi lên thuyền.


  • Rồi, nhổ neo nhé các vị ! - Một thủy thủ nói lên.

Chiếc thuyền trôi dần dần ra giữa lòng sông, sóng nhẹ nhàng, nắng ấm, cảnh vật
trông rất thanh bình.


  • Thuyền trưởng ... đằng xa kia... ! - Một thủy thủ thông báo với thuyền
    trưởng, chỉ tay về phía xa xa.

Đằng xa giữa làn sóng chập chùng, một cái vây cá rất to đang từ từ rẽ sóng
lướt tới mạn thuyền. Mọi người trên thuyền nhốn nháo, trông rất tuyệt vọng,
chạy về mạn còn lại của thuyền. Chiếc thuyền nghiêng qua một bên.

Uỳnh một phát, có thứ gì đó húc vào bên mạn thuyền. Con thuyền lắc lư chao
đảo, nó húc thêm phát nữa, đã có vài thứ đồ đạc rơi xuống nước.


  • Ta đã hiểu rồi, haizzz, thu tiền khi cập bến vì sợ quái vật tấn công giữa
    đường người ta chết lại mắc oán à ? - Hắn rút Thạch Sanh phủ ra - coi như hôm
    nay ta xử lý ngươi cho yên bình khúc sông này vậy.

( Quái vật nguy hiểm, hãy cẩn thận. Theo phân tích là một loại cá trê thành
tinh, ăn thịt người rất nhiều. Điểm yếu đôi mắt là trước mắt nên tấn công.)


  • Được rồi, con quái vật kia xem đây !- Hấp, Phi Định nhảy lên trên mạn
    thuyền.

Con quái vật cảm thấy nguy hiểm, nhìn lên mặt nước. Da nó trơn nhẫy bóng
loáng, lại lốm đốm xanh lá, vây ngạch trông như thép, rất cứng. Dài khoảng 8m,
không có vẻ nó là quái vật phát triển lên từ vùng này, vì trông nó như đã
nhuốm màu ma thuật chảy trong máu.

Phi Định nhảy vào đầu con quái vật, rìu chĩa thẳng vào giữa đầu nó.

Kinh!

Cây rìu cắm vào đầu nó, lại bật ra vì quá cứng. Con quái vật hất hắn lên không
trung. Nó há miệng ra chờ hắn rớt vào thành con mồi tội nghiệp.

Phi Định chĩa rìu thẳng vào hàm trên của nó, cắm một phát mạnh, lại nhảy phóc
lên trên đầu nó, máu từ đầu phun ra.

Con quái ngư hất hắn xuống khỏi đầu, vùng vẫy vì đau đớn.


  • Ơ đệt... ọc ọc ọc..

Phi Định chìm sâu xuống dưới, con quái ngư cũng lặn xuống quyết tiêu diệt hắn
cho được.

-" Hệ thống-sama, giúp ta nhanh lên ta không muốn làm ma da đâu "

( Ngươi nói gì vậy ? Ngươi không có ma lực à ? )

Hắn thức tỉnh, ma lực vẫn còn chảy trong người hắn mà hắn không để ý đó sao ?
Lại tưởng rằng vẫn còn phải tập luyện nhiều để thúc tỉnh trở lại.

Con quái ngư lao thẳng về phía hắn với tốc độ bơi kinh hoàng.

rắc rắc..

Hắn tung ra một tia băng giá vào thẳng mặt con quái ngư giờ vẫn còn đang há
miệng lao tới toan đớp hắn.

Tia băng đó lao thẳng vào miệng con quái, đóng băng nó từ trong lục phủ ngũ
tạng. Nó cứng đờ lại, băng thạch đó lại đẩy nó ra khỏi mặt nước, rơi vào chiếc
thuyền có những kẻ đang kinh ngạc kìa.

Phi Định bơi ngược lên trên mặt nước, thở hồng hộc, có vài người giúp kéo hắn
lên trên thuyền. Phi Định tiến lại gần con quái vật, hạ sát nó.


  • Cảm.. cảm ơn cậu .. đã tiêu diệt con quái vật này ... - Giọng nói run run
    vang lên, đó là ông lái thuyền. - Nó đã uy hiếp khu vực này rất lâu rồi, đã
    giết rất nhiều người đi ngang qua. Chuyến tàu qua sông này là chuyến hên xui,
    nên chỉ qua được bến bên kia mới dám thu lấy tiền.


  • À không có gì đâu, ta thấy khó chịu thì ra tay thôi.


Thuyền cập bến, mọi người lại gần xem xẻ thịt con cá trê khổng lồ này.


  • Thật sự nó quá mạnh mẽ, bộ giáp đầu và vây này cực kỳ cứng, cứ như sắt thép
    vậy. - Một người đàn ông nói.


  • À, ta có thể lấy đi vài cái vây của nó được không ? - Phi Định hỏi


  • Tất nhiên được rồi, con cá này của cậu mà - Nhiều người bảo với hắn.


  • Cảm ơn - Phi Định chặt đi khoảng vây trên lưng - Ta tiếp tục đi đây, tạm
    biệt mọi người.


Hắn bỏ đi với bộ vây vắt trên lưng.


  • Này khoan đi đã, lấy những thứ này đi, ngươi xứng đáng với nó.

Một người tới gần dúi vào tay hắn một nắm trang sức.


  • Đấy là những thứ bọn ta kiếm được trong dạ dày con quái thú, ngươi cầm lấy
    mà đi đường. Bảo trọng nhé người thiếu niên tốt bụng.

Đi hơn một ngày sau hắn cũng đã tới một nơi thị trấn nhỏ, người ra vào cũng
bình thường.


  • Ây !! đứng lại mau, ngươi dám... thật thô lỗ . - Một cô gái nói với đứa trẻ
    vừa cầm cái bánh bao chạy đi, miệng cười toe toét.


  • Tỉ tỉ à, hướng nào đến thị trấn Đức Hòa có thể chỉ cho ta biết được hay
    không ? - Phi Định tiến lại gần hỏi.


  • Ta cũng không biết nữa, nhưng có một chuyến xe đằng kia có trạm dừng là Đức
    Hòa đấy, ngươi hãy tới đó hỏi thử xem sao.


  • Cảm ơn đại tỉ nhé !


Phi Định bước đi.


  • Haizzz, thế giới này lại có thể rộng lớn đến như vậy ? Bây giờ phải đi thật
    xa mới có thể ra được nơi có nhiều người thật khổ công à.


  • BUÔNG TA RA !! NẾU KHÔNG TA SẼ ĐẤM NGƯƠI ĐẤY ! - ở phía xa vọng lại tiếng
    hét.


Một người trẻ tuổi trạc tuổi hắn bây giờ, với mái tóc vàng cam óng ả, đang bị
vài kẻ trông lưu manh ép vào một góc tường.


  • E hè có cơ hội làm màu của ta rồi, ta đến giải cứu cho ngươi đây! -

Phi Định tiến đến..


Phiêu Lưu Dị Giới Hardcore - Chương #17