Yên Bình


Người đăng: Vodunghaki

Trong một căn phòng lớn.

Trần Lập nhìn tủ kính được lau sạch thở ra một hơi. Từ lúc ngủ dậy, hắn đã bị
Nạp Á phân đi quét dọn, lau chùi mọi thứ trong căn phòng này. Nhìn mọi thứ
sáng bóng sạch sẽ, Trần Lập tươi cười:"Hưm,xong rồi."

Đứng giữa sân hứng từng cơn gió nhẹ lướt qua cơ thể Trần Lập chợt thấy tâm
thần thật thoải mái, thanh thản.

Lần trước trong Luyện Thần bí cảnh Trần Lập đã phải điên cuồng chiến đấu gần
một tháng. Nhất là những ngày đầu tiên chiến đấu đã khiến tinh thần của Trần
Lập gần như tan vỡ. Tu luyện, chạy trốn, chém giết,...Mọi hoạt động chỉ lặp đi
lặp lại ba việc này.

Khổ nhất đoạn đầu.

Thời gian đó diễn ra trong năm ngày, mỗi ngày phải phân chia thời gian vô cùng
gắt gao, lập kế hoạch, tạo bẫy rập, luyện kiếm,..v.v. Dùng mọi thứ để bảo vệ
tính mạng mình một cách an toàn nhất. Mặc dù đã qua nhưng những kí ức đó vẫn
còn.

Tuy nhiên qua đó Trần Lập cũng nhận được vô số kinh nghiệm, khác hoàn toàn với
dã ngoại ở Trái Đất. Bởi những quy luật ở đó đều trở nên không còn giá trị với
thế giới đầy ma pháp huyền bí này.

Trong thời gian đó Trần Lập cũng cảm thấy mình vô cùng may mắn vì có môn công
pháp [Tinh Thần Minh Tưởng] cũng như các vũ kĩ cường đại kia.

Không như những môn công pháp khác, [Tinh Thần Minh Tưởng]được chia làm năm
tầng, chú trọng chủ yếu là rèn giũa, tôi luyện, khống chế và tăng tinh thần
lực.

Sau khi tinh thần lực đạt điều kiện mới có thể tu luyện Ma Pháp. Cũng chính
trong thời gian năm ngày này áp dụng phương thức ngày chiến đấu, đêm tu luyện,
lúc nào cũng bị tử vong uy hiếp đã khiến tinh thần Trần Lập lột xác, chính
thức nhập môn [Tinh Thần Minh Tưởng].

Sau khi lột xác tinh thần Trần Lập bay vọt từ Ma Pháp Sư lên đến Đại Ma Pháp
Sư cao cấp và cũng cũng chính từ lúc đó hắn mới tu luyện Ma Pháp. Thời gian
tiếp theo Trần Lập lại điên cuồng săn ma thú làm nhiệm vụ.

Nhớ lại những gì xảy ra, Trần Lập cảm thấy cuộc sống bây giờ là yên bình nhất.

"Tạp Tư?"

Một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên bên tai Trần Lập. Trần Lập quay
người về người đó cười rạng rỡ:"Tiểu thư Phỉ Lệ Á"

Người này không ai khác chính là Phỉ Lệ Á. Như mọi hôm nàng vẫn một bộ váy xám
trắng. Khuôn mặt mĩ lệ nhàn nhạt mỉm cười.

Khi Trần Lập quay người lại Phỉ Lệ Á hơi ngây người. Trần Lập thay đổi, trở
lên vô cùng tuấn dật cùng thần bí, mọi thứ vô cùng nội diễm khác hẳn với lần
đầu gặp. Nhưng những thứ này lại lúc ẩn lúc hiện, khó xác định.

Lấy lại tinh thần Phỉ Lệ Á nhìn Trần Lập nói:"Từ giờ trở đi cậu đừng gọi tôi
là tiểu thư nữa. Cứ gọi tôi là Phỉ Á cũng được."

..

"Phỉ Á?"

Trần Lập thì thào rồi nhếch mép cười, nụ cười có chút ngây ngốc. Bỗng như nhớ
ra việc gì, hắn vội vã chạy đi chỉ để lại câu nói:"Tôi đi nấu ăn."

Trong bếp.

Trần Lập nấu ăn. Dùng kĩ thuật của một đầu bếp thượng lưu nấu ăn. Trước khi bị
mang sang thế giới này, Trần Lập từng theo học trù nghệ của một vị đầu bếp đại
sư. Hắn đặt mệnh danh người này là 'thần bí đầu bếp. Hắn bị người này chỉnh
thảm nhưng bù lại là có một kĩ thuật nấu ăn siêu việt và vô số kiến thức kì
lạ.

"Wow, thật không ngờ cậu Tạp Tư lại nấu ăn giỏi như vậy."

Nạp Lan nhìn Trần Lập đang xào rau hai mắt tỏa sáng. Rồi lại cúi đầu xin:"Cậu
có thể dạy em được không?"

Trong mắt đầy khao khát cùng thỉnh cầu.

Trần Lập nghe tiếng hỏi quay lại thấy Nạp Lan đang cúi đầu bất đắc dĩ nói:"Có
thời gian ta sẽ dạy em."

"Thât chứ cậu Tạp Tư? "Nạp Lan hưng phấn hỏi.

"Thật."

Trần Lập trả lời. Dù sao cũng chả mất cái gì. Đổ thức ăn ra đĩa đưa Nạp Lan
nói:"Xong rồi. Em bưng lên đi."

"Vâng."

. ..

Phòng ăn.

"Thức ăn do Tạp Tư nấu ư? Thật không thể tưởng tượng nổi nha!"

Nhìn thức ăn bày trên bàn Sử Tiệp Khắc tán thưởng. Ăn thử một miếng mắt hắn
sáng lên, vui vẻ nói:"Trình độ này ngang với trù phòng ở Đế Đô đó nha. À phải
hơn mới đúng."

"Ha ha, tại mọi người không gặp trù sư thực thôi."

Ngồi gần đó Trần Lập xấu hổ nói. Hắn nói thật, trình độ của hắn bây giờ kém xa
vị đại sư kia. Không tưởng tượng nổi những món rau xào, thịt lăn này ở đây lại
giá trị đến thế.

Xa xa Nạp Lan nhìn Trần Lập bằng con mắt tò mò. Bây giờ cô mới để ý Trần Lập
thay đổi rất nhiều. Bằng sự nhạy bén hay đúng hơn là thiên phú của mình, cô
cảm giác được sự anh tuấn, nội diễm những cái mà hôm trước không hề có giờ lại
như ẩn như hiện biến ra. Sao có thể thay đổi nhanh vậy được? Thật sự hiếu kỳ.

Ăn xong, mọi người tập trung trong phòng. Nhìn mọi người đông đủ Sử Tiệp Khắc
mới chậm rãi nói:"Thời gian tới ta sẽ phải đi sang khu Kha Lục có việc, tiện
thể sẽ mang Nạp Á đi cùng. Vì vậy mọi người hãy chăm sóc tốt cho nhau."

Nói xong lại nhìn Trần Lập khóe miệng kéo ra, ánh mắt lóe lên sự suy tính.
Bỗng một trận bất an mãnh liệt hiện lên trong lòng. Sử Tiệp Khắc giật mình
nhìn lên bắt gặp ánh mắt Trần Lập thâm thúy nhìn mình. Hắn bỏ đi suy tính kia
sự bất an mới biến mất.

"Ca đi bao lâu?"

Lúc này Sử Na nói.Sử Tiệp Khắc nhìn em gái cưng chiều nói:"Có lẽ sớm thôi.
Chắc khoảng hơn một tháng."

Rồi lại nhìn Trần Lập đầy ẩn ý nói:"Mọi thứ giao cho cậu nhá Tạp Tư. "

"Được. Mọi thứ cứ giao cho tôi."Trần Lập cười cười nói ánh mắt lóe lên.

... . ..

"Em cảm giác như thế nào khi ở trước mặt cậu ta hôm nay?"Trên ngọn núi nhỏ Sử
Tiệp Khắc nhìn Nạp Á nghiêm túc hỏi.

"Có chút thay đổi."

Nạp Á hơi bất ngờ nhưng vẫn cung kính trả lời: "Nhưng vẫn như bình thường thưa
ngài. Duy chỉ khí chất có chút bí ẩn thôi ạ.

"Mà sao ngài lại hỏi vậy?"

Nạp Á nghi vấn.

Nghe Nạp Á nói vậy Sử Tiệp Khắc trầm ngâm, sau một lúc nói:"Xem ra đúng như ta
đoán....."

"Sao vậy ngài?" Nạp Á nghi hoặc.

Nhớ lại sự bất an lúc trưa cùng ánh mắt đó Sử Tiệp Khắc ngưng trọng:"Cậu ta
trở lên rất nguy hiểm!"

"Không thể nào!"

Nạp Á giật mình kêu lên.

Sử Tiệp Khắc nhìn Nạp Á phản ứng, bất đắc dĩ nói:"Có lẽ tương lai em sẽ hiểu."

Sử Tiệp Khắc trầm trọng. Không ai biết hắn có một khả năng đặc biệt vô cùng
kinh khủng. Đó là cảm nhận tới tương lai.

Bất cứ việc gì làm ở hiện tại mà khiến hắn cảm giác được bất an tức sự kiện đó
sẽ gây bất lợi tới tương lai của hắn. Nhờ khả năng này Sử Tiệp Khắc đã thoát
chết rất nhiều lần để đi tới ngày hôm nay.

"Vâng. Em hiểu rồi."Nạp Á cúi đầu nói. Cô không hiểu nhưng Sử Tiệp Khắc nói
thế nào thì nó là thế đó. Cô không quan tâm. Trong mắt cô Sử Tiệp Khắc là
Thần....


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #8