Ma Pháp Đại Lục


Người đăng: Vodunghaki

Sau khi được Phỉ Lệ Á giới thiệu sơ qua thì Trần Lập cũng hiểu đại khái về thế
giới mới này.

Thế giới này gọi là Ma Pháp đại lục, nó có diện tích lớn vô cùng mấy trăm
triệu dặm vẫn chưa phải giới hạn, gồm hai cấm địa, ba nhất đẳng đế quốc, mười
hai nhị đẳng đế quốc và vô cùng nhiều tam đẳng đế quốc.

Vị trí của Trần Lập là thành Lôi Nhĩ-một trong bốn tòa thành thuộc tam đẳng đế
quốc Khấp La khá là hẻo lánh. Càng làm Trần Lập giật mình là địa vị của Phỉ Lệ
Á.

Phỉ Lệ Á là công nương thành Lôi Nhĩ.

Tuy nhiên dù là công nương cũng chỉ là cái danh tiếng. Địa vị dù cao nhưng
quyền lợi về quân đội căn bản không có.

Theo Phỉ Lệ Á nói Ma Pháp đại lục khá nhiều chủng tộc, tất cả tu luyện là ma
pháp.

Ma Pháp phân loại thứ tự: Ma Pháp Sư loại hiếm, kì dị và phổ thông

Gồm các cảnh giới:

Ma Pháp Đồ:Giác tỉnh và nhận biết ma lực. Tập đọc thần chú cấp một.

Ma Pháp Sư: Hấp thụ ma pháp dùng thần chú để sử dụng. Ma pháp phổ thông không
cần thần chú.

Đại Ma Pháp Sư: Tích lũy ma lực rèn luyện cơ thể. Ở mức này không cần đọc thần
chú cũng có thể sử dụng ma pháp.

Pháp Vương: Rất đặc thù, không ai biết mạnh ra sao, thận phận cao quý...

Mỗi cảnh giới chia làm ba cấp nhỏ: sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Vì một nghìn
người mới có một người có thể tu luyện ma pháp mà đa số là quý tộc nên Ma Pháp
Sư ở thế giới này địa vị và thân phận rất cao.

. . .Còn trên nữa Phỉ Lệ Á cũng không biết. Dù sao cô cũng không cần quan tâm
đến vấn đề này.

"Vậy tiểu thư Phỉ Lệ Á là Ma Pháp Sư gì?" Trần Lập nghe xong Phỉ Lệ Á nói thì
hỏi lại.

Nghe Trần Lập hỏi Phỉ Lệ Á bấy giờ mới quay sang đánh giá Trần Lập, Trần Lập
tóc đen ngắn, khuôn mặt phải nói rất đẹp, nếu giả trang thành nữ đảm bảo thuộc
loại "nghiêng nước nghiêng thành" chứ không phải vừa. Ngoài bộ quần áo khác
người, hơi rối loạn và tinh thần hơi uể oải thì nhìn cũng hơn người. Phỉ Lệ Á
suy tư đầy sâu xa, xong đỏ mặt trách mình nghĩ lung tung. Đánh trống lảng Phỉ
Lệ Á trả lời: "Ta là loại hiếm pháp sư, Tinh Linh Ma Pháp Sư cao cấp "

Trong giọng nói trong trẻo mang theo sự lạnh nhạt. Dường như nhắc lại quá khứ
không vui.

"Chậc chậc...Ma Pháp Sư cao cấp cơ à.!"

Trần Lập than thở. Dù không biết mạnh bao nhiêu nhưng vẫn phải đánh giá tốt mà
lôi kéo làm quen chứ. Đây là một kỹ năng sống mà ai cũng phải biết khi tới một
nơi mà ta không biết.

Với việc Trần Lập đánh giá, Phỉ Lệ Á cũng chỉ cười nhạt. Hiển nhiên cô chỉ coi
hắn là một di dân bình thường, mà một di dân bình thường thì phản ứng vậy cũng
không lạ.

Bỗng trên vai của Phỉ Lệ Á tích tụ ánh sáng rồi lóe lên xong hiện ra mèo xám
lớn chừng bắp tay, đứng bằng hai chân trên người đeo chiếc cặp nhỏ, một đôi
mắt xanh lam đang tò mò đánh giá Trần Lập rồi quay lại nói với Phỉ Lệ Á bằng
giọng nhõng nhẽo, chuẩn âm của loài mèo: "Chiếc huy chương ở khu người nghèo
bên kia."

Rồi chỉ khu nhà gỗ cách đó trăm mét.

"Tôi đi cùng được chứ? "

Trần Lập bỗng hỏi. Nhìn Trần Lập Tinh Linh mèo gật đầu đồng ý nhưng lại bổ
sung thêm: "Có thể nhưng cậu đừng ảnh hưởng đến cô ấy."

"Được ." Nghe vậy Trần Lập gật đầu đồng ý.

Khác khu phố, khu nhà nghèo im lắng. Hai người đi vào trong khu nhà nghèo chỉ
nghe được tiếng bước chân mình.

"Đến rồi!"

Tinh Linh mèo chỉ căn nhà trong xó. Hai người đẩy cửa vào bên trong thấy hai
người là thằng bé ăn trộm đang cầm trong tay huy chương màu bạch kim và trung
niên năm mươi tuổi.

"Đưa nó đây." Nhìn huy chương Phỉ Lệ Á bỗng gầm lên trên người hiện ra một làn
sóng ma lực, trên tay hiện quả cầu pha lê tím. (Cọp cái...^^.)

"Ta cần tiền, chỉ cần mười đồng thôi." Thằng bé thấy thế kêu lớn lên mặc dù
trong giọng nói mang sự run rẩy, hoảng loạn cùng sợ hãi

"Đưa đây ta đưa tiền cho." Trần Lập dụ dỗ nhưng thằng bé chả quan tâm, nó chỉ
nhìn Phỉ Lệ Á. Trần Lập hơi xấu hổ, có vẻ hắn không đáng được tin cậy.

"Ha ha, đông vui ghê hôm nay kiếm được khối tiền rồi." Bỗng ngoài cửa vang lên
tiếng cười thèm khát, tiếp đó một người cô gái tầm đôi mươi bước vào. Tóc nâu
xoăn, mắt đỏ, mặc quần áo hở hang bó sát tô lên thân hình gợi cảm, nhưng trên
tay mang dao quắm sắc lẻm bước vào. Nhìn cô ta Trần Lập cảm thấy dựng tóc gáy.
Mọi người chấn kinh.

"Tấn công." Bỗng Phỉ Lệ Á kêu lên, Tinh Linh mèo cũng bay lên theo kết hợp bắn
ra vô số pha lê nhọn về phía cô gái. Cô gái thấy vậy hừ lạnh tránh đi trên tay
hiện thêm lưỡi hái nữa vừa tránh pha lê nhọn bắn tới vừa tìm cơ hội tấn công.

Lúc này trên không trung cách đó trăm mét thanh niên cưỡi trâu lại hiện ra
vươn vai cái rồi đứng trên lưng trâu cứ lơ lửng ở đó nhìn xuống khu Trần Lập
đang đánh nhau.

"Đánh nhau rồi ha ha..." Nhìn đánh nhau thanh niên cười ha hả dường như rất ưa
thích con gái đánh nhau.

"Tự giải quyết đi nhóc. Kể đánh nhau như mấy nữ sinh có phải hay không.
Haizzz" Thanh niên trên tay bỗng hiện một đốm sáng rồi vứt xuống dưới sau đó
lại ẩn vào hư không. Có vẻ "cấp thấp" đánh nhau không đủ gây hứng thú cho
người này.

Trần Lập đang xem Phỉ Lệ Á cùng cô gái đánh nhau, bỗng cô gái cầm lưỡi hái bỏ
qua Phỉ Lệ Á rồi bay lại chỗ Trần Lập cùng thằng bé khiến Phỉ Lệ Á không kịp
phản ứng. Nhìn lưỡi hái sắp đến chỗ mình Trần Lập lần đầu cảm thấy nguy hiểm
mãnh liệt.

Nhìn xung quanh thấy thấy con dao chặt củi cạnh tay Trần Lập dùng đao chặn
lưỡi hái rồi lùi nhanh lại.

"Hử? Không tệ." Cô gái nhìn Trần Lập nhận xét. Trong lòng cũng hơi giật mình,
dù sao cách phản ứng cũng không phải bình thường.

"Chạy đi, tìm người giúp." Nhìn trời sắp hoàng hôn Trần Lập cảnh giác nhìn cô
gái đẩy cậu bé ra cửa thét.

"Nguy rồi! Tối rồi. Cố gắng nếu không được gọi tớ ra.. " Tinh Linh mèo bỗng
giật mình kêu lên chỉ kịp nhắc qua Phỉ Lệ Á rồi tan biến. Cô gái thấy vậy cười
một tiếng rồi lao vào Phỉ Lệ Á, Phỉ Lệ Á thấy vậy chỉ kịp đỡ Ma Pháp Thuẫn rồi
bị đá bay vào góc tường.

"Chạy đâu, chết đi " Nhìn thằng bé sắp ra khỏi cửa cô gái phi dao ra. Trần Lập
tinh thần đang căng cứng nhìn thấy vậy lao trước mặt thằng bé dùng dao đánh
bay con dao của cô gái.

Nhìn thằng bé chạy thoát Trần Lập thở phào rồi lại căng thẳng nhìn cô gái
trước mặt.

"Khốn khiếp.."

Nhìn thằng bé chạy mất ả ta tức giận gầm lên.

Cô ta lao vào tấn công, Trần Lập dùng dao chống lại. Cả hai đánh không biết
trời đất. Nhưng có vẻ như Trần Lập luôn ở thế bị động, chiến đấu toàn nhờ vào
kĩ xảo.

Bỗng cô gái lao đến đâm về phía tim Trần Lập với tốc độ nhanh kinh khủng khiến
Trần Lập không kịp tránh chỉ kịp giơ dao đỡ.

Tuy nhiên chỉ đỡ được lưỡi hái còn một luồng khí xuyên qua dao đến trước ngực
sắp xuyên qua thì Trần Lập bỗng vận "khí công" trước ngực hiện màng sáng mỏng
đỡ luồng khí đó.

"Không thể nào!"

Nhìn màn chắn mỏng cô gái rít lên, nhân cơ hội này Trần Lập đá bay cô ta rồi
chạy lại chỗ Phỉ Lệ Á. Mà Phỉ Lệ Á cũng sẵn sàng chiến đấu.

Lúc này cửa bị đánh bay hai thanh niên mặc bộ kiếm sư lao vào, nhìn Phỉ Lệ Á
không sao thở phào rồi lại nhìn cô gái đang đứng dậy tức giận kêu lên: "Xuyên
Tâm Thủ" Giọng nói mang theo sự căm phẫn vô cùng.

"Khốn kiếp." Nhìn hai thanh niên cô gái bật lên nóc nhà chạy trốn mất dạng,
một thanh niên thấy vậy đuổi theo người còn lại đi tới chỗ Phỉ Lệ Á.

"Mệt quá." Trần Lập nhìn Phỉ Lệ Á không sao thở phào ngay sau đó mắt tối sầm
ngã lên chỗ nào đó mềm mại rồi ngất đi. Có vẻ bị kiệt sức.

Trước khi ngất Trần Lập chỉ còn một ý nghĩ: mẹ nó, mệt chết con nhà người ta
rồi!!!

Ps: ta mệt mà ko có ngực ngã nè..../huhu


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #2