Giữa dãy núi , dưới tán bụi rậm, một bóng đen im lặng đứng đó, tuy nhiên chưa
đến gần, nhưng Phong Vân Vô Kị cảm thấy khí tức mạnh mẽ của đối phương.
"Xin hỏi, vị huynh đài phía trước có thể giúp một tay không?" Phong Vân Vô Kị
cấp bách nói, con chim khổng lồ đằng sau càng lúc càng gần, thanh thế của con
chim rất lớn, dưới hai cánh đất đá rơi, đổ, tiếng ầm ầm không ngớt. Nhờ vào kĩ
xảo né tránh cao siêu, Phong Vân Vô Kị có thể bắt con yêu thú có các phương
diện rõ ràng đều vượt quá hắn ở đằng sau, điều nay cũng chẳng dễ dàng gì, chân
khí tích luỹ trong ba năm được hắn phát huy tác dụng lớn nhất. Nhưng nhanh
chóng tiêu hao sau vài canh giờ, cuối cùng có hiện tượng cạn chân khí. Nhìn
thấy có người trước mắt, Phong Vân Vô Kị vội vàng kêu gọi. Người ở Thái cổ,
mỗi người đều mạnh hơn hắn quá nhiều, nghĩ chắc đủ sức đối phó với yêu thú
này.
Bóng đen đằng xa hình như giật mình, không ngờ ở nơi này gặp được đồng đạo,
sau đó phản ứng lại, hoá thành một đạo ánh sáng uyển chuyển, nhanh chóng bay
tới.
"Ha ha ha, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục vô môn ngươi lại đến ,
tiểu tử , cuối cùng ta cũng tìm được ngươi." Một trận âm thanh ngông cuồng từ
không trung đi tới, bóng đen đã lại gần, Phong Vân Vô Kị cẩn thận nhìn, không
khỏi thầm kêu khổ. Cứu tinh cái gì, rõ là người bị ẩn cốc trưởng lão giam giữ,
vừa mới thoát ra chính là Hàn Trì Thiên Ma, U Vô Tà !
U Vô Tà trong mắt lộ ra sự hung dữ cùng thù hận, áo choang tím ở không trung
lất phất, chỉ vung tay , tiện phát ra một cỗ khí lạnh, xâm nhập vào cơ thể vốn
đã kiệt lực của Phong Vân Vô Kị , phong bế huyệt đạo của hắn, tay trái vung
lên lập tức đỡ lấy hắn.
Quác!Con chim khổng lồ vừa vượt qua một ngọn núi cao , đuổi theo đến đây, nhìn
thấy vật săn bị đánh cắp, kêu to một tiếng, hai cánh giương lên, bay nhanh như
tên bắn lại gần.
"Ồ, đây là..." U Vô Tà giật mình ,giữ Phong Vân Vô Kị ngây ngốc nhìn con chim
đang lại gần,.
Tuy đối với sự xuất hiện của yêu thú có chút ngoài ý muốn, nhưng U Vô Tà không
quan tâm, nhìn yêu cầm bay lại gần, Hừ lên một tiếng, loáng một cái , một
chưởng vỗ về hướng cái mỏ sắc nhọn màu vàng kim của yêu cầm. Hàn Trì Thiên Ma
không biết dùng loại công pháp gì mà vung chưởng lên, khí lạnh toả ra bốn xung
quanh, lạnh đến thấu xương.
"Không trách tiểu tử ngươi kêu cứu ở đây...Á! Hoả hoàng loan... Khốn kiếp,
ngươi làm sao trêu đến cả con vật này!" U Vô Tà tay phải tức thì vỗ về phía
yêu cầm, nhìn thấy yêu cầm dừng đôi cánh, không ngờ từ trong cơ thể phun ra
một luồng hoả diễm nóng bỏng, mười hai cái lông đuôi mĩ lệ, đẹp đẽ từ thân sau
xoè ra, sau một lúc, trong chớp mắt, cơ thể yêu cầm thân hình to ra, so với
thân hình to lớn lúc nãy , lại càng to thêm không ít, hơn nữa ở ngoài cơ thể
bao phủ một ngọn lửa đủ nóng để nung chảy sắt đá.
Một chưởng của U Vô Tà vỗ ra , đẩy yêu cầm lùi lại trăm trượng , nhưng hắn thì
bị đẩy lùi đến vài trăm dặm.
Á! U Vô Tà , đau đớn kêu một tiếng, Phong Vân Vô Kị phát hiện tay trái hắn
không ngừng run rẩy, một luồng khói mỏng bay ra xung quanh, ẩn ước có mùi vị
thịt cháy.Bàn tay đã cháy đen, lòng bàn tay có ngọn lửa thấp thoáng lúc ẩn lúc
hiện.
Phong Vân Vô Kị thở ra một hơi khí lạnh, con yêu cầm ấy đột nhiên hình dáng
biến to ra, uy lực lớn đến kinh người, trong khu vực trăm dặm, nhiệt độ tăng
lên nhanh chóng, ngay cả núi đá cũng bị nung chảy, huống hồ là con người.
"Ngươi không ngờ trêu vào con chim này, võ công thì không cao mà bổn sự kiếm
chuyện thật không nhỏ." U Vô Tà căm hận nhìn qua Phong Vân Vô Kị , nhắm hờ
mắt, thầm vận công trị thương.Một loạt tiếng động lách cách truyền lại, bàn
tay U Vô Tà có một cỗ băng mỏng bằng mắt thường có thể nhìn thấy đang đóng lại
nhanh chóng, trong chớp mắt , đã kết thành một lớp băng giáp dầy, bao lấy cả
cánh tay, băng giáp từ khuỷu tay đến khớp ngón tay thì dừng lại, đốm lửa trông
như ảo giác lúc này hiện ra uy lực mạnh mẽ, ngăn cản băng giáp đi tiếp.
U Vô Tà nhìn qua đồm lửa trong lòng bàn tay, sắc mặt trở nên trắng bệch , nhìn
lướt qua về phía yêu cầm giờ như một mặt trời nóng bỏng, cắp lấy Phong Vân Vô
Kị nhanh chóng cúp đuôi chạy trốn, vội vàng như chó hoang. Phong Vân Vô Kị để
ý, bàn tay phải của hắn những đốm lửa nhỏ mờ dần ẩn vào trong lòng bàn tay.
Tiếng gió lướt qua bên tai, bởi công lực mạnh mẽ duy trì, hai người dần dần đã
bỏ lại con yêu cầm, U Vô Tà hạ xuống trên một ngọn núi lớn ngón tay búng liên
tiếp, điểm các huyệt đạo ở ngực Phong Vân Vô Kị , ném hắn qua một bên, lạnh
lùng hừ một tiếng: "Đừng có loạn động"
Sau đó, ngồi xuống, khí lạnh hùng hậu từ trong cơ thể hắn phát ra, mặt đất
dưới chân kết thành một lớp băng, nhưng ngọn lửa cùng hắn tranh đấu vẫn chưa
bị hắn áp chế, lúc này một đoàn hoả diễm lớn bọc U Vô Tà bên trong, lớp băng
vừa xuất hiện, giây lát đã chảy ra. U Vô Tà thân thể chấn động, một cỗ băng
khí mạnh mẽ từ cơ thể phát ra, hoả diễm hùng hậu yếu đi không ít, thế lửa càng
lúc càng nhỏ, cuối cùng dần dần nhập vào cơ thể U Vô Tà . Đến khi trời tối, U
Vô Tà mới từ trong ngồi thiền tỉnh lại.
U Vô Tà mở mắt ra, trong mắt không ngờ phát ra ánh sáng đỏ, sáng như hai cái
đèn, trong mắt sớm đã nhìn qua Phong Vân Vô Kị dưới mặt đất, lạnh lùng nói:
"Tiểu tử, ngươi thật không tồi, lần trước gặp nhau, ngươi giả mạo người đao
vực, làm lão phu thật mất mặt, lần này gặp lại không ngờ trêu vào loại tiên
thiên yêu cầm như hoả hoàng loan, bị nó hạ vào cơ thể ta một chút bất diệt
chân hoả, ngươi nói, ta nên làm thế nào với ngươi?"
Rơi vào tay người trong tà đạo, Phong Vân Vô Kị kêu khổ không ngừng, nhưng
trước mắt nằm trong tay người ta, đành để người ta muốn chém muốn giết, biết
làm thế nào được, thở dài một tiếng, trả lời: "Ngươi muốn làm sao thì làm, rơi
vào tay ngươi cũng là số của ta.Tuy nhiên ngươi nói ta giả mạo người của đao
vực,câu đó có chút không đúng, thuỷ chung ta không có nói ta là người đao vực
, tất cả đều là ngươi phán đoán."
"Ta nói ngươi mạo xưng thì là ngươi mạo xưng, không cho ngươi phủ nhận." U Vô
Tà phát bực nói, tuy nhiên câu tiếp theo làm người sắp chết như Phong Vân Vô
Kị thoải mái hơn: "Hừ hừ, không ngờ lần này ta được phúc trong họa, ta luyện
là hàn băng quyết, dẫn nhập thứ bất diệt chân hoả ấy , nghĩ chắc chết, không
ngờ ngược lại, có bất diệt chân hoả giúp đỡ, làm ta lĩnh ngộ được băng hoả
quyết, thuỷ hoả tương khắc, băng hoả tương dung, uy lực tăng lên không ít. Lần
này tạm tha ngươi một mạng. Tuy nhiên, ngươi đừng vui mừng sớm, huyền minh
quyển, ta nhất định phải lấy được. Tiểu tử Triệu Vô Cực không đi cùng ngươi
sao, y đâu rồi?"
"Ta không biết, ta cùng y không bao lâu thì đã chia tay rồi."
"Hừ ngươi đừng hòng lừa ta, ta đối với tiểu tử Triệu Vô Cực đã hiểu quá rõ,
ngươi cứu y, y tất cảm ơn ngươi, nhưng tiểu tử ngươi , thì ra ngươi nguyên là
một phi thăng giả mới,nếu biết, y nhất định giúp ngươi một tay , nhìn hướng
ngươi đến phải chăng tại ẩn cốc?" U Vô Tà thật không ngu, một câu đã phá câu
nói dối của hắn, khả năng suy đoán của y lại càng làm Phong Vân Vô Kị trong
lòng kinh ngạc.
"Ngươi dám khẳng định như vậy, sao không vào ẩn cốc mà tìm y? Hừ hừ, ngươi
không ngờ tự nhận thông minh, tại sao lần trước bị doạ đến bỏ chạy?"
Cho dù da mặt U Vô Tà có dày đến đâu, nhưng bị người ta nói , cũng có chút xấu
hổ: Nơi ẩn cốc hắn vừa bị bắt,không biết làm thế nào thoát ra được, làm sao
còn dám quay lại, tự cho đầu vào lưới, Phong Vân Vô Kị chính là nhìn vào điểm
ấy, mới dám lấn át hắn.
"Hừ, không thèm nói với ngươi", U Vô Tà vung tay áo, quay người, vung tay một
cái,từ trên núi bắt lấy một cành cây, tay phải búng ra một đốm lửa, cành khô
liền cháy lên. Trời tối đen, hai người ở bên đống lửa, không nói gì, Phong Vân
Vô Kị không muốn nói, U Vô Tà thì căn bản là không dám nói.