9:xuống Làng


Người đăng: Vodunghaki

Từ sau khi thấy Trần Lập nấu những món ăn kia. Thì thái độ của Phỉ Lệ Á và Nạp
Lan đã thay đổi hoàn toàn. Quan hệ cũng trở lên thân thiết hơn. Xem ra Trù Sư
ở thế giới này cũng có địa vị khá cao.

Trù Sư là một thân phận đặc thù, ở bất cứ nơi nào cũng được trào đón nồng
nhiệt.

Lúc này, trong sân Trần Lập và Phỉ Lệ Á đang nói chuyện với nhau. Một lúc sau
Trần Lập trầm ngâm hỏi:"Chiều tớ với Nạp Lan sẽ xuống làng mua lương thực. Cậu
đi cùng chứ?"

"Xuống làng ư? Mình không đi."Phỉ Lệ Á nghe Trần Lập hỏi lắc đầu ngầy ngậy.
Trần Lập khó hiểu:"Tại sao?"

"Tại....tại vì mình giống Vong Linh Nữ."Phỉ Lệ Á khổ sở nói dường như cái danh
tiếng này vô cùng xấu xa.

"Vong Linh Nữ là ai?"Trần Lập nghi hoặc rồi lại nhỏ giọng nói:"Nhưng cho dù
giống thì cậu cũng đâu phải là ả ta!"

"Cậu không biết Vong Linh Nữ?"Phỉ Lệ Á kinh ngạc:"Không thể nào!"

Biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc, phảng phất như nhìn Ngoại Tinh Nhân.

"Vong Linh Nữ là một Hắc Ám Vong Linh Ma Pháp Sư cực kì tàn ác xuất hiện ở năm
mươi năm trước. Cô ta giết vô số người khiến cho cả đại lục này vô cùng căm
phẫn. Mà mình bị nói giống cô ta vì.....đều có mái tóc màu bạch kim."

Phỉ Lệ Á nhàn nhạt nói dù vậy trong giọng nói vẫn mang theo sự uất ức.

Trần Lập nghe vậy 'Xì' một cái nói:"Lũ cổ hủ. Chỉ biết suy diễn bậy bạ. Phỉ Á
tiểu thư nhưng là người tốt a. Nếu cậu là người xấu thì trên thế giới này chả
có ai là người tốt cả."

Trần Lập có quan niệm 'ai giúp mình, người đó là người tốt'. Đây là một quan
niệm kết tinh từ rất nhiều bài học mà hắn từng gặp phải.

"Mình là người tốt ư? Thật không Tạp Tư?"Nghe Trần Lập nói mình là người tốt
Phỉ Lệ Á vô cùng vui vẻ, dường như cái từ "người tốt" này là một liều thuốc
tinh thần cho cô vậy.

Thấy tinh thần của Phỉ Lệ Á tốt lên Trần Lập lại hỏi:"Vậy bây giờ xuống làng
với tớ được không?"

"Không được!"Phỉ Lệ Á lắc đầu.

"Tại sao?"Trần Lập thấy đầu mình sắp lớn thành cái đấu. Không nhịn được
hỏi:"Chả lẽ còn vấn đề gì sao?"

Trong mắt Phỉ Lệ Á lóe lên vẻ giẫy giụa nhưng sau nói:"Tại vì mình là một Bán
Tinh Linh."

Xong cô nhắm mắt lại, cả người như kìm nén thứ gì đó. Thở một hơi cô mở mắt
ra.

Trước mặt cô Trần Lập đang hết ngắm trên lại ngắm dưới rồi lại đi vòng quanh
cô như ngắm một thứ kì lạ sau đó sờ cằm suy tư một lúc sau nhìn cô với ánh mắt
tỏa sáng nói:"Thảo nào Phỉ Á tiểu thư lại xinh đẹp như vậy. Người ta thường
nói Tinh Linh vô cùng xinh đẹp quả không sai."

Nghe Trần Lập tán thưởng nhưng Phỉ Lệ Á chả thấy vui vẻ tí nào mà chỉ thấy im
lặng. Quả nhiên, cái Trần Lập nghĩ đến chả liên quan gì đến vấn đề cô đang
nói. Nghĩ đi nghĩ lại cô từ bỏ việc giải thích cho Trần Lập. Bởi cô cảm thấy
mình giải thích cũng chả giải quyết được việc gì mà chỉ gây hứng thú với Trần
Lập.

Thấy Phỉ Lệ Á vẫn ngồi đó Trần Lập lại không nhịn được hỏi:"Thật không đi? "

"Đúng vậy."

"Tớ đi nha?"

". . ."

..... . .. ...

"Em là Ni Khắc."

"Em là Tư Nhĩ."

". . ."Trần Lập bị vây quanh bởi năm, sáu đứa trẻ. Những đứa trẻ này là con
cháu của người trong làng này. Lúc này lũ trẻ đang quây quanh bắt chuyện vô
cùng vui vẻ với Trần Lập. Có lẽ một người xa lạ nhưng thân thiện vào làng gây
hứng thú cho lũ trẻ này.

Xa đó Nạp Lan tay bê rổ khoai tiến lại nhìn cảnh này cũng vui vẻ cười mắt.
Trần Lập thấy Nạp Lan gần đó dẫn theo lũ trẻ sang giới thiệu:"Đây là chị Nạp
Lan, các em chào chị đi!"

"Chào chị Nạp Lan!"Lũ trẻ đồng thanh. Trần Lập thấy cảnh này vui vẻ bước ra
cổng làng đứng. Sau một lúc Nạp Lan từ trong lại gần Trần Lập nói:"Về thôi cậu
Tạp Tư."

"Ừ."

"Lũ trẻ có vẻ rất thích chơi với cậu nha." Nạp Lan trêu ghẹo nói.

"Có lẽ vậy." Trần Lập không phản đối.

. ..

"Nha. Thật ngon. Nạp Lan quyết tâm phải học nấu được món này! Cậu Tạp Tư dạy
em nha."Nạp Lan hưng phấn nói.

"Được."Trần Lập trả lời.

Ban đêm. Trước biệt thự.

"Phỉ Á. Tớ không quan tâm cậu là ai. Cũng không quan tâm họ nói cậu như thế
nào. Tớ chỉ biết cậu là người tốt. Cậu có tin tớ không?"

Trần Lập nhìn khuôn mặt diễm lệ của Phỉ Lệ Á chân thành nói.

". . ."Nhìn sự chân thành của Trần Lập, Phỉ Lệ Á thấy xúc động trong lòng dâng
lên, trầm mặc một lúc mới nói:"Để mai mình trả lời được không?"Rồi đi luôn vào
phòng.

"Haizzzz..."Trần Lập thấy vậy thở dài. Không biết bí mật trong lòng Phỉ Lệ Á
như thế nào nhưng hắn cảm thấy mình phải nhanh chóng mở lòng cho cô gái này.

PS: truyện này có chút bối cảnh [Hồi Sinh Thuật]nha ^.^


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #9