Trong ẩn cốc, hang động hàng vạn, trong ẩn cốc này, không biết có bao nhiêu
người, không ai biết.Trong cốc mỗi sáng sớm đều có sương khói dày đặc ,phải
đến buổi trưa mới dần dần tiêu tan, đấy là kì quan lớn của ẩn cốc.Nói ẩn cốc
này là một nơi tập trung nhiều người, nhưng trong cốc trống trải, trừ ngoài
cửa cốc mấy vị như khúc gỗ, già cả đầu tóc bạc trắng khó thấy nói một câu,còn
thì khó mà gặp được người khác, ít nhất ở trong cốc hơn mười ngày, Phong Vân
Vô Kị trong cốc thấy không quá ngàn người, đối với ẩn cốc có diện tích cực lớn
này thì đó là quá ít.
Hơn mười ngày trước, có một vị tu đạo giả áo tím từ trong cốc đi ra, thần sắc
lãnh đạm hỏi, ai là vũ giả mới gia nhập ẩn cốc. Triệu Vô Cực trả lời một tiếng
sau đó được dẫn đi. Phong Vân Vô Kị suốt quãng đường đều đi theo,đi theo đạo
nhân ấy vào một cái động mới, trong động không có ai, từ đất mới trên vách
động mà nhìn thì rõ ràng đây là hang động mới.
"Sau hôm nay đây đã là hang động của ngươi, tu luyện cho tốt, trên động có bố
trí tụ linh trận mới khắc lên không bao lâu, cần một người trong trận mới phát
huy bình thường. Nếu tụ linh trận có vấn đề gì , ngươi có thể đến hang động số
123561 tìm ta."
Đạo nhân nói xong liền đi mất, như là có việc gì gấp giúp cần làm. Phong Vân
Vô Kị đã biết. Thái cổ vũ giả này, vì muốn tăng cường thực lực thật nhanh nên
như thế, nếu không phải ẩn cốc trưởng lão yêu cầu, có lẽ ông ta cũng không từ
trong nhập định tỉnh lại, giúp một đệ tử hậu bối tạo một hang động.
"Vô kị huynh, tôi đã thỉnh cầu ẩn cốc vào đây ở, trong 1000 năm sau này, tôi
không thể ra khỏi đây.Vô kị huynh, nếu huynh đồng ý, không ngại cùng tôi tu
luyện, huynh thấy thế nào?" Đợi đạo trưởng đi rồi, Triệu Vô Cực truy hỏi.
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Vô cực huynh, nói thật với
huynh, công pháp của đệ vô cùng đặc thù, đối với các huynh mà nói, nội lực
tích luỹ cần rất nhiều thời gian, nhưng võ học của đệ tuyệt đối không giống
thế.Dễ thành nhưng khó tăng, luyện dễ, mỗi một cảnh giới, một khi tiến nhập,
không có trở ngại nào, một ngày tiến ngàn dặm, so với tu hành giả bình thường
nhanh hơn vô số lần. Nhưng cũng do thế , nếu muốn từ một cảnh giới , đề thăng
lên một cảnh giới khác, so với tu hành phổ thông khó hơn vô số lần, rất có khả
năng, vĩnh viễn không thể tiến nhập cảnh giới khác, không giống công pháp các
huynh tu luyện , có khó thế nào, thì cũng chỉ cần tốn vài chục vài trăm vạn
năm, tự nhiên lên đến đỉnh phong . Đệ luyện 2 loại võ học , trước mắt, đều đạt
cảnh giới đầu tiên, nếu muốn tiếp tục tiến, trông vào khổ tu , là chuyện không
có khả năng. Huống hồ, đệ vừa phi thăng, với thái cổ hiểu biết có hạn, nhiều
thứ đệ vẫn chưa biết. Tốt là có thể nhờ thời gian này ở bên ngoài lịch duyệt ,
một mặt đến các nơi của thái cổ, một mặt nói không chừng có kì ngộ, có thể phá
bình cảnh này, tiến nhập cảnh giới cao hơn, nói thế cũng không chắc đâu."
Triệu Vô Cực kinh ngạc nói: "Có kiểu công pháp đó sao?" Triệu Vô Cực có biết
nhiều loại võ học, nhưng chưa từng nghe nói có loại công pháp luyện dễ tiến
cảnh cực khó, lúc này đoán Phong Vân Vô Kị không muốn cùng hắn ở lại trong
cốc, vì an ủi hắn , mượn một lí do cho có.
Nhìn Phong Vân Vô Kị gật gật đầu, Triệu Vô Cực trong lòng thở dài một tiếng,
có chút thâm ý nói: "Vô kị huynh thế giới thái cổ này nguy cơ bốn bề , an toàn
đảm bảo duy nhất là thực lực, huynh phi thăng chưa lâu, còn chưa nắm được ,
được rồi, có chuyện, người khác có nói thế nào, cũng không tin,không trải qua
thật khó mà hiểu rõ ràng.Vô kị bảo trọng , sau một ngàn năm gạpt lại."
Nói xong, Triệu Vô Cực quay người, dứt khoát đi vào trong hang đọng mới, trước
mặt Phong Vân Vô Kị toạ hạ, hai tay hạ xuống để lên trên hai đầu gối, mắt nhắm
vào, không cử động.
Phong Vân Vô Kị nhìn qua đã biết Triệu Vô Cực triệt để quan bế 6 giác quan,
động tĩnh ở bên ngoài khó làm kinh động hắn.Nguyên kiểu bế quan này không có
chuyện không để ý sự tình bên ngoài, nhưng Triệu Vô Cực đến giờ, tuy phi
thsưng vài vạn năm, nhưng công lực vẫn chưa đủ, căn bản không có khả năng lưu
lại một ti thần thức bên ngoài cơ thể,
"Hắn đã hoàn toàn quan bế 6 giác quan, vị này,xin rời khỏi chỗ này, đợi bổn
đạo tạo một đạo môn hộ rồi nói." Sau lưng , có một đạo nhân hắn chưa từng thấy
tay cầm một cái phất trần, nói.
Phong Vân Vô Kị quay lưng đi ra khỏi động, im lặng nhìn đạo nhân vung tay vẽ
trên không trung các đạo phù văn, bắn lên không trung, những đạo phù văn có
ánh sáng chuyển động, giữa các đạo như có các sợi tơ liên hệ. Đạo nhân ấy
trong miệng phát ra tiếng ngâm nho nhỏ, sau giây lát các phù văn hợp thành một
thể, hình thành một bức tranh cổ quái , dần dần mờ dần, cho đến biến mất.
"Đó là pháp thuật sao?"
Đạo nhân kinh ngạc nhìn qua Phong Vân Vô Kị , sau đó lộ ra nụ cười ôn hoà:
"Cái gì là đạo pháp, cái gì là võ học? Phải? Hay không phải? Ừm, người mới phi
thăng của nhân tộc, nếu ngươi có thể sống trong thế giới này, sau vạn năm
ngươi sẽ rõ thôi."
Nói xong đôi chân đạo nhân khẽ nhún, đạp không một đạp, hoá thành một đám mây,
đạp không mà đi, biên mấy trong ánh sáng đỏ, với thị lực của Phong Vân Vô Kị
cũng không nhìn rõ ông ta biến mất như thế nào.
"Đành vậy," Phong Vân Vô Kị quay đầu nhìn Triệu Vô Cực đang an tĩnh ngồi thiền
trong hang động sau lưng, nói, "Nghìn năm sau chúng ta gặp lại."
Hết lời quay người từ từ đi mất, trong lòng tràn đầy hoang mang, bằng hữu đầu
tiên trong thái cổ đã chia tay như thế, trong ngàn năm không thể gặp mặt.
Ôi nghìn năm!
Lại trong ẩn cốc ngây ngốc mất cả tháng, mỗi ngày, Phong Vân Vô Kị sáng sớm
tỉnh dậy , ra bên ngoài hít một hơi mang theo khói trắng và linh khí trong
không khí, sau đó đến nhìn bên ngoài hang động của Triệu Vô Cực.
Cuối cùng một ngày, Phong Vân Vô Kị quyết định rời khỏi đây, nơi đây, không
phải nơi hắn thích.
Cửa cốc, hai vị lão nhân vãn như trước, an tĩnh ngồi thiền, mi mắt trắng rũ
xuống, hai mắt nhắm nghiền im lặng.
Sau đó hút lấy một vật, dùng ngự kiếm chi thuật, Phong Vân Vô Kị như sao băng
nhanh chóng bay đi, ẩn cốc đằng sau càng lúc càng nhỏ...
Trên không trung cách ẩn cốc vài trăm dặm, sau lưng đột nhiên truyền lại một
tiếng kêu to, Phong Vân Vô Kị quay người nhìn, giật mình kinh hãi, sau lưng
cách xa ngàn dặm một con chim khổng lồ với đôi cánh dài hơn trăm thước, đôi
mắt đỏ hồng, hai vuốt màu vàng kim, sắc như kiếm đang vỗ cánh,như tia sét bay
đến. Trong chớp mắt, con chim khổng lồ đã bay qua vài trăm dặm, nhanh chóng
nhằm hướng Phong Vân Vô Kị bay đến.
Trong cảm ứng thần thức, con chim không lồ này như một cơn bão , khí tức mạnh
vô cùng, hơn xa trên người Triệu Vô Cực .
Vù!
Từng tiếng vượt không truyền tới,là hai cánh của con chim vỗ mạnh, dưới đôi
cánh, hàng trăm chiếc lông chim như các cây kiếm bắn ra trên không, chặn hết
đường thoát của Phong Vân Vô Kị .
"Không xong, con chim này không ngờ biết võ công." Phong Vân Vô Kị trong lòng
phát lạnh, thực lực của con chim này hơn cả hắn có thể nghĩ.
Bằng công lực mà nói , bằng công lực của Phong Vân Vô Kị mới phi thăng ba năm,
hoàn toàn không thể so sánh cùng con chim này, khoảng cách thực lực không lời
nào diễn tả hết.
Nhưng Phong Vân Vô Kị trước khi phi thăng tu kiếm đạo, sau phi thăng, luyện ý
niệm kiếm thể đại pháp, càng là đỉnh cao của kiếm đạo.
'Ngự kiếm' hai chữ, chỉ nhẹ nhàng vận dụng vào một pháp quyết, lập tức đẩy hết
được lông chim với sức mạnh xuyên sắt đá ra khỏi quỹ đạo của chúng.
Lông chim bắn tới, hoàn toàn không thể bằng sức mạnh bản thân so sánh, muốn
hoàn toàn khống chế hơn nghìn cái lông chim, tuy không có sức mạnh,nhưng
chuyển hướng đường di chuyển, đối với một đỉnh phong kiếm đạo cao thủ mà nói,
không có vấn đề.
Đỡ được đợt tấn công đầu tiên, Phong Vân Vô Kị như thiểm điện từ trong khoảng
không lông chim bao trùm thoát ra.
Sau lưng gió lớn thổi tới. Phong Vân Vô Kị trong lòng sợ hãi vô cùng, không
dám quay đầu, trên không chuyển hướng né tránh, nhanh chóng bay đi, không dám
bay thẳng, hoàn toàn không so sánh được tốc độ với yêu thú này.
Thái cổ thế giới, núi cao chọc trời,liên miên bất tuyệt,Lúc này thành bảo hộ
tốt nhất cho hắn.Nhưng con chim khổng lồ như bị kích nổi giận, luôn đuổi theo
sau, dễ dàng ở trên đường đập rơi các khối khối đá núi. Con chim cánh cứng như
sắt, dài hơn trăm thước, khi bay qua khe núi, không tránh được đạp trúng một
quả núi.Đất đá cứng rắn, dưới cánh của nó như đậu phụ, dễ dàng bị đập nát,
từng khối đất đá lớn rơi từ trên không xuống, sau lúc lâu tiếng vọng mới phát
ra.