Kết Nghĩa Huynh Đệ(canh Một)


Người đăng: Vodunghaki

Sau khi ngất đi Trần Lập vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở một thế giới xa lạ hơi
kinh ngạc.

Ở đây chỉ có sỏi đá, nếu có thực vật đó là bãi cỏ Trần Lập đang nằm còn xung
quanh còn cằn cỗi hơn cả sa mạc, đặc biệt ở đây không có mặt trời mà chỉ có
làn sương trắng bao phủ khiến người ta chỉ nhìn được năm mét quanh đó là cùng.

Trần Lập ngồi dậy nhìn xung quanh lại nhớ đến Phỉ Lệ Á ."Chả lẽ cô ấy vứt mình
ra đây" Nhưng nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và ngây thơ đó Trần Lập loại
suy nghĩ này ra khỏi đầu, lại nhìn dưới chân có hòn đá đen nháy to bằng nắm
đấm Trần Lập tiện tay vứt vào túi. Xa xa bỗng có ánh sáng lóe lên Trần Lập tò
mò chạy về phía đó.

"Wow! Thật lớn"

Nhìn cung điện trước mắt Trần Lập trợn mắt lứu lưỡi. Đây cũng là phản ứng tự
nhiên với bất cứ ai khi đứng trước mặt cung điện này thậm chí hơn đó chứ.

Tường điện cao trăm mét, cửa rộng năm mét cao hai mươi mét bên trên khắc những
kí tự kì quái vô cùng huyền ảo, trên cánh cửa có hàng chữ lấp lóe nhưng lại hư
vô mờ mịt lúc ẩn lúc hiện thậm chí không phân biệt được của nước nào nhưng ai
nhìn đều hiểu, cả cung điện đều là màu tím không biết từ chất liệu gì xây lên,
xung quanh tường đều khắc những đồ án kì bí cổ lão tang thương vô cùng.

"Đây là mơ a."

Trần Lập hai mắt tỏa sáng. Bỗng hắn thấy ở góc tường có một vât màu vàng hình
thoi bắt mắt lại gần nhìn kĩ liền kích động kêu to:"Hoàng kim ,mẹ nó hoàng
kim, kiếm giàu rồi haha...."

Lại nhìn xung quanh chỉ thấy khúc sắt dưới chân liền nhặt chạy lại đào.

Trong cung điện một thanh niên vô cùng tuấn tú tóc đen nháy, mắt thâm thúy,
mặc trường bào màu đen, bụng đeo đai ngọc bên phải treo một hô lô đỏ, trên tay
đeo nhẫn tím.

Đây chính là thanh niên cưỡi trâu xanh nhưng lúc này đang ngồi trên ghế bằng
ngọc còn trâu xanh thu nhỏ bằng nắm đấm đang rúc trong ngực thanh niên ngủ.

Thanh niên chính là chủ cung điện này tên thật là Tôn Hư là một trong ba vị
thần tôn của mấy trăm triệu thế giới, ưa thích ngao du thiên hà trên mặt lúc
nào cũng cũng mang theo nụ cười nhưng khi nhìn Trần Lập đào góc tường nhà mình
nụ cười trên mặt vị thần tôn này đang cứng lại thay vào đó là khóe miệng run
rẩy. Nhìn Trần Lập vẫn mải đào vàng Tôn Hư im lặng thở dài rồi phẩy tay cái.

Trần Lập đang đào vàng bỗng ánh mắt mê muội đi khi mở mắt đã thấy một thanh
niên hình ảnh vô cùng mờ ảo nhưng lại vô cùng quen thuộc ngồi trước mặt, mình
đang ngồi trên ghế ngọc tay vẫn cầm thanh sắt nhìn thanh niên kia sắc mặt khó
coi giật mình quăng thanh sắt ra ngoài cảnh giác nhìn thanh niên hỏi:"Ngươi là
ai? Đây là đâu? "

"Ta là Tôn Hư. Còn đây là cung điện của ta, cái cung điện mà ngươi vừa đào góc
tường...!"

Tôn Hư nhìn Trần Lập nghiến răng nghiến lợi trả lời sau đó lại mỉm cười.

Trần Lập nhìn Tôn Hư biểu tình cảm thấy bất an cười khan trả lời:"Ách, ta xin
lỗi. Ta tưởng đây là giấc mơ...khụ khụ..."

"Thôi vào việc chính. Ta là người mang ngươi sang đây?"

"Ta với ngươi là đồng tộc, đúng hơn ta là tộc huynh, mà ngươi là tộc nhân sau
cùng của tộc chúng ta. Hư Tôn tộc."

Tôn Hư nhìn Trần Lập suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói nhưng trong mắt lại
lóe lên ý cười.

Trần Lập đang tiêu hóa thông tin vừa biết lại nghe Tôn Hư nói nhất thời sững
sờ, mặc dù là người phóng khoáng nhưng ở thế giới kia Trần Lập cũng chả có ai
là huynh đệ cả, dù quen biết nhưng chỉ là xã giao, nay bỗng có một tộc huynh
liền không suy nghĩ khoái trá trả lời:"Thế Giới nào cũng thế cả ta chả quan
tâm nhưng ngài thật là tộc huynh của ta?"

"Hơn nữa Hư Tôn tộc là gì?" Trần Lập tự nhận mình hiểu biết không kém nhưng
lại chưa từng nghe qua tộc này nên nghi hoặc hỏi.

"Ta chưa bao giờ nói dối."

"Còn Hư Tôn tộc ngươi còn chưa đủ tư cách biết."

Tôn Hư trầm mặt trả lời. Nghi ngờ Thần Tôn tên này muốn ngịch thiên?

Ách..

Trần Lập nghe vậy sa sầm, chưa đủ tư cách...

Như biết Trần Lập suy nghĩ gì, Tôn Hư nói tiếp: "Cố gắng đi, khi nào đủ thực
lực ta sẽ nói cho ngươi."

"Bây giờ ngươi đã biết thân phận của mình nên không cần câu lệ nữa. Cứ gọi ta
là Lão Đại là được."

"Dù sao ta cũng hơn 600 tỉ tuổi rồi."

Tôn Hư nghe thế cười to nói. Nhìn thanh niên như mười bảy trước mặt Trần Lập
nghẹn họng trân trối sau cùng thở ra hô:"Lạo Đại."

"Tốt, tốt, tốt haha tiểu đệ đây là kiện lễ vật của ta, bây giờ ta phải đi. Cố
gắng tu luyện ta sẽ gặp đệ sau haha...À mà ta nhắc đệ đừng tham vàng, rất nguy
hiểm ."

Tôn Hư rất vui vẻ nhắc nhở tiện tay ném một cỗ ngọc bội thần bí nhập vào người
Trần Lập rồi biến mất.

Tiếng Tôn Hư vọng lại trả lời Trần Lập. Ánh sáng lóe lên Trần Lập biến mất.

Cũng lúc đó Trần Lập đang nằm trên giường bỗng mở mắt bỗng bên cạnh vang lên
giọng nói trong trẻo:"Ngài tỉnh rồi."

Ps:Canh một mệt quá. Vì mk đang đi hk thpt nên ko viết đc nhiều và chủ yếu
theo cảm xúc. Lịch ra không rõ..


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #3