Ma Lang


Người đăng: Vodunghaki

Trên đồi, Trần Lập chạy đến bên một đứa bé gái tóc vàng lay gọi:"Ni Khắc! Em
sao rồi?" Không có tiếng trả lời.

Trần Lập vội lật Ni Khắc lên. Lúc này Ni Khắc khuôn mặt tái ngắt, hơi thở yếu
ớt Trần Lập vội vàng vén chân Ni Khắc lên xem. Trên chân có một vết cắn nhỏ,
Trần Lập giật mình:"Đây là?"

Lúc này Nạp Lan cũng chạy đến,nhìn vết cắn trên chân Ni Khắc cô kinh hãi kêu
lên:"Ma thú lời nguyền!"

"Các em ấy đang quá yếu. Em Trị Liệu cho các em ấy đi Nạp Lan!"

Trần Lập ngầm truyền Lôi ma lực vào vết cắn của tất cả lũ trẻ rồi quay sang
nói với Nạp Lan. Nạp Lan gật đầu rồi xòe bàn tay ra, trong tay cô lại xuất
hiện quả cầu màu xanh lam, từ quả cầu truyền ra năm tia sáng truyền vào người
năm đứa bé.

Đứng trầm mặc Trần Lập cảm nhận một âm mưu đang diễn ra. Nhưng tại sao lại
chọn lũ trẻ. Nghĩ đến việc lũ trẻ bị ma thú cắn Trần Lập lại trầm tư. Trong
lòng sát cơ đại thịnh, thề phải tìm ra kẻ chủ mưu.

Hai phút sau.

"Anh Tạp Tư!"

Một tiếng gọi suy yếu vang lên phá vỡ Trần Lập trầm tư. Người này là người vừa
được Trần Lập truyền Lôi ma lực Ni Khắc. Trần Lập chạy đến bên Ni Khắc ân cần:
"Em sao rồi Ni Khắc?"

"Anh đi cứu Tư Giai đi. Bạn ấy bên kia!"Cô bé suy yếu khẩn cầu Trần Lập rồi
chỉ tay về phía rừng rậm gần đó.

"Anh biết rồi! Em cú nghỉ ngơi đi!"

Trần xoa đầu trấn an đứa bé rồi quay lại nói với Nạp Lan:"Em mang các em ấy về
làng giúp tôi. Tôi đi tìm Tư Giai!"

"Cậu Tạp Tư? Không được đâu!"

Nạp Lan kinh hãi. Đi một đoạn Trần Lập quay lại mỉm cười nói:"Không cần lo
lắng cho tôi đâu!" Rồi chạy thẳng về phía Ni Khắc chỉ.

"Cậu đợi Nạp Lan, em sẽ đến cứu cậu!"

Ở Xa tiếng Nạp Lan vang lên. Trần Lập cười nhạt. Một Pháp Vương cường đại cần
một Ma Pháp Sư bảo vệ? Dù không có ma lực thì một Pháp Vương như hắn cũng thừa
sức giết sạch một nghìn tên Ma Pháp Sư. Dù sao thân thể hắn đâu phải bình
thường.

Nhìn một thân ma lực mà không được sử dụng Trần Lập càng bất đắc dĩ. Nhớ lại
câu nói của Tôn Hư: "Chưa đột phá Pháp Quân không được sử dụng ma lực chỉ dùng
vũ kĩ chiến đấu. Sử dụng ma pháp phế đi tu lại."

Trần Lập cau mày:"Tôi luyện vũ kĩ?"

" A...có cách rồi!"Nhìn vào khu rừng Trần Lập cười thần bí.

...

Trần Lập vào trong rừng. Trong này u ám, ánh trăng chiếu xuống hiện lên vẻ
lạnh lẽo. Nơi này quá im lắng, thậm chí tiếng côn trùng cũng không có.(Chắc bị
ma thú ăn sạch rồi^.^)

Gần đó, dưới gốc cây khô có một đứa bé gái tóc xanh đang nằm. Trần Lập nhìn
thấy đứa bé kinh hô:"Tư Giai?"

Chạy lại lật đứa bé lên. Nhìn lại,đứa bé không có vết thương nào cả, trên
gương mặt chỉ có sự hoảng sợ hình như là bị sợ hãi làm ngất đi.

Trần Lập thở phào.

Soạt Soạt!!!

Bỗng sau lưng Trần Lập có tiếng di chuyển. Trần Lập nhìn lại, ở nơi đó có một
đôi mắt đỏ lừ đang hằm hằm nhìn hắn. Nhìn đôi mắt này Trần Lập thấy một sự
quen thuộc.

Là đôi mắt săn mồi của Ma Lang -loài ma thú Trần Lập thù ghét nhất trong Luyện
Thần Bí Cảnh....

.. ..

Cũng như Ma Pháp Sư, ma thú cũng chia làm chín bậc. Mỗi bậc của ma thú tương
ứng với mỗi cảnh giới của Ma Pháp Sư. Từ ma thú bậc ba sẽ biết sử dụng ma
pháp.

Ma Lang là một loại ma thú bậc một, chúng sống theo đàn. Mỗi đàn sẽ có một con
ma thú bậc ba Ma Lang Vương điều khiển cùng một đàn Ma Lang vệ bậc hai.

Trong rừng, Ma Lang nhìn chằm chằm vào thanh niên hung quang lóe sáng. Trên
người thanh niên này nó ngửi được mùi mĩ thực. Mĩ thực này thơm ngon, không
tanh tưởi như những thứ nho nhỏ kia(lũ trẻ). Là thứ mà nó chỉ có thể xa xa
nhìn mà không được ăn.

Bản năng sinh tồn khiến Ma Lang thấy người thanh niên trước mắt có chút nguy
hiểm, nhưng mĩ thực trước mắt nó không bỏ được. Nó ẩn vào bụi.

Gào !!!

Tại một hướng khác Ma Lang lao ra. Mĩ thực càng lúc càng gần khiến nó càng
thêm điên cuồng. Nó nhìn mĩ thực kia, nó muốn thấy sự hoảng sợ của mĩ thực
kia.

Nhưng! Sự hoảng sợ chả thấy đâu, nó chỉ thấy thanh niên kia cười thần bí
không, đúng hơn là khinh bỉ rồi giơ cánh tay lên.

Thấy cánh tay kia nó chả để ý gì nữa. Nó chỉ cảm thấy mùi mĩ thực nồng đậm.
Cuối cùng nó cũng gặm vào cánh tay đó. Gặm vào mĩ thực!

Cạch!!!

Không có tiếng gãy xương,cũng không có tiếng thịt bị cắn xé. Chỉ có tiếng va
chạm của hai miếng gỗ vào kim loại.

Ma Lang mộng bức. Nó cảm thấy mình như gặm vào kim loại khiến hàm răng như
muốn vỡ rụng hết. Nó nhìn lên chỉ thấy một nắm đấm to lớn đập vào mặt mình rồi
mất đi ý thức.

....

Trần Lập nhìn ống tay áo bị xé nát bất đắc dĩ. Hắn chỉ muốn thử độ cứng rắn
của thân thể mình. Khi bị Ma Lang cắn thì cơ thể thì đúng không bị việc gì
thậm chí cả ngứa cũng không có nhưng tay áo đã bị hàm răng sắc bén của con Ma
Lang kia cắn nát.

"Thật tốt thân thể! Nhưng bộ quần áo này quá kém rồi!"

"Xem ra chỉ có thể tránh né thôi. Nếu cứ để cho lũ này cắn thì cả người cũng
bị nát mất."

Trần Lập than thở. Thần Luyện Thể quá thần bí, khi nhận được hắn chỉ biết đây
là một trong mười bản sơ lược của công pháp thần bí nào đó và phải tìm đủ mười
bản mới chính thức tu luyện được công pháp này. Còn lại chỉ có phương thức tu
luyện còn lại chả có thông tin nào cả.

Khi tu luyện Thần Luyện Thể sẽ bị lực lượng trong tự nhiên-nguyên tố cường hóa
huyết nhục, gân cốt khiến cơ thể đau đớn cực độ giống như bị băm ra làm nhiều
mảnh rồi dính lạ.

Càng kinh khủng hơn là càng tu luyện ý thức càng thanh tỉnh. Với Trần Lập đây
căn bản công pháp cho người tu luyện mà dành cho những kẻ biến thái tu luyện.

Nhưng bù lại Thần Luyện Thể giúp thân thể trở lên mạnh mẽ đến mức không thể
tưởng tượng được. Tu luyện được tầng thứ nhất lực lượng tăng gấp đôi, tầng thứ
hai tăng gấp 20 lần tầng thứ nhất, tầng thứ ba tăng 100 lần tầng thứ hai, tầng
thứ tư tăng 1000 lần tầng thứ ba và tầng thứ năm-tầng cuối tăng 1 vạn lần tầng
thứ 4. Mà càng lên cao tu luyện càng gian khổ.

Trần Lập đi đến bế Tư Giai lên và bước ra khỏi khu rừng, với lực lượng của
mình cô bé trên vai nhẹ tựa lông hồng căn bản không ảnh hưởng chút nào tới
hành động của hắn. Nhưng vừa ngẩng đầu lên Trần Lập sững sờ.

Mười cặp mắt đỏ lòm đang nhìn hắn với biểu hiện y hệt con Ma Lang vừa bị giết
-tham lam. Theo đó là những bóng đen lao nhanh về phía Trần Lập.

Nhưng những bóng đen đó gần như chạm vào người Trần Lập thì'sưu' một tiếng,
nguyên bản Trần Lập đang đứng đó đã di chuyển ra cách đó hai mét. Trần Lập
giật mình:"Không ngờ Lôi Bộ không sử dụng ma lực có thể tiện dụng vậy!"

Nhưng chả để hắn suy nghĩ nhiều, những con Ma Lang kia đã lao đến. Nhưng lần
này không có ý định tránh né Trần Lập giơ chân lên.

Bành! Bành! Bành!...

Tiếng va chạm vang lên, mười con Ma Lang bị bay ra ngoài, trên người chúng đều
bị xuyên qua bởi hình bàn chân khiến chúng chết không thể chết lại.

Còn Trần Lập đứng đối diện nhìn ống quần bị máu nhuộm ướt thì sững sờ. Sau đó
chửi ầm lên: "Mmn! Sao lại mất khống chế..." Nhưng sau đó trong rừng ầm ầm
tiếng chân di chuyển, sói tru.

Xắn tay áo chuẩn bị chém giết bỗng Trần Lập nhớ Tư Giai còn trên lưng, bất đắc
dĩ không thể làm gì hắn chạy đi.

P/s:

Đọc thêm: Nguyên nhân lũ ma thú không ăn lũ trẻ vì quy tắc thế giới này cấm ma
thú không được ăn trẻ con dưới 8 tuổi. Bọn nó chỉ giết được thôi còn đâu ăn là
từ 9 tuổi trở lên.


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #11