Giác Tỉnh Ma Pháp


Người đăng: Vodunghaki

Trần Lập tỉnh lại, mọi thứ từng xảy ra ở thế giới kia, cung điện kia chỉ giống
như một giấc mơ.

"Lẽ nào chỉ là giấc mơ?"

Trần Lập thì thào. Hắn đưa tay xuống hông tìm viên đá màu đen kia, bỗng hắn
giật mình:"Nó tồn tại! Nó thực sự tồn tại! Vậy...giấc mơ kia là có thật!
Mình...mình thành huynh đệ với một vị thần?"

Trần Lập kích động nghĩ rồi hắn nhớ việc đi đến cung điện cổ lão tang thương
kia, hắn nhớ mình vào trong nói chuyện với Tôn Hư.

Nhưng rất nhanh Trần Lập tỉnh táo lại. Hư Tôn tộc. Tu luyện. Những thứ mà căn
bản không tồn tại nay lại lần lượt xuất hiện.

Vậy phải chăng thế giới này cũng Cường Giả Vi Tôn!

Nhưng làm sao để trở thành cường giả? Phải rồi! Lễ vật của Tôn Hư.

Nghĩ đến đây Trần Lập giật mình phát hiện mình không thể nhớ được khuôn mặt
của Tôn Hư mà càng nghĩ càng đau đầu. Chỉ cảm thấy quen thuộc.

"Chả lẽ trí nhớ mình kém như vậy?"

Trần Lập thầm nghi hoặc. Cũng không thể trách Trần Lập không nhớ được Tôn Hư.
Tôn Hư là một vị Thần Tôn, kẻ đứng đầu hàng triệu thế giới mà Trần Lập chỉ là
một phàm nhân. Hai người chênh lệch quá xa, vượt qua giới hạn của cả trời và
đất. Việc Trần Lập có thể nhớ được tên và cái bóng Tôn Hư đã là cực hạn mà
Trần Lập hiện tại có thể chịu được.

"Ngài không sao chứ Tạp Tư tiên sinh?"

Bỗng một tiếng lo lắng bên cạnh vang lên. Trần Lập giật mình mới nhớ tới khi
mình tỉnh có người gọi mình. Quay sang nhìn Trần Lập sững sờ.

Cô gái tầm mười năm tuổi, tóc xanh lam ngắn mái trước che đi một mắt, đỉnh đầu
cài xước có gắn bông hoa, khuôn mặt trái xoan, một con mắt thủy tinh lam đang
tò mò nhìn mình, thấy cô gái hỏi Trần Lập liền cười trả lời:"Tôi không sao. Mà
em là ai? Sao tôi ở đây?"

"Tôi là Nạp Lan. Đây là phủ công nương Phỉ Lệ Á(vì thế giới này công tước đều
là nữ nên có thể thay công tước thành công nương). Còn ngài được chị ấy đưa về
tối qua."

Nghe Trần Lập trả lời Nạp Lan thở phào rồi đáp lại nghi vấn của Trần Lập.

Trần Lập ngồi dậy bước xuống giường bỗng lảo đảo ngã, Nạp Lan vội đỡ, nhưng
không hiểu ngã góc xảo diệu như thế nào mặt Trần Lập úp lên ngọn núi của Nạp
Lan, còn Nạp Lan giơ tay đỡ thì thành ôm đầu Trần Lập ấn vào ngực mình tạo một
tư thế ái muội vô cùng. Nạp Lan run lên vội đẩy Trần Lập ra.

"Uỳnh"

Trần Lập úp mặt lên giường. Bầu không khí xấu hổ vô cùng. Bỗng ở cửa vang lên
tiếng bước chân rồi tiếng nói quen thuộc truyền đến tai Trần Lập:"Tạp Tư cậu
không sao chứ?"

"Tôi không sao."Nghe tiếng gọi Trần Lập vui vẻ trả lời nhìn Phỉ Lệ Á bước vào
định nói tiếp thì ngẩn ngơ. Phỉ Lệ Á mặc váy trắng ngắn đến đầu gối với vẻ
sinh đẹp bên ngoài trông nàng ta như một thiên sứ(thiếu cánh). Phỉ Lệ Á bước
vào nhìn Trần Lập ngơ ngác nhìn mình đến chảy nước miếng cô xấu hổ sẵng
giọng:"Nhìn đủ chưa? "

"Chưa. Nhìn cả đời cũng chưa đủ."Nghe hỏi Trần Lập theo bản năng trả lời. Trả
lời xong mới hối hận. Nhìn lên thấy Phỉ Lệ Á mặt đỏ bừng còn Nạp Lan đã không
thấy đâu rồi, chắc xấu hổ quá trốn rồi. Được một lúc Phỉ Lệ Á khôi phục lại.

"Cậu mặc vào đi. Xong theo tôi đi gặp Sử thân vương."Phỉ Lệ Á đưa cho Trần Lập
một bộ quần áo nói xong ra ngoài.

"Thân vương?" Trần Lập nghi hoặc.

"Ừm. Thân vương là người đứng đầu hội trưởng lão trong các vùng."

Phỉ Lệ Á trả lời.

....

Lúc này, ở phòng khách có ba người, một người là Nạp Lan, một người giống hệt
Nạp Lan chỉ khác là mái tóc với mắt màu đỏ. Đây là chị em sinh đôi với Nạp Lan
tên Nạp Á, ngồi ở giữa là một người mặc trang phục thân sĩ nhìn khá gầy, đặc
biệt một bên mắt màu đỏ, xung quanh mắt đó in hình ngọn lửa mờ nhạt. Cửa phòng
mở ra Phỉ Lệ Á dẫn Trần Lập bước vào.

Phòng này sang trọng. Trần Lập thầm đánh giá. Quay sang nhìn Nạp Lan đỏ mặt
cúi đầu lại nhìn Nạp Á ánh mắt lạnh tanh Trần Lập giật mình. Nguyên lai sinh
đôi.

Đi đến trước mặt người thân sĩ kia không đợi đối phương nói Trần Lập phát
biểu: "Chào Sử Tiệp Khắc thân vương ta là tên Tạp Tư."

"Ta sống trong rừng nhưng cả làng ta bị ma thú tập sát. Gặp tiểu thư Phỉ Lệ Á
ta nghĩ cô ấy là người tốt. Vì vậy ta mong ngài cho ta ở lạ đây dù công việc
gì ta cũng làm được."

Trần Lập bên ngoài thành khẩn nhưng bên trong kêu gào"Vua điện ảnh tuổi gì..."

Nhìn vẻ thần khẩn của Trần Lập, Sử Tiệp Khắc trầm ngâm rồi đáp ứng:"Được. Nạp
Á đi phân việc đi." Hắn nói xong bước ra ngoài.

"Cám ơn."

Trần Lập cúi đầu.

Ra sân trên vai Phỉ Lệ Á xuất hiện Tinh Linh mèo lần trước.

"Cậu ấy tên Mễ U"

Phỉ Lệ Á giới thiệu. Lúc này Mễ U đánh giá Trần Lập từ trên xuống dưới đến mức
hắn nổi da gà mới nói:"Trên người cậu có mùi ma pháp. Có thể giác tỉnh."

"Giác tỉnh?"Trần Lập nghi vấn. Phỉ Lệ Á thấy vậy giải thích:"Thế giới này để
trở thành Ma Pháp Sư phải giác tỉnh."

"Có ba loại nguyên tố phổ thông, phong nguyên tố, hỏa nguyên tố và thủy nguyên
tố. Mỗi người chỉ chứa được một loại nguyên tố, chỉ có trường hợp đặc biệt thì
trong cơ thể mới chứa được hai loại trở lên...."

"Chuẩn bị đi! Bắt đầu giác tỉnh! Mọi người đứng xa ra."

Mễ U nói xong chỉ tia sáng đến mi tâm Trần Lập rồi bay ra thật xa. Lúc này
trong phạm vi hai mươi mét Trần Lập đứng nguyên tố bắt đầu bạo động theo đó
quanh cơ thể Trần Lập xuất hiện tình trạng nguyên tố thu vào. Mễ U hưng phấn
kêu:"Giác tỉnh rồi...mà...đó là cái gì?" Đang hưng phấn Mễ U bắt đầu kinh hãi.

Lúc này Trần Lập trên người mang hiện lên hình vô cùng kì quái. Trên đỉnh đầu
một lỗ đen mờ ảo lơ lửng nhưng lại như thôn phệ mọi thứ xung quanh, không hì
không thể thôn phệ, cuồng bạo vô cùng.

Trước ngực hình thái cực xoay vòng đang hút nguyên tố trời đất khiến người ta
cảm giác không thể phá nổi.

Cả hai tỏa ra luồng uy áp cực kì kinh khủng nhưng lại vô cùng mờ ảo mang theo
sự khinh thường bễ nghễ.

Tay phải một ngọn lửa, tay trái một viên cầu nước, trên chán có ấn kí hình sét
lôi điện vờn quanh và dưới chân có ngon gió luồn quanh. Mọi thứ duy trì 10
giây rồi biến mất. Chúng biến thành tia sáng chui vào người Trần Lập.

Trần Lập thở phì phò.

"Sáu loại nguyên tố! Hai loại nguyên tố thần bí. Một loại lôi hệ cực hiếm và
ba loại nguyên tố phổ thông. Trời..."

Hơn nữa...Hai lực lượng kia hình như không phải nguyên tố? Thậm chí khinh
thường và bài xích nguyên tố là sao? Thậm chí làm nguyên tố sợ hãi."

Mễ U hít khơi khí lạnh. Phải biết nguyên tố là căn nguyên của Ma Pháp đại lục
này. Thế mà bị khinh thường, sợ hãi?

Nhìn Trần Lập nằm trên mặt đất hô Phỉ Lệ Á:"Cậu ta kiệt sức rồi, đưa Nguyên Tố
Quả cho cậu ta đi."

"Uk.. "

. ..

"Thức tỉnh năng lực rồi?"

Như cảm nhận được biến hóa của Trần Lập Tôn Hư bay trong hư nói thầm. RoiRồi
cười nhẹ:"Vậy chuẩn bị địa ngục huấn luyện đi!"


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #4