Trang Bị Đến Tận Răng


Người đăng: Vodunghaki

Trần Lập đứng trước bàn ngọc, nhìn vật ở trên bàn hai mắt tỏa sáng. Vật thứ
nhất là một viên đan dược màu tím để trong một hộp ngọc, vật thứ hai là một
viên châu màu đen tuyền nhìn vô cùng cũ kỹ, vật thứ ba một chiếc nhẫn màu đen
có những đường vân kì quái, vật thứ tư là một cái lò đan bằng đồng phủ đầy bụi
với đồ án Thái Cực in bên ngoài và cuối cùng là một bộ trang phục kì quái.

Nhìn những vật trên bàn Trần Lập cười không ngậm được miệng riêng khi nhìn đến
bộ trang phục kì quái kia thì nét mặt cổ quái, mí mắt giật giật. Một chiếc áo
khoác võ sĩ ở ngoài cùng, bên trong là một bộ trường bào màu xanh lam. Nếu bỏ
áo khoác võ sĩ ra thì bộ trường sam bên trong có vẻ rất đẹp. Nhưng lồng vào
nhau thì vừa nhìn cực kì lôi thôi và vô cùng ngứa mắt.

Nhìn bộ trang phục này Trần Lập bỗng có một suy nghĩ - giống giẻ lau nhà,
nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì một giọng nói vang trong đầu:"Nhập gia
tùy tục. Cố lên ta coi trọng đệ."

"Lão Đại?"

Nghe giọng nói, Trần Lập giật mình hô lên nhưng không có tiếng trả lời, Trần
Lập trầm tư bỗng hắn nhớ lại lúc gặp Tôn Hư trong cung điện kia cũng mặc bộ
trường sam chỉ khác là trường sam của Tôn Hư màu đen còn cái này lại là màu
xanh lam. Nghĩ đến đó Trần Lập cười khổ:"Thật là... "

"Nếu bỏ chiếc áo khoác võ sĩ được không ta?"

Trần Lập nghĩ đến một ý tưởng nhưng vừa hiện đã bị sự cự tuyệt của Tôn Hư vang
trong đầu dập tắt. Trần Lập khó hiểu.

"Kệ đi, lo lắng làm gì? Đồ Lão Đại chắc chắn là đồ tốt!"

Suy nghĩ không ra nguyên nhân Trần Lập liền vứt vấn đề này ra khỏi đầu.

"Chọn cái gì trước đây?"

Đúng trước bàn Trần Lập phân vân,lại nhìn viên đan dược màu tím mắt liền sáng
lên:"Thường nghe đan dược là vật tốt liền chọn nó đi!"

Cầm đan dược cho vào miệng Trần Lập thấy trong đầu nổ ầm một tiếng rồi ý thức
mơ hồ. Bên ngoài thân thể bị một nguồn lực lượng khiến cho vặn vẹo. May mắn là
Trần Lập đã ngất đi nếu không đây sẽ là một ác mộng.

. ..

Một đêm trăng sáng. Gió hiu hiu thôi qua trời.

Phủ Công Tước.

Trong một phòng lớn, ánh trăng chiếu dọi qua cửa sổ hiện lên ảnh hai người
đang ôm nhau.(TG:đơn thuần là ôm thôi nha!)

Nam là một người tầm hai bảy, mặc trang phục thân sĩ, một bên mặt có dấu ấn
hình ngọn lửa đang nhìn cô gái trong lòng ánh mắt hiện lên vẻ nhu tình.

Cô gái một mái tóc ngắn đỏ che đi một bên mắt, mặc một bộ hầu gái, đôi mắt màu
đỏ mê man đang tựa đầu vào nam nhân bên cạnh. Hai người này chính là Sử Tiệp
Khắc và Nạp Á.

Trong phòng yên lặng một lúc thì tiếng nói Sử Tiệp Khắc vang lên:"Em nghĩ sao
về cậu ta?"

"Cậu ta?"

Nghĩ đến Trần Lập, vẻ yếu đuối kia Nạp Á ngó Sử Tiệp Khắc rồi cung kính trả
lời:"Thưa, em nghĩ cậu ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường, yếu đuối và vô dụng
thôi."

"Không được đánh giá kẻ khác qua vẻ bề ngoài. Em không được quên điều này
chứ."

Sử Tiệp Khắc trầm ngâm sau đó lại thở dài rồi nhìn Nạp Á đang mỏi mệt nói:"Em
lại bị thế rồi. Một thời gian nữa ta sẽ rất bận nên em phải đi theo ta."

Theo đó đặt ngón tay lên trán Nạp Á truyền một nguồn ma lực màu đỏ vào, lúc đó
trên trán Nạp Á hiện lên vết gãy nhưng lại dần dần nhạt đi mà Nạp Á đã nhắm
mắt ngủ say.

. ..

Trần Lập tỉnh dậy, vươn người đứng lên bỗng một trận tiếng xương lách cách
vang lên rồi từng mảng chất nhầy, bùn đất màu đen rụng từ trên người xuống kêu
lộp bộp. Trần Lập nhìn nhất thời nhoáng cái kém chút ngã xuống. Một đống đất
kèm chất nhầy lớn bằng cái chậu.

"Cái gì đây vậy trời!"

Trần Lập kinh dị tránh xa.

Đây là tạp chất trong cơ thể Trần Lập, trước kia Trần Lập mặc dù tập võ thuật
từ nhỏ đã loại bỏ tương đối nhiều tạp chất nhưng những tạp chất này còn ẩn sâu
trong lục phủ ngũ tạng, xương cốt và tận trong linh hồn hắn không loại bỏ
được. Mà viên đan Trần Lập vừa nuốt có tên Tẩy Thiên Đan.

Tẩy Thiên Đan có thể loại bỏ tất cả tạp chất trong cơ thể con người bao gồm
linh hồn. Là viên đan dược quý giá vô cùng. Dù các bậc thần thánh nhìn thấy nó
cũng phải tranh giành đổ máu. Có được phải nâng niu như con mình.(Mặc dù chỉ
là đồ anh Tôn tiện tay luyện chế.^.^)

Nay lại bị Trần Lập dùng một cách thô bạo nhất. Cắn. Nếu để bọn họ biết dù
cách vạn giới cũng chạy tới đánh chết thằng này.

Lúc này Trần Lập mới phản ứng lại, thấy người lành lạnh, gió luồn qua háng,
nhìn xuống đã không thấy quần áo ngủ đang mặc đâu lại thấy gần đó bộ trang
phục cổ quái kia liền tiện tay mặc luôn. Tôn Hư Đệ Nhị Y Phục nhìn thì có vẻ
cổ quái nhưng mặc vào lại dễ chịu vô cùng.

Đi đến bàn Trần Lập tiện tay cầm các vật còn lại.

Viên châu -[Thôn Hồn Châu]có tác dụng thôn phệ tất cả các linh hồn muốn gây
bất lợi với chủ nhân nó.

Chiếc nhẫn-[Vô Cực Giới Chỉ] bên trong chứa một thế giới vô tận.

Lò đan -[Âm Dương Thái Cực Lô] có thể luyện hóa vạn vật.

Bộ trang phục Trần Lập đang mặc tên -[Tôn Hư Đệ Nhị Phục]: Bí ẩn, vạn pháp bất
phá. Vĩnh viễn tồn tại,....

Đi đến một cánh cửa trên ghi hai chữ [Thư Viện]Trần Lập bước vào trong. Vừa
vào Trần Lập nhận một luồng ý thức truyền đến khái quát về Thư Viện.

Thư Viện rất lớn, bên trong chứa vô số tủ sách chia làm ba tầng với hơn năm
trăm ngàn cuốn Vũ Kĩ,hơn trăm ngàn Công Pháp và chia làm Địa cấp, Thiên cấp,
Thần cấp, Thánh cấp,....còn Huyền cấp và Hoàng cấp đã bị thư viện đào thải,
hơn mười ngàn sách về các Thần Thông, luyện đan, luyện khí, vẽ phù,....v.v.
Hơn nữa sẽ phân thành vô số khu, mỗi khu thuộc một thế giới khác nhau. Với
thông tin vừa nhận Trần Lập biết mình chỉ có tư cách ở tầng một khu Ma Pháp
Đại Lục sách.

Ma Pháp đại lục chia công pháp làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mỗi công pháp
chia làm 4 phẩm, theo thứ tự từ sơ phẩm đến cực phẩm.

Thiên cấp công pháp(tất nhiên chỉ có sơ phẩm trở lại) đủ tu luyện tới cảnh
giới Pháp Thần Chí Tôn. Cả Ma Pháp đại lục chỉ có 5 bản đều bị cai quản bởi
các Pháp Thần.

Địa cấp công pháp đủ tu đến Pháp Thánh sơ kì. Rất hiếm có và đều bị các thế
lực khổng lồ nắm giữ.

Huyền cấp công pháp đủ tu tới Pháp Hoàng hậu kì. Công pháp này bị cai quản vô
cùng nghiêm ngặt.

Và cuối cùng là Hoàng cấp công pháp. Trái với các công pháp trên, Hoàng cấp
công pháp cũng không mấy hiếm thấy. Duy chỉ có cao phẩm và cực phẩm còn có giá
trị cao(đủ tu tới Pháp Quân Đại Sư).

Còn trung và sơ phẩm tương đối phổ biến tuy vậy cũng bị quý tộc nắm giữ không
lọt ra ngoài. Như ở thư viện của Sử Na cũng chỉ có hướng dẫn tu luyện không có
công pháp nào cả.

Mỗi công pháp phải phù hợp với thể chất mới nên tu luyện. Nếu tu lằng nhà lằng
nhằng không bị tàn phế cũng bạo thể mà chết.(Tàu hỏa nhập ma..)

Tuy giới thiệu như vậy nhưng Trần Lập cảm thấy Thư Viện có vẻ không tốt lắm.
Giống như những thứ này ở đây là bãi rác, lúc nào cũng có thể bị vứt đi.

Đi đến khu Ma Pháp, trên một hàng ghi Địa Đồ Tin Bảng, Trần Lập tiện tay gỡ
một quyển xuống. Kiến Thức Cơ Bản Về Sử Dụng Ma Pháp. Ma Pháp chia làm nhiều
loại và..v.v...Trần Lập lại tiếp tục đọc vài cuốn khác.

Đọc xong Trần Lập mới biết sơ qua về sử dụng Ma Pháp, phương pháp Minh Tưởng,
chủng tộc, Ma Thú và các cảnh giới của cả Ma Pháp Đại Lục.

Sử dụng Ma Pháp là việc Ma Pháp Sư dùng tấn công, cứu người,... được sử dụng
bằng Ma Lực bằng cách đọc thần chú phát ra Ma Lực Nguyên Tố. Mỗi cảnh giới sẽ
sử dụng ma pháp cấp bậc khác nhau.

Pháp Đồ sơ cấp sử dụng một lần ma pháp cấp 1, trung cấp hai lần, cao cấp ba
lần. Pháp Sư sơ cấp một lần dùng ma pháp cấp 2, cứ thế tăng lên đến Pháp Thần
Chí Tôn. Tất nhiên sử dụng xong kiệt sức.

Minh Tưởng là việc Ma Pháp Sư kết nối với nguyên tố ngoài môi trường và biến
nó thành Ma Lực của mình.

Ma Pháp Đại Lục có hơn hai trăm chủng tộc khác nhau gồm nhân loại, thú nhân là
phổ biến, hiếm thấy hơn như tinh linh, địa tinh,... Mỗi chủng đều sống chung
cùng nhân loại tạo lên một cộng đồng đa dạng.

Thú loại chia làm Ma Thú và Long thú. Ma Thú là những sinh vật khát máu hay
tấn công người, hình thể đa dạng. Long thú ngược lại, chúng có hình giống
khủng long vô cùng thân thuộc với con người, là người bạn đáng tin cậy.

Về cảnh giới. Vì Khấp La quá hẻo lánh nên Trần Lập qua Phỉ Lệ Á chỉ biết đến
Pháp Vương, nhưng đọc xong Trần Lập lại biết thêm nhiều cảnh giới trên Pháp
Vương như Pháp Quân Đại Sư, Pháp Hoàng, Pháp Tôn, Pháp Thánh và Pháp Thần Chí
Tôn.

Mà Khấp La đế quốc nhiều nhất chỉ có Pháp Vương là cùng. Pháp Quân chỉ là lời
đồn trong truyền thuyết.

Đi lại vài vòng Trần Lập tìm được một số Công Pháp, Vũ Kĩ thù hợp mình.

mười ba thức. Chia làm kiếm thức và kiếm chiêu. Là môn Vũ Kĩ Địa cấp.

kĩ sảo sử dụng tinh thần phối hợp với tu luyện nguyên tố. Là môn Vô cấp Công
Pháp phù hợp yêu cầu hiện nay của Trần Lập.

sở bộ pháp và chiêu. Là Địa Cấp Vũ Kĩ thân phá vô cùng hiếm và mạnh mẽ.

mẽ vô cùng. Cũng như các môn kia, chia làm hai phần quyền kĩ và quyền chiêu.
Là Địa Cấp Vũ Kĩ quyền pháp.

Đi sang phòng tiếp theo là[Vũ Khí Kho]. Cũng như[Thư Viện] Trần Lập nhận được
sơ lược thông tin về[Vũ Khí Kho].

[Vũ Khí Kho]tập hợp tất cả các loại vũ khí và cũng chia là ba tầng. Và chia
làm nhiều khu vực. Mỗi khu vực thuộc một thế giới khác nhau.

Ở Ma Pháp đại lục vũ khí chia theo cấp:

Phàm cấp binh khí: vũ khí bình thường.

Binh khí(Tốt):Vũ khí được rèn sắc bén

Binh khí(Hiếm):vũ khí chất liệu hiếm được đại sư rèn.

Thánh khí: vũ khí có linh tính. Cứng rắn.

Thần khí: Vũ khí có linh hồn, ý thức. Ma Pháp đại lục căn bản không có.

Binh khí được chia làm sơ giai, trung giai, cao giai và cực giai. Trần Lập đi
một vòng ở tầng một và chọn được một thanh zanpakutou cấp binh khí(hiếm).

(Đây là khái niệm tác giả về kiếm: zanpakutou hay gọi là kiếm Nhật.

Đại kiếm:là kiếm bản to và nặng.

Trường kiếm:là kiếm bản nhỏ nhưng dày(kiểu Hiên Viên kiếm ý!)

Phi kiếm:là kiếm mỏng,nhỏ, hai lưỡi sắc bén.)

"Vào thôi hahaha.." Sau khi trang bị đầy đủ, Trần Lập cười to rồi lao vào
phòng bí cảnh. Vừa vào Trần Lập mới phát hiện mình thay đổi hoàn toàn, cơ thể
như mạnh lên gấp đôi, tinh thần thanh sảng. Đây là Tẩy Thiên Đan phát huy tác
dụng.

Lại đánh giá xung quanh. Cây cối rậm rạp, vô cùng tươi tốt, cực kỳ im lắng.

"Gừ u .."Trần Lập đi vào rừng, đang đi bỗng trong bụi lao ra một con sói mắt
màu đỏ,dưới bụng một bị khoét,

nhìn vậy Trần Lập bỗng nhớ đến Ma Thú Phổ ghi về các loại Ma Thú.

Ma Thú là loài ăn thịt người cực kì ghê rợn, mỗi loài đều được thú Vương khống
chế. Mà con sói trước mặt Trần Lập Ma Lang-ma thú sống đàn.

Nhìn Ma Lang lao ra Trần Lập không suy nghĩ nhiều rút luôn kiếm ra chém.

Roẹt!!!

Một kiếm lóa lên, đầu ma lang rụng ra. Bỗng trong đầu Trần Lập vang lên :"Thời
gian ba mươi ngày yêu cầu giết mười ngàn Ma Thú."

"Ngạch !"


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #6