Luyện Thần Ngọc Giản


Người đăng: Vodunghaki

Trần Lập hoàn thành giác tỉnh ma pháp. Lúc này trong người hắn có một nguồn
năng lượng này đang di chuyển, nguồn năng lượng này chính là ma lực của Ma
Pháp Sư.

Mặc dù ma lực được bổ sung nhưng tinh thần vẫn rất uể oải. Vừa rồi giác tỉnh
tất cả ma pháp trong người khiến tinh thần Trần Lập như bị rút sạch, từng cơn
choáng váng ập đến làm mắt hắn trĩu nặng. Đây là với Trần Lập có tinh thần
vững chắc nếu người bình thường chắc chắn bị ngất đi là chuyện hiển nhiên.

"Tạp Tư,cậu có sao không?"

Lúc này bên tai Trần Lập vang lên tiếng hỏi đầy lo lắng của Phỉ Lệ Á. Hiển
nhiên là cô lo lắng cho hắn.

"Tôi không sao, tiểu thư Phỉ Lệ Á không cần lo lắng cho tôi đâu." Nhìn Phỉ Lệ
Á đi đến Trần Lập chống tay đứng dậy cười nói.

"Uk. Không sao là tốt rồi. Ăn cái này đi,nó giúp cậu hồi sức."

Phỉ Lệ Á đưa Trần Lập một quả màu đỏ nhỏ bằng ngón tay cái nói. Nhìn quả này
Trần Lập không nhịn được hỏi:"Nó là quả gì?"

"Nguyên Tố Quả."

Mễ U trả lời xong nhìn chằm chằm Trần Lập hỏi:"Vừa rồi hai nguyên tố kia là
thứ gì?"

"Hơn nữa sao trong người cậu ẩn giấu một nguồn sức mạnh lớn vậy?"

"Hai nguyên tố?" Trần Lập nhíu mày nhớ lại lúc giác tỉnh chỉ cảm thấy mình đã
phá vỡ một thứ gì đó trong người khiến bản thân thăng hoa còn đâu cái gì cũng
không biết nên lắc đầu nói:"Không biết a"."

"Thật kì lạ."Mễ U trầm tư, mặt mèo nhíu lại như cố nhớ lại việc gì đó nhưng
lại lắc đầu. Trần Lập thấy Mễ U trầm tư quay sang hỏi Phỉ Lệ Á:"Tôi muốn đi
thư viện tiểu thư chỉ đường với.... "

..... ...... .. ............ .......

Lúc này trong một phòng lớn với nhiều kệ sách lớn nhỏ, chỉ cần nhìn là biết
đây là một thư viện. Trong này có một bé gái mười tuổi đang chăm chú đọc sách.
Bé gái này là Sử Na -em gái Sử Tiệp Khắc, mặc một chiếc váy đỏ tóc vàng xoăn
buộc lên bởi đôi nơ đôi mắt tím lung linh nhìn cực kỳ dễ thương và cô là một
Ma Pháp Sư mạnh mẽ, nhưng do sử dụng một loại cấm ma pháp khiến cô không thể
lớn được nên bây giờ cô đã mười bảy nhưng nhìn chỉ như bé gái mười tuổi.

Lúc này cửa phòng bỗng mở ra, một thanh niên tuấn tú bước vào, người này chính
là Trần Lập.

Trần Lập vừa bước vào bỗng có một giọng nói non nớt vang bên tai:"Cậu hồi phục
rồi? Công nhận nhanh thật đấy! Cậu đến đây làm gì?"

Trong mắt Sử Na một khách nhân tầm thường như Trần Lập đáng được tôn trọng.
Trong thế giới này sự tranh đua ghen ghét là điều hiển nhiên, dù có văn hóa
hay pháp luật thì cũng không thể thay đổi được, nếu bình thường thì rất ít
người đi giúp kẻ khác nhất là những kẻ yếu, họ thường lảng tránh khi thấy
người khác gặp khó khăn chỉ duy có Trần Lập là ngoại lệ. Điều này khiến Sử Na
phải nhìn bằng con mắt khác.

Vào trong thấy Sử Na ở đâyTrần Lập hơi sững sờ, nghe sự hỏi han Trần Lập lấy
lại tinh thần trả lời:"Tôi ổn rồi! Tôi cần sách liên quan tới ma pháp và lịch
sử, em chỉ cho tôi được chứ?"

"Hàng thứ ba ngăn thứ hai là sách về ma pháp, tất cả hàng thứ tư là sách lịch
sử. Đọc cẩn thận."Nhìn Trần Lập trang nhã nói Sử Na cũng lịch sự trả lời. Lúc
này bầu không khí cũng gần gũi hơn. Thư viện lại yên tĩnh trở lại.

...

Trong phòng Trần Lập nằm dài trên giường, sau khi đọc lịch sử cậu đã nhận biết
sâu sắc hơn về thế giới này.

Thế giới này bề ngoài cực kỳ phát triển về văn hóa nhưng sâu trong cốt lõi lại
cực kì tàn khốc, bên ngoài bình đẳng nhưng thực tế giá trị con người chỉ như
cỏ rác, chỉ Ma Pháp Sư mới có quyền lợi.

Hơn nữa thế giới này nữ nhân có đặc quyền cực lớn. Tất cả các địa vị then chốt
của các đế quốc đều do nữ nhân nắm quyền.

Điều này khiến Trần Lập cảm giác mình bị dịch chuyển sang đây chả phải do cái
duyên mà Tôn Hư đã nói mà giống như bị cố tình đúng hơn. Hắn cảm thấy mình bị
hố, hơn nữa bị hố lớn.

"Kệ đi. Nước đến bờ ngăn, binh đến tướng chặn lo gì."

Trầm ngâm một chốc, Trần Lập cắn răng.

Về ma pháp thì cần Minh Tưởng để hấp thu nguyên tố tăng cường ma lực... Suy
nghĩ một hồi Trần Lập chìm vào giấc ngủ. Nhưng chính lúc này hắn không biết
bản thân đang dần mờ ảo rồi biến mất trên giường.

"Uỵch"

Một tiếng va chạm mông với mặt đất vang lên. Trần Lập kèm lèm mở mắt nhất thời
trợn tròn. Trong phòng lớn xung quanh xây bằng vật liệu kì lạ vô cùng huyền ảo
và hùng vĩ, ở đây khiến sự mệt mỏi của Trần Lập đều biến mất. Giữa phòng có
chiếc bàn gỗ bên trên có vài vật phẩm. Theo bản năng Trần Lập suy nghĩ:"Đây là
đâu?"

"Luyện Thần Ngọc Giản."

Một ý niệm trong đầu Trần Lập vang lên:"Là món quà của Lão Đại"

Trần Lập hưng phấn. Hắn nhớ trước khi Tôn Hư rời đi có tặng hắn một món quà,
chắc là thứ này.


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #5