10:bất Tốc Chi Khách. (khách Không Mời)


Một cỗ nội lực thuần hậu và mạnh mẽ đột nhiên từ hàng trăm huyệt đạo trong cơ
thể truyền vào cơ thể, tại kinh mạch Phong Vân Vô Kị vận chuyển một vòng,
trong vài nhịp thở, đã chữa thương thế của Phong Vân Vô Kị được 7,8 thành.

"Tốt rồi, ngươi có thể dậy được rồi. Người này không biết có phải tu ma đạo
không mà hành vi điên cuồng như vậy.Các ngươi làm sao mà động đến người
ấy?"Trong đầu truyền lại âm thanh quen thuộc của chủ nhân hang động.

Thương thế tuy nặng, nhưng Phong Vân Vô Kị không hôn mê, sau khi đỡ, Phong Vân
Vô Kị mở to mắt , không có ai đứng đằng sau hắn vì hắn chữa thương, Triệu Vô
Cực còn không lo nổi bản thân, không thể giúp hắn, chỉ có thể là chủ nhân hang
động làm.

"Cám ơn tiền bối giúp đỡ." Phong Vân Vô Kị cảm kích nói, trong lòng đánh giá
tu vi Diệt Ma Thủ thật là sâu không thể đoán, loại năng lực cách không truyền
công hắn còn không dám tưởng tượng đến.

"Có lẽ nhanh thôi." Triệu Vô Cực đột nhiên tự nói một mình.

Phong Vân Vô Kị đang lạ lẫm không hiểu hắn nói thế có ý gì,đang định hỏi hắn,
liền cảm giác có hai cỗ khí tức cực lớn đang nhanh chóng lại gần, chớp mắt đã
xuất hiện cách hang động không xa.

"Trưởng lão!" ngoài hang truyền lại tiếng tu hành giả ở một hang động khác
kinh hô.

"Trường cái gì mà trường, a , thì ra là hai vị trưởng lão, tại hạ Hàn trì
Thiên Ma U Vô Tà , đây là , vừa rồi...." Nguyên vừa rất tự đại U Vô Tà lúc này
nói lắp bắp, như là nhìn thấy khắc tinh. (chữ 'trường' và 'trưởng' đồng âm)

"Ẩn cốc trọng địa, không cho đánh lộn! Hừ!" Âm thanh vừa dứt , nghe thấy một
tiếng động vang vọng, U Vô Tà kêu thảm một tiếng , âm thanh càng lúc càng nhỏ,
cuối cùng theo hướng ngoài cốc truyền đi, Phong Vân Vô Kị trong lòng nổi lên
suy đoán không biết có phải U Vô Tà bị trưởng lão nào đó của ẩn cốc đuổi đi
không. U Vô Tà biết nghe lời như vậy sao?

"Bây giờ không cần lo nữa, U Vô Tà làm việc phô trương , hành động quá tà đạo,
ẩn cốc này nổi danh, nhưng hắn đến đây không nhiều, không biết đến trưởng lão
của ẩn cốc, đó là vũ giả ở lại tu hành từ vài trăm vạn năm trước.Trừ những cao
thủ tiềm tu từ 300 thước trở lên , cả ẩn cốc đều không ai có thể bằng được. U
Vô Tà không biết nặng nhẹ , ở trong cốc ra tay , là hắn tự mang khổ vào thân
thôi," Bên tai truyền lại âm thanh hưng phấn của Triệu Vô Cực , ẩn cốc này hắn
đến không nhiều nh­ưng cũng đã ở đây không thời gian không ngắn,mỗi truyền văn
trong cốc đều không giấu được hắn .Quả nhiên ngoài cốc truyền lại âm thanh già
nua, từ âm thanh đoán ra là của một trong hai vị trưởng lão: "U Vô Tà , hành
vi của ngươi đáng bị trừng phạt, ngươi bị cấm bế trong Diện Bích động ở ẩn cốc
10 ngày..." Vị trưởng lão ẩn cốc ấy, một bên nói, một bên theo hướng ngoài cốc
mà đi, tiếng phá không khí truyền nhập vào trong tai thì người đã biến mất
ngoài cốc.

"Không nói chuyện!" Diệt Ma Thủ đột nhiên mở mắt ra, không thèm nhìn Triệu Vô
Cực , Triệu Vô Cực trong lòng phát lạnh, vội cúi đầu xuống.

"Xin lỗi tiền bối , vãn bối biết sai rồi." Triệu Vô Cực vội vang nói. Diệt Ma
Thủ mãn ý gật gật đầu ,tiếp tục nhắm mắt vào.

Phong Vân Vô Kị có chút kì lạ nhìn qua Diệt Ma Thủ,trong lòng có điều không
hiểu.

"Vô Kị huynh, chúng ta ra ngoài đi." Trong tai truyền lại âm thanh nhỏ mà rất
rõ ràng , chắc Triệu Vô Cực sợ làm kinh động Diệt Ma Thủ, đành truyền âm nhập
mật cùng Phong Vân Vô Kị nói chuyện.

"Triệu huynh. Vị Diệt Ma Thủ tiền bối này hình như có chút không thân cận tình
người thì phải." Phong Vân Vô Kị nhăn trán, truyền âm nhập mật trả lời.Truyền
âm nhập mật chi thuật, chỉ cần dùng nội lực biến âm thanh tập trung thành một
sợi, chẳng phải là cái gì khó hiểu, sớm trước khi phi thăng, Phong Vân Vô Kị
đã biết dùng , bây giờ dùng tự nhiên không có vấn đề.

Triệu Vô Cực một bên kéo Phong Vân Vô Kị , hướng ngoài hang động đi ra, một
bên truyền âm nói: "Ẩn cốc này mỗi một cái hang động,tương đương với một cái
mật thất dùng bế quan,tuy không có cửa, nhưng ẩn cốc cũng đã là cường đại
thánh địa, người thường mà dám lại kiếm chuyện, cũng chỉ có U Vô Tà vừa
rồi...Bỏ đi, không nói hắn nữa, mỗi cái hang động, là một trọng địa riêng, nếu
không phải sư phụ ta cùng với Diệt Ma Thủ tiền bối từng là tri âm, chúng ta
căn bản không được cho phép tiến vào trong đó.Diệt Ma Thủ tiền bối chưa có
đuổi chúng ta ra đã là ân lớn rồi."

"...Vũ giả ở Thái cổ , đều như vậy sao?"

"Đương nhiên.. Không phải,nơi bế quan, ngoại trừ ẩn cốc ở đâu có nơi bế quan
rõ ràng thế này.Ừm, những thứ này ngươi sẽ sớm lí giải được thôi, có thứ cùng
nguyên bản không gian chúng ta từng sống không giống, câng chú ý, không được
phạm vào cấm kị của người khác, đến bị đuổi giết còn không rõ chuyện gì xảy
ra."

"Cám ơn Triệu huynh nhắc nhở, đúng rồi, huynh chuẩn bị ở lại đây bao lâu?
Phong Vân Vô Kị truy hỏi.

Sắc mặt Triệu Vô Cực khi nghe Phong Vân Vô Kị nói xong, đột nhiên biến đổi, da
mặt biến đến trắng bệch, nghiến răng nói: "Một ngày làm thày, cả đời là thày,
sư phụ ta rất tốt.Không ngờ một ngày bị Hàn Trì Thiên Ma U Vô Tà tên tặc tử
dùng thủ đoạn vô sỉ giết hại, ta nhất định phải giết hắn trả thù.Ta Triệu Vô
Cực là người tuy lười biếng, không thích luyện công, nhưng đã nói câu này ,
nhất định làm được." Tay phải Triệu Vô Cực đặt lên ngực trái, run run. Phong
Vân Vô Kị biết, ở ngực hắn giấu chính là huyền minh quyển quyển thượng mà sư
phụ để lại, Triệu Vô Cực rõ ràng mang hết hi vọng trông gửi vào bản công quyết
mà hắn từng nói rất có danh tiếng.

"Trong ẩn cốc đầy linh khí, ở đây tu hành thu được gấp nhiều lần, tôi quyết
định ở đây khổ tu huyền minh quyển, không thành công không ra khỏi ẩn cốc. Vô
Kị huynh, nếu như huynh muốn, cũng có thể ở lại, trong ẩn cốc sẽ có người an
bài hang động mới cho chúng ta, bên trong mỗi hang đọng đều có vô số tụ linh
trận nhỏ, so với chúng ta tự tu thì tốt hơn nhiều.Tuy nhiên..Một khi huynh
quyết định ở lại, ít nhất trong một ngàn năm ,huynh không được phép rời khỏi
nơi đây."

Phong Vân Vô Kị ngạc nhiên: "Sao lại vậy?"

"Cái đó, nói không hay, là quy định của ẩn cốc, mục đích ban đầu không ai biết
, nhưng mỗi một loại công pháp tu luyện đều không ít hơn ngàn năm, do vậy, quy
củ này trước giờ chưa có người phạm phải,Mọi người cũng không có thúc ước."

Phong Vân Vô Kị lắc đầu, nói: "Chỉ sợ không phải, tu hành tuy nói cần thời
gian, nhưng nó không phải là điều kiện duy nhất, luyện võ đạo, vận khí, kì ngộ
, linh ngộ cũng không thể thiếu. Chỉ cần một lúc ngộ ra thì hàng trăm suy nghĩ
đều thông.Việc cũ ví dụ, chỉ cần một khi đắc đạo,lập tức bạch nhật phi
thăng.Nếu là một vị khổ tu , chỉ sợ không hẳn có thể thành tựu."

Triệu Vô Cực nhất chấn, mắt ngây dại nhìn Phong Vân Vô Kị , nửa ngày sau mới
ngẩng đầu nhìn trời thở dài một tiếng: "Không trách huynh hơn ba mươi tuổi có
thể phá bỏ bức ngăn không gian, ngộ tính này quả không phải người thường có
thể so sánh, công pháp luyện được thành tựu, vài vạn năm, trăm vạn năm ở Thái
cổ cũng thường thấy, không tính là gì, mọi người đều coi thế là bình thường,
chỉ có câu nói vừa rồi của huynh, là lần đầu tiên tôi được nghe, tử tế suy
nghĩ, như là nắm bắt được gì đó."

Phong Vân Vô Kị trong lòng có ý riêng, hắn luyện là ý niệm kiếm thể đại pháp,
chỉ trọng thứ nhất đã phi th­ường gian nan, có luyện lâu dài cũng khó thành,
giống như đạt đến bình cảnh, nhưng hắn trước khi phi thăng là cao thủ kiếm
đạo, về kiếm đạo đều một mình lĩnh ngộ, mới có thể trong 3 năm bước vào trọng
thiên thứ nhất của ý niệm kiếm thể đại pháp, tiến cảnh như vậy trong môn võ
học này thật không thể nói gì hơn.

Thái cổ thế giới này, luyện võ tốn vạn năm đến vài trăm vạn năm, chỉ sợ cùng
với chữ 'Ngộ' có quan hệ, nếu có thể 'Ngộ' nói không chừng rút ngắn rất nhiều
thời gian.Nhưng Phong Vân Vô Kị cũng đã dần lỳ giải, những khoáng thế kỳ công,
thôi khí ,vận khí cần đủ chân khí, mà thiên địa linh khí tuy hùng hậu, nhưng
không thể dùng, hơn nữa, nếu có, thì vô cùng ít, lại nói thiên địa linh khí
chỉ có thể chuyển hoá thành rất ít chân khí tinh thuần.

Nội lực trước khi phi thăng cùng những công quyết người thái cổ luyện thật là
cách nhau một trời một vực, trong đó nguyên nhân lớn nhất, là ở độ tinh thuần
của chân khí.Nội lực luyện được trước đây, căn bản giống như một vật phẩm thủ
công thô, không thể so sánh cùng chân khí của vũ giả thái cổ luyện.


Phi Thiên Hậu Truyện - Chương #10