Người đăng: Vodunghaki
Biệt thự phủ công tước.
Trong phòng ngủ, Trần Lập ngồi xếp bằng trên giường, thân hình hắn mờ ảo như
hòa vào môi trường xung quanh. Được một lúc Trần Lập mở mắt thở dài:"Vẫn không
được!"
Trần Lập đang muốn đột phá Pháp Quân Đại Sư thất bại.
"Nguyên tố quá mỏng manh không đủ để đột phá?"
"Pháp Quân Đại Sư phải có tinh thần liên kết với Thiên Nhiên, kết nối được ma
lực trong cơ thể với nguyên tố bên ngoài. Nhưng làm sao không kết nối ma lực
với nguyên tố được chứ?"
Trần Lập nghi hoặc, mày kiếm nhíu lại. Đem tinh thần chìm vào cơ thể thấy ma
lực hùng hậu như biển, lấp kín cơ thể, thi thoảng lóe ánh sáng xanh thẫm, đỏ,
tím, lam dường như muốn phá thể hòa vào thiên nhiên nhưng lại bị một rào chắn
vô hình mỏng manh,vững chắc cản lại.
"Chả lẽ đây gọi là bình cảnh người ta thường nhắc tới?"
Trầm ngâm một lúc Trần Lập lầm bầm:"Có lẽ tâm cảnh phải đạt 'Thiên Nhân Hợp
Nhất' mới đột phá được."
Tâm cảnh là căn nguyên của người tu luyện. Tâm cảnh là hiểu ra pháp tắc của
thiên địa, là sự hiểu ra chân ý của nhân gian. Tâm cảnh không thể tu luyện để
tăng lên được, phải hiểu ra chân ý sinh, lão, bệnh, tử trong nhân gian hay
hiểu ra quy tắc vận hành của trời đất.
Thiên Nhân Hợp Nhất là 'ngộ' ra sự vận hành của năng lượng trong thiên địa,
hòa bản thân vào nguồn năng lượng đó và dùng nó để tinh luyện năng lượng trong
người mình.
"Haizzz, cứ thuận theo tự nhiên đi. Bây giờ muốn đột phá là điều không thể,
hơn nữa ở vùng này chưa chắc có nguy hiểm gì uy hiếp được Pháp Vương đi."
Suy nghĩ ra vấn đề Trần Lập vứt chuyện đột phá ra sau đầu. Hắn lầm bầm:"Vậy cứ
tu luyện [Tinh Thần Minh Tưởng] đã. Dù sao tinh thần vẫn chưa đạt cực hạn."
Rồi nhắm mắt lại.
. . ..
Sáng hôm sau.
"Dậy thôi cậu Tạp Tư. Trời sáng rồi."
Nghe tiếng gọi Trần Lập đang xếp bằng mở mắt ra nói:"Tôi biết rồi. Em đợi tý
nhé!" Rồi xuống giường thay quần áo.
Cạnh!
Cửa mở Trần Lập thấy Nạp Lan đứng trước cửa. Vẫn như mọi ngày, Nạp Lan mặc một
bộ hầu gái, mái tóc lam ngắn được chia làm đôi bởi chiếc xước, tóc mái che đi
một nửa con mắt, khuôn mặt xinh xắn mỉm cười tỏa ra sức sống mãnh liệt của một
thiếu nữ.
"Em dậy sớm nha Nạp Lan.".
Trần Lập đến gần vuốt vuốt đầu Nạp Lan cười nói. Nạp Lan bị vuốt khuôn hồng
lên nhưng cũng không kháng nghị. Đợi Trần Lập bỏ tay xuống mới lí nhí nói:"Xin
lỗi cậu. Tối qua cậu vất vả như vậy mà sáng ra đã làm phiền cậu..."
"Không sao đâu. Em không gọi tôi cũng sẽ dậy mà."
Nhìn cô gái nhỏ trước mắt hối lỗi Trần Lập cười nói. Nạp Lan tươi cười:"Hôm
chúng ta sẽ vào thành mua đồ,cậu đi với em chứ?" Nói xong đôi mắt long lanh
như chảy nước, chỉ cần Trần Lập nói 'không' thì sẽ trào ra ngoài.
"Được rồi, được rồi tôi sẽ đi cùng em." Nhìn cảnh này Trần Lập vội trả lời.
Nghe được câu trả lời như ý Nạp Lan cười híp mắt:"Cám ơn cậu. Em đi chuẩn bị
bữa sáng, bao giờ đi em sẽ gọi cậu!"Nói xong quay đầu chạy đi.
Trần Lập:"...."
. . . ..
Vệ sinh xong Trần Lập đi ra sân. Đang đi Trần Lập bỗng nhìn thấy Phỉ Lệ Á ở
dưới đình nhắm mắt, xung quanh cô có những đốm sáng đỏ, vàng, xanh bay quanh.
Nhìn những đốm sáng màu sắc này Trần Lập cảm thấy luồng ý thức và sinh mệnh
mạnh mẽ ở trong đó.
"Cậu dậy rồi Tạp Tư?"
Trần Lập đang mải để ý những đốm sáng kia thì có mèo nói bên tai. Quay lại
nhìn con mèo bay lơ lửng Trần Lập cười:"Chào buổi sáng Mễ U."
Cùng lúc đó Phỉ Lệ Á cũng mở mắt. Nhìn Trần Lập cô tươi cười:"Buổi sáng tốt
lành Tạp Tư."
"Buổi sáng tốt lành Phỉ Á."Trần Lập đáp lại. Đi vào trong đình nhìn những đốm
sáng kia Trần Lập hiếu kỳ:"Đây là thứ gì?"
"Là Tinh Linh." Phỉ Lệ Á nói.
Phỉ Lệ Á đến gần những đốm sáng đó chui vào trong người cô rồi lại chui ra bay
quanh,dường như chúng rất ưa thích Phỉ Lệ Á.
Nhìn những đốm sáng Phỉ Lệ Á vui vẻ giới thiệu:"Chúng là Tinh Linh hình thái
ban đầu, mỗi con đều có thực lực Ma Pháp Đồ. Theo màu sắc chúng cũng có ma lực
khác nhau. Đỏ là lửa, lam là gió, đen là đất, trắng là ánh sáng,... Chúng có ở
khắp mọi nơi. Đến khi đột phá Đại Ma Pháp Sư chúng mới được Tinh Linh Giới
công nhận và mới xuất hiện hình thái."
Lúc này Nạp Lan đi ra,trên tay cầm cái giỏ xách. Đi đến trước mặt Phỉ Lệ Á
cười:"Chị Phỉ Á. Chị tu luyện ạ?"
"Ừm, em chuẩn bị đi vào thành à?"Phỉ Lệ Á hỏi.
"Vâng." Nạp Lan trả lời rồi quay ra nói với Trần Lập:"Cậu Tạp Tư, chúng đi
thôi, không lên làm phiền chị Phỉ Á tu luyện."
"Tớ đi đây."Trần Lập quay sang nói với Phỉ Lệ Á rồi đi ra ngoài. Phỉ Lệ Á bên
trong nhìn hai người đi rồi nhắm mắt lại.
. . ..
Trần Lập đứng tại một góc con phố. Đây là chỗ Trần Lập lần đầu đến thế giới
này. Mọi thứ vẫn như cũ nhưng bản thân mình lại khác đi. Trần Lập thở dài.
Trần Lập quay người lại bỗng thấy có ba người đứng đằng sau, một tên đô con,
một tên gầy còm và một tên còi cọc. Cả ba đều có một điểm chung là khuôn mặt
vô cùng bỉ ổi, hèn mọn.
Bọn chúng là lớp chóp cuối của xã hội này gọi lưu manh - tầng lớp hạ lưu.
Chúng chuyên đi cướp người bình thường. Ba người này đã năm sáu hôm nay chưa
cướp được ai và hôm nay đã gặp một người "bình thường" Trần Lập.
Trần Lập hôm nay mặc bộ vest nhìn nhã nhặn đứng trong góc. Cả ba nhìn Trần Lập
ánh mắt tỏa sáng.
Tên này chắc có tiền.
Tên gầy còm đứng ra uy hiếp:"Để hết mọi thứ trên người mày lại chúng tao để
mày đi. Nếu không..." Rồi rút con dao sáng bóng trên người ra chỉ Trần Lập
cười khà khà.
Trần Lập nhìn cảnh này nháy nháy con mắt. Hắn chỉ đứng đây hồi tưởng quá khứ
mà lại gặp phải lưu manh. Vận khí hôm nay có vẻ hơi tệ. Trần Lập thầm oán, lại
nhìn tên gầy còm kia cầm dao "uy hiếp" lại cảm thấy 'nóng trong
người'.(TG:uống DR Thanh ^.^)
Nắm tay kêu 'răng rắc' Trần Lập đi thẳng đến ba tên lưu manh kia.
Nhìn Trần Lập lại gần ba tên lưu cảm thấy không ổn. Tên gầy cầm dao chỉ: "Bảo
mày để đồ trên người rồi cút mà? Mày muốn chết hả?"
Không thèm để ý Trần Lập đi thẳng tới. Thấy mình uy hiếp vô hiệu tên gầy cắn
răng cầm dao lao tới, hai tên bên cạnh cũng rút côn xông vào.
"Chết đi."
Cầm dao đâm vào Trần Lập tên gầy khuôn mặt dữ tợn. Hắn muốn tên trước mặt phải
sợ hãi quỳ xuống cầu xin.
Nhưng đáp lại hắn là khuôn mặt đạm mạc của Trần Lập.
Nhìn con dao đâm tới Trần Lập lười để ý. Tốc độ quá chậm. Trong mắt Trần Lập
con dao chậm như sên bò. Nhẹ nhàng lách người tránh con dao tiện thể bồi một
nắm đấm vào mặt tên gầy, cả hai tên kia cũng không ngoại lệ.
Cả ba tên bị đấm cho choáng váng không biết đông tây nam bắc.
Theo đó trong hẻm vang lên tiếng 'binh binh, bốp bốp bịch chát....' kèm theo
tiếng thảm thiết như heo đâm vang ra.
Năm phút sau Trần Lập từ trong hẻm đi ra trên mặt mỉm cười thỏa mãn. Nhưng
trong hẻm lại hoàn toàn khác, trong này bừa bộn vô cùng, trên đất nằm ba
người.
Là ba tên lưu manh định cướp Trần Lập, nhưng lúc này họ nhìn vô cùng thảm hại.
Nhìn đã biến dị, cả mặt đều bị sưng húp với bầm tím, trên mặt sưng còn giật
giật. Có người ngẫu nhiên đi qua nhìn cảnh này lắc đầu:"Ba thằng này gặp xui
xẻo rồi!" Có vẻ vô cùng quen thuộc cảnh này. Tất nhiên là Trần Lập đã khống
chế lực lượng nếu không cả lũ này đã chết bao nhiêu lần không biết.