13:tà Đạo Thánh Địa U Minh Phong


Một đêm nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác, Phong Vân Vô Kị không ngờ khi
cùng người trong tà đạo ngủ một chỗ, lại có chút cảm giác an toàn, ít nhất
không cần lo lắng yêu thú hoành hành.Do vậy cả một đêm này, Phong Vân Vô Kị
lần đầu tiên từ khi phi thăng được ngủ say.

Khi ánh mặt trời chiếu lên người, Phong Vân Vô Kị từ trong giấc mơ tỉnh dậy,
vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt màu lửa đỏ đang nhìn hắn, ánh mắt mang theo
tia kì quái.

"Tiểu tử, ta nhìn căn cốt của ngươi không tồi, ngộ tính thì tuyệt đỉnh. Ngươi
vừa phi thăng không lâu , nghĩ chắc cũng chưa bái sư, không bằng làm đệ tử của
ta, thế nào?" U Vô Tà đột nhiên nói ra câu ấy, Phong Vân Vô Kị giật mình, tử
tế nhìn, thấy mặt U Vô Tà rất nghiêm túc, rõ là trải qua một phen xem xét mới
đưa ra quyết định này.

"Ngươi đã phi thăng bao lâu rồi?" Phong Vân Vô Kị truy hỏi.

"Ta phi thăng đến nay cũng đã một trăm năm mươi vạn năm,ngươi hỏi làm gì? Là
lo ta công lực không đủ để làm sư phụ ngươi sao?"

"Không phải," Phong Vân Vô Kị lắc đầu đáp: "Không ngờ ngươi phi thăng lâu như
vậy, nghĩ chắc đã thu không ít đồ đệ, ngươi đã có đồ đệ còn thu ta làm đồ đệ
làm gi?"

"Ta chỉ thu qua một đồ đệ" U Vô Tà trên mặt biểu hiện tịch mịch cùng đau đớn:
"Đáng tiếc , y đã chết rồi, ôi, chết trong tay một con yêu ma cao cấp."

Phong Vân Vô Kị trong lòng chấn động, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy một
cao thủ thái cổ bị yêu ma giết hại , nguyên muốn hỏi cho rõ , nhưng nhìn thần
sắc U Vô Tà , tự hồ không nên đề cập đến vấn đề này.

"Sao, quyết định chưa?" U Vô Tà ngẩng đầu truy hỏi.

Phong Vân Vô Kị ngửa đầu lên: "Nếu ta nói không đồng ý thì ngươi bỏ qua quyết
định đấy sao?"

U Vô Tà lắc đầu: "Nếu chỉ vì một câu của ngươi mà ta phải bỏ quyết định ấy,
sau này truyền ra ngoài, ta không có mặt mũi nào."

"Vậy như thế đi, ngươi hỏi ta có nguyện ý làm đệ tử của ngươi hay không, kì
thật không cần ta trả lời, ngươi đã quyết định rồi.Hỏi ý kiến của ta, chẳng
qua là hình thức.Nếu đã vậy, ngươi hà tất hỏi ta nữa?" Phong Vân Vô Kị coi
thường nói.

"..." U Vô Tà nhất thời bối rối, nguyên là hắn tính toán, nếu tiểu tử này đáp
ứng quá nhanh, hắn còn do dự một lát, đâu có ai muốn nuôi sói trong nhà, nếu
tiểu tử cứng đầu, chỉ cần xuất ra ít thủ đoạn, để cho hắn biết, cái gì là hảo
hán biết tình thế trước mắt, nhưng hiện tại...

U Vô Tà lúc này khó chịu vô cùng, đột nhiên một chưởng vỗ vào sau gáy Phong
Vân Vô Kị , đánh hắn hôn mê, ngay sau đó, cắp Phong Vân Vô Kị , U Vô Tà nhanh
chóng thẳng hướng nơi ở của người trong tà đạo chính là đỉnh u minh phong bay
tới.

Sau khoảng 2 ngày, U Vô Tà mang Phong Vân Vô Kị đã vượt qua không biết bao
nhiêu ngàn dặm, đợi đến Phong Vân Vô Kị tỉnh lại,thì đã ở trên một nơi u ám,
có mây bay ngang qua, một nơi có chập trùng dãy các núi băng, trên mỗi ngọn
núi đều có các thân ảnh , một cỗ sát khí,tà khí vọt lên tận trời, làm nơi băng
tuyết này như dưới địa ngục.

"U Vô Tà , ngươi lần này quay về, lấy được bảo bối gì?" Một âm thanh âm u đột
nhiên xuất hiện bên thân, Phong Vân Vô Kị giật mình một cái, tiếp đó tập trung
nhìn quanh,phát hiện trước mắt có thêm một người đàn ông áo đen, người này
chân đạp hư không, khoanh tay đứng đó,dưới lông mày vô ý hiện lên một cỗ âm
sát chi khí.

"Ngươi đến làm gì?" U Vô Tà khi người này xuất hiện,rõ ràng càng thêm cẩn
trọng, Phong Vân Vô Kị cảm giác rõ chân khí trong thể nội U Vô Tà nhanh chóng
lưu động, một cánh tay đang ở sẵn thế phòng bị, tuỳ lúc xuất thủ.

"Hừ , U huynh lúc nào lá gan lại trở nên bé như vậy, nếu không phải là một
quyển huyền minh quyển, sao giá trị cho huynh cẩn thận như vậy." Người đàn ông
đó nói,ánh mắt luôn đánh giá Phong Vân Vô Kị lúc này đang ở bên sườn U Vô Tà :
"Đây là ai?"

"Không cần nói với ngươi." U Vô Tà lạnh lùng nói, chầm chậm nghiêng người bay
qua bên cạnh, trong thời gian rất ngắn hai người gần nhau, Phong Vân Vô Kị
phát hiện ánh mắt hai người loé lên sát cơ.

U Vô Tà ở trên ngọn núi băng cao ngàn trượng thì hạ xuống, thả Phong Vân Vô Kị
ra, không ngờ lại giải khai huyệt đạo cho Phong Vân Vô Kị .

"Không cần phải chạy trốn, nơi đây là nơi cư trụ của người trong tà đạo, với
công lực của ngươi, chỉ cần chạy khỏi phạm vi động phủ của ta , tất bị săn
lùng, ngươi nếu không cần mạng, không ngại có thể thử." U Vô Tà lộ ra một nụ
cười tà ác , đối với Phong Vân Vô Kị nói: "Từ nay về sau, ngươi yên tâm theo
ta cùng tu luyện trong U Minh Phong thôi.Ha ha, không muốn làm đồ đệ của ta
sao? Ta U Vô Tà đã nói ra quyết không thu hồi lại."

Phong Vân Vô Kị ở trên đỉnh núi, dưới đỉnh núi trống trải , là mặt đất đầy
tuyết trắng tinh, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách. Ở chỗ khắp nơi là núi này,
núi dày đặc như rừng , mỗi một ngọn núi đều bị một khí tức âm u, lạnh lẽo bao
trùm, nơi Phong Vân Vô Kị đứng ở đỉnh núi trong giây lát có vô số thần thức âm
u tà ác xăm soi, sớm biết rõ tình trạng trong khu vực, các thần thức âm tà
thay nhau trên thân thể Phong Vân Vô Kị không ngừng đi đi lại lại.

"Lãnh địa của U Vô Tà ta, kẻ nào dám đến quấy rầy." U Vô Tà hừ một tiếng ,
thân thể chấn động , một cỗ thần thức rộng lớn nổ ra, đẩy các đạo thần thức
của người trong tà đạo chấn khai, cử chỉ này thật vô cùng ngông cuồng.


Phi Thiên Hậu Truyện - Chương #13