Thế Giới Xa Lạ


Người đăng: Vodunghaki

Trái Đất, QN, thành phố HL. Năm 2018, xh vẫn như thường :))

Trên khu phố, trong cửa hàng ăn nhanh, một thanh niên tầm 18 tuổi đội mũ ẩn
dưới là khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đang cầm túi đồ ăn từ quán đi ra.

Nhưng hắn không biết trước mặt mình không gian đang rung động nhỏ.

Kết quả vừa mở cửa người này bỗng biến mất, may mắn không ai nhìn thấy nếu
không sẽ được đăng báo trong ngày mai.

Tuy nhiên thứ gì đến thì vẫn đến. Vài ngày sau đó báo đã có vụ mất tích này.
Ng ta hoài nghi là vụ bắt cóc.

Một lão già thở dài: "Xã hội ngày càng nguy hiểm, 18 tuổi thanh niên còn bị
bắt cóc. Không biết lão tôi có thoát khỏi không?"

Nghe lão già nói lại nhìn thân hình sắp xuống lỗ của lão.

Mọi người:"..."

....

"Đây là đâu?" Trần Lập xoa xoa đầu đang choáng váng chấn kinh nhìn dòng người
xa lạ xen lẫn với thú nhân đi lại trên phố. Có mặt ngựa, mặt trâu,... mặt
chuột cũng có...

Trần Lập là thanh niên thế kỷ 21, một thanh niên thế hệ mới, bị mồ côi cha mẹ
từ nhỏ, phải đi theo một đầu bếp thần bí vừa học vừa làm đến năm nay vừa tốt
nghiệp cấp ba và cũng là lúc vừa tròn mười tám tuổi.

Đôi lúc Trần Lập tìm về quá khứ của mình, nhưng càng tìm càng cụt khiến hắn
cảm giác mình từ trên trời rơi xuống vậy.

Như mọi ngày, Trần Lập đi mua thức ăn ở quán. Nhưng hôm nay, khi bước ra ngoài
thì bị lóa mắt một cái, sau đó mở mắt ra thì đã thấy thế giới xa lạ này.

"Mình xuyên không? Không đúng... là bị dịch chuyển không gian!"

Trần Lập nhìn đồ cầm trong tay, quần áo của mình rồi lại nhìn khu phố có những
kiến trúc kiểu phương tây những năm 70 của thế kỉ XX nhớ lại những gì từng
nghe qua về triết lý không gian của đầu bếp thần bí mà giật mình.

Triết lý không gian là những quan điểm của chính xác nhất, như lỗ đen vũ trụ,
lỗ hổng không gian, ... Những điều được chứng thực bởi khoa học.

Dịch chuyển không gian là một sự kiện cực kỳ hi hữu. Đây là sự di chuyển của
không gian do một số yếu tố tác động, nó sẽ đưa người ta đến một không gian
khác không thể xác định.

Chả hạn đang ở mặt đất mà dích phải chuyển dịch không gian sẽ có thể xuất trên
không trung.

Sau đó... một phút mặc niệm cho người này bắt đầu. Vì chúc mừng, anh đang thực
hiện rơi tự do....rồi được về đoàn tụ với tổ tiên. :)

Thực tế suy nghĩ của Trần Lập rất chính xác. Trần Lập bị dịch chuyển không
gian do cấm kị tồn tại cường giả xuyên toa đại không gian phá vỡ không gian và
mang Trần Lập theo sang thế giới này. Mà cấm kỵ này Trần Lập chắc chắn rất
quen thuộc...

Đầu óc choáng váng khiến Trần Lập chả muốn nghĩ ngợi nhiều. Vội vàng ngồi
xuống điều tức. Là một thiên tài võ cổ truyền, những việc này quá đơn giản...

15 phút sau, Trần Lập mở mắt, tuy còn choáng váng nhưng đã đỡ hơn nhiều.

Bỗng...

"Đứng lại...ngươi đứng lại cho ta..."

Xa xa cuối phố bỗng truyền đến tiếng la, phía trước một cậu nhóc mười ba tuổi
chạy cực nhanh vào các rẽ phố, phía sau một cô gái 18 tuổi đuổi sát theo.

Cô gái tầm 18 tuổi khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt tím mơ mộng, mái tóc dài màu
bạch kim lóa mắt cực kỳ xinh đẹp, trên người mặc váy trắng viền tím khí chất
cao quý mà đơn thuần vô cùng mĩ lệ, nhưng lúc này trên khuôn mặt tuyệt mĩ lại
đỏ bừng khiển nhiên cực kỳ tức giận.

Bỗng lúc này, cậu nhóc rẽ vào lối Trần Lập đang đứng và húc luôn vào người
Trần Lập rồi bật lên nóc nhà trốn mất. Trần Lập bị húc ngã bỗng ngồi dậy trợn
tròn mắt, vừa rồi bị chạm cậu cảm thấy giống như một thanh niên bằng tuổi va
chạm. Dù trạng thái không tốt nhưng...

Cmn...thế giới này trẻ con quá trâu bò...

"Cậu có sao không? "

Cô gái đang đuổi theo nhìn thấy Trần Lập bị ngã thì đứng lại hỏi thăm.

"Tôi không sao !"

Nhìn một cô gái xinh đẹp hỏi Trần Lập cười trả lời. Thấy Trần Lập không sao cô
gái gật đầu rồi lại tiếp tục đuổi theo, thấy vậy Trần Lập cũng đứng dậy đuổi
theo. Dù sao đây cũng là cơ hội để Trần Lập tìm hiểu về thế giới này...

...

Lúc này, tại cách Trần Lập hàng triệu dặm, bên trong một kết giới khổng lồ, kì
hoa dị thảo vô số, một khu vực tươi sáng như thiên đường, chỉ có mùa xuân, một
thanh niên tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn đến mĩ dị, nếu để ý thanh
niên này mang máng giống Trần Lập, mắt đen nháy thâm thúy như chứa tất cả tinh
không, tóc đen óng ả thả xuống tùy ý đang nằm trên một con trâu dài ba mét màu
xanh thẫm. Nếu Trần Lập ở đây chắc chắn sẽ giật nảy mình ...

Bỗng người này mở mắt một giọng nói tràn đầy từ tính từ vang lên: "Nó cũng tới
rồi? Cũng phải đi chơi thôi, ngủ chán rồi ha ha..."

Không gian bỗng vặn vẹo, một lỗ đen hiện ra thanh niên cùng trâu xanh bước vào
trong đó. Mọi thứ nơi đây trở lại yên tĩnh.

"Hô, mệt quá, người ở thế giới này sao trâu vậy nhỉ?" Trần Lập đuổi theo cô
gái được bốn khu phố thì dừng lại thở phì phò than phiền.

"Mất dấu rồi, tức thật!"

" Cậu cũng chạy theo?"

Nhìn xung quanh không thấy tên trộm đâu cô gái tức dậm chân, quay lại thấy
Trần Lập theo sau cô gái cũng ngoài ý muốn hỏi. Bỗng thấy trang phục kì lạ của
Trần Lập cô gái hỏi thêm:"Cậu không phải người ở đây?"

"Đúng vậy."

Trần Lập trả lời rồi biện xằng một cái thân thế: "Chào tiểu thư, tôi là Trần
Thư từ vùng khác di cư đến. Không quen biết ai nên...

"Trần Thư?"

Nghe tên của Trần Lập cô gái thấy kì lạ nhưng không hỏi rồi trả lời lại: "Chào
cậu, tôi là Phỉ Lệ Á, công nương thành Lôi Nhĩ này. À, cậu biết gì về tên
trộm vừa rồi không? "

"Không biết, tôi vừa đến đây."

Trần Lập mù mịt trả lời. Trong lòng cũng giật mình. Công nương?

"Chiếc huy chương rất quan trọng?"

Trần Lập hiếu kì hỏi. Nghe Trần Lập hỏi đôi mắt thủy tinh của Phỉ Lệ Á lóe lên
buồn bã, trầm mặc trả lời: "Nó đại biểu thân phận Ma Pháp Sư của ta, không có
nó sẽ rất rắc rối...."

"Hay ta cùng tiểu thư đi tìm?"

Nhìn đôi mắt của cô gái Trần Lập bỗng cảm thấy mình nên hành hiệp trượng
nghĩa, không nhịn được hỏi.

Nghe Trần Lập nói Phỉ Lệ Á gật đầu. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng được ai giúp
đỡ cả. Nếu cậu ta biết danh tiếng của mình có tránh xa ko...

"Tiểu thư có thể giới thiệu cho ta về vùng này được chứ? Ta ở trong rừng từ
nhỏ không biết gì cả."

Đang đi cùng Trần Lập bỗng hỏi, Phỉ Lệ Á gật đầu rồi giới thiệu..

Trần Lập không biết lúc này tại nghìn mét trên không thanh niên cưỡi trâu xanh
nhìn Trần Lập con ngươi lóe lên ý cười, không biết suy nghĩ gì rồi lại ẩn vào
không gian....

. ..

"Haizz, Hư Tôn tộc ít người quá..."

"600 tỉ năm Thần Giới mới xuất hiện một người mà lại là cuối cùng nữa...."

Thanh niên lấp trong không gian thở dài. Rồi hắn giơ ngón tay lắc lắc cười vui
vẻ: "Cuối cùng đã thêm một tộc thân. Tổng thể tộc số lượng đã là... hai người
ha ha.."

Nghe chủ nhân ngồi trên đắc ý rung đùi Trâu Xanh thở dài: "May chỉ có hai
người. Nếu đông thêm không biết toàn ngân hà, vị diện sẽ ra sao a chủ nhân?"

"Ách..."

Nghe Trâu Xanh nói thanh niên cứng miệng nhưng cũng không phản bác chỉ trừng
mắt mắng:"Ngươi thừa mỡ hả..."

"..." Trâu Xanh lật con mắt không thèm nhìn.

PS: Sáng tác nha....


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #1