Chuyện Nạp Lan


Người đăng: Vodunghaki

Nhảy qua rào Trần Lập thở ra một hơi, nhìn quần áo bị rách nát tả tơi hắn thấy
bực mình. Một Pháp Vương lại bị một con Ma Lang Vương cấp hai "hành"đến quần
áo rách tả tơi?

Điều này là không thể tha thứ!

Trần Lập giận dữ. Hắn muốn dùng Lôi ma lực đánh con Ma Lang Vương thành tro để
hả cơn giận của mình! Để nó biết rằng nó đã chọc kẻ không nên chọc.

Nhưng nhớ mình không được sử dụng ma pháp để chiến đấu, hơn nữa trên hai tay
còn phải vác hai người Trần Lập cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Hắn thở dài buồn
bực:"Ai, hổ xuống đồng bằng bị chó nó khinh a!"

Trần Lập đi đến một chỗ đất trống. Đặt hai người còn hôn mê trên tay xuống
Trần Lập nhíu mày,Tư Giai còn tốt nhưng Nạp Lan cái trán vẫn bị sưng vù, vết
sưng làm mày cô nhăn lại. Trần Lập nhìn vết sưng này lắc đầu:"Thật là... "Rồi
đặt tay lên vết sưng của Nạp Lan trong tay lóe lên ánh sáng xanh thẫm.

các loại vết thương trong cơ thể. Ma Pháp Sư càng cường đại thì [Trị Liệu
Thuật] càng thực dụng trong việc cứu người.

Trần Lập là Pháp Vương nên [Trị Liệu Thuật] có hiệu quả cực kì mạnh mẽ. Vết
sưng của Nạp Lan được Trị Liệu chỉ sau ba giây đã hồi phục hoàn toàn. Trị Liệu
xong Trần Lập vỗ má Nạp Lan gọi:"Dậy đi Nạp Lan!"

Nạp Lan nhíu mày mở mắt ra nhìn thấy Trần Lập quần áo tả tơi đang nhìn mình
thì vội vàng ngồi dậy hỏi:"Cậu Tạp Tư, cậu có bị sao không?" Vừa hỏi vừa định
ngồi dậy xem.

"Tôi không sao, em cứ ngồi đó đi."Trần Lập tươi cười trả lời. Nói xong Trần
Lập nghiêm mặt với Nạp Lan:"Lần sau tôi không cho phép em lao đến chịu chết
như hôm nay nữa. Em nghe tôi chứ?"

"Có phải em làm vướng bận đến cậu không ạ?"Nạp Lan cúi đầu, đôi mắt đẹp buồn
bã tràn nước. Trần Lập ngạc nhiên:"Tại sao em lại nói vậy?"

"Cậu biết không, từ lúc được ngài Sử Tiệp Khắc cứu về hai chị em em được sắp
xếp để lo lắng các việc nhỏ của phủ công nương Phỉ Lệ Á."Nạp Lan ủy khuất
nói:"Nhưng ở đây lâu thì em mới phát hiện ra rằng ngoài chị Phỉ Lệ Á ra thì
mọi người coi em chỉ là thế thân của chị gái."Cô vừa kể vừa chảy nước mắt,hai
hàng lệ thê lương vô cùng.

Trần Lập nhìn cảnh này thở dài,hắn đi đến bên Nạp Lan giữ chặt vai cô nói:"Hãy
nhìn tôi!"

Nạp Lan ngóc đầu lên,đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn. Trần Lập nghiêm mặt chân thành
nói:"Em biết không, con người không ai có thể thế thân cho nhau được, mỗi con
người đều có sự khác nhau. Dù em và chị gái là sinh đôi thì điều đó cũng không
thay đổi. Hơn nữa tôi cũng vĩnh viễn thương yêu em mà. Em chính là Nạp Lan vui
vẻ tốt bụng mà tôi biết." Trần Lập tươi cười nói:"Vì vậy em hạt vui lên đi. Cứ
khóc thế này thì thành ngáo ộp mất. Haha..."

Nạp Lan nghe thế cũng cười lên, nụ cười hạnh phúc kèm theo nước mắt. Cô nhào
vào lòng Trần Lập sùi sụt(TG:eo):"Cám ơn cậu Tạp Tư,cám ơn cậu đã nói với em,
Nạp Lan vui lắm."

Trần Lập bị ôm cứng ngắc. Nhưng thấy Nạp Lan vui vẻ cũng vui mừng theo, đưa
tay xoa xoa tóc. Bỗng bên cạnh Tư Giai tỉnh lại. Vừa tỉnh cô bé sợ hãi
kêu:"Sói, cứu với!"

Trần Lập với Nạp Lan nghe được vội vã chạy đến. Cô bé thấy Trần Lập chạy đến
vội chui vào lòng Trần Lập kêu:"Anh Tạp Tư có sói, cứu em với!"

"Không có rồi. Lũ sói chết hết rồi, em không cần sợ, có anh ở đây." Trần Lập
vội an ủi đứa bé. Xa xa bỗng có tiếng kêu:"Tư Giai, con đây rồi!"Một người phụ
nữ với trung niên chạy đến, Tư Giai thấy hai người này kêu lên rồi lao ra
kêu:"Ba mẹ!" Rồi lao về phía hai người đó. Cả nhà đòan tụ.

Trần Lập thấy vậy quay lại nói với Nạp Lan:"Chúng ta về thôi!"

"Vâng!" Nạp Lan trả lời rồi lẽo đẽo theo sau.

P/s:Em đầu tiên.....


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #13