Kẻ Đần Thành Thân.


Tiết trời chưa sang thu, Sơn Câu trại nghênh đón một chuyện lạ-----------Dã
Tiểu Tử cái đứa ngu đần gàn dở của Lục Lão Tàn nhặt được, đã thành thân rồi.

Môn viện rách nát không kham nổi chữ hỉ to đỏ, bất giác mang đến cảm giác
hoang đường không rõ ràng.

Nghĩ lại hôn lễ hôm qua, dân thôn Sơn Câu trại, vẫn còn chút hốt hoảng, luôn
cảm thấy việc này quả thực không chân thật cho lắm.

“Cô nương đó, đừng nhìn tướng mạo xinh đẹp, tám phần giống tên đần kia, đầu óc
có vấn đề.” Lục thẩm lời nói vô vùng bất cẩn:”bằng không làm sao có thể bằng
lòng gả cho tên đần họ Lục chứ?”

“Lục thẩm nói đúng đó.” Một tiểu thanh niên đồng quan điểm với Lục thẩm, cười
một tiếng, thuyết đạo lại có chút chua sót,” có điều, cùng là kẻ đần, chỉ dựa
vào gương mặt đó, lấy phải tên đần họ lục kia cũng như dẫm phải phân chó vậy.”

“hầy...các người nói xem, Lục đần độn cả ngày chỉ có ngốc là lợi hại, ăn uống
linh tinh cũng không hiểu, buổi tối hôm qua hắn động phòng như thế nào?” tiếng
người cười nói vô cùng dung tục.

Mọi người cười ầm lên, đám nam nhân cười to tiếng nhất, các lão nương, cũng
chẳng giữ ý nữa, cùng cười lớn. Duy chỉ có nàng dâu nhỏ mới được gả về Sơn Câu
trại, mặt có chút đỏ, cũng nhịn không được cười, cười một trận, nàng dâu nhỏ
đó hỏi Lục thẩm: “ Lục thẩm tử, cái tên đần họ Lục đó, làm sao mà ngốc vậy?”

“khụ, trời sinh đã vậy.” Lục thẩm đáp lời. “Lục Lão Tàn vốn là kẻ câm, cả đời
không lấy vợ . mười chín năm trước, tại Lạc Yên Sơn nhặt về một nam hài nhi,
Lục thúc cô đùa với Lục Lão Tàn rằng, nói đứa bé nhặt từ vùng đất hoang về,
thì gọi là Lục Dã đi, Lục Lão Tàn vốn chỉ mong Lục Dã có thể phụng dưỡng lão
khi lúc già, không ngờ rằng Lục Dã dần dần khôn lớn, lại là đứa trẻ đần đồn.
Cả ngày cứ như kẻ mất hồn, ngu si đần độn, không bằng đồ cứt đái, Lục Lão Tàn
cũng là bụng dạ tốt, không nỡ vứt bỏ, đành cứ thế nuôi.

Nàng dâu tiểu đó lúc này mới hiểu,ồ một tiếng.

Lại có kẻ hỏi: “ tân nương tử kia từ đâu tới vậy? không phải người cùng thôn
chúng ta chứ? Chưa từng nghe nói nhà ai có cô nương xinh đẹp như thế a.”

Lục thẩm đáp: “ chuyện này ta đã hỏi qua một người họ hàng trên Thạch Đầu
Trấn. Nói là trước Lục Lão Tàn mang tên ngốc họ Lục đi chợ trên Thạch Đầu Trấn
ít hôm, vừa khéo đụng phải cô nương này, cô nương này dáng vẻ hết sức phong
trần, có lẽ là đường xa tới. Khẳng định là đầu óc cô này dùng không được tốt,
bằng không làm sao có thể vừa nhìn Lục ngốc một cái, là nằng nặc đòi gả cho
hắn đây, ài...” Lục thẩm lại thở dài, “ một kẻ câm, nuôi một kẻ ngốc, vốn dĩ
đã là rất đáng thương rồi. Khăng khăng lại đi cưới một đứa dâu ngốc nữa, thật
là nghiệp chướng mà, một gia đình đáng thương, không nhắc đến bọn họ nữa. Rốt
cuộc, các người đã nghe ngóng gì chưa, tiểu nha đầu nhà Lục Tam Nhi, đã thành
đệ tử nội môn của Lạc Yên Tông rồi.”

So với chuyện đứa đần thành thân, thứ mà dân thôn này còn hứng thú hơn cả là
với kẻ tu tiên.

Nha đầu nhà Lục Tam Nhi-Lục Viên Phụng. Lúc sáu tuổi, được cao thủ tu tiên Lạc
Yên Tông của Lạc Yên Sơn Mạch Thâm Xử nhìn trúng. Dẫn đi Lạc Yên Tông học tập
tu tiên, chưa đến mười năm, đã đạt đến Ngưng Mạch Cơ. Trở thành đệ tử nội môn
của Sở Yên Tông, cái tư chất và tư ngộ này, nghiễm nhiên sẽ khiến rất nhiều
người ngưỡng mộ, đố kỵ.

Tu tiên, là mộng tưởng to lớn nhất của mỗi một người bình thường.

Thôn dân thảo luận về Lục Viên Phụng, lúc bàn luận về cao thủ tu tiên Lạc Yên
Tông phi thiên độn thổ năm đó, Lục Lão Tàn đã tại nông điền nhà mình lao động
xong cả buổi chiều.

Con trai thành thân rồi, Lục Lão Tàn lại không thể hưng phấn được. Đến hiện
giờ lão vẫn chưa thể hiểu được, cô nương tên Lâm Tái, tại sao lại cứ nằng nặc
đòi gả cho đứa con trai ngốc nghếch của mình?”

Chuyện này thật kì quặc.

Nếu mà vị cô nương đó tâm địa không an, có ý đồ khác, cũng phải là không có
khả năng, rốt cuộc tự mình suy đi tính lại, trừ ba mẫu điền nhỏ và bốn gian
nhà cũ nát ra, cái gì cũng chả có.

Đáng lẽ Lục Lão Tàn là khước từ chuyện môn thân này, chuyện ngược đời thì ắt
có yêu, Lục Lão Tàn không yên tâm, Nhưng Lâm Tái kia lại nói có thể trị được
bệnh si đần này. Điều này mới khiến Lục Lão Tàn do dự đây. Huống hồ, Lâm Tái
xem như tùy ý tay không nghiền nát hòn sỏi như nghiền trứng gà, khiến ông
không dám khước từ.

Lâm Tái này, là một kẻ tu tiên.

Đối với thế tục nhận mà nói, kẻ tu tiên tuyệt đối không thể đắc tội.

Lâm Tái nói rồi, cô không mong thôn dân Sơn Câu Trại biết cô là kẻ tu tiên.

Đến cả nguyên nhân, Lục Lão Tứ cũng không rõ.

Mắt thấy mặt trời đã ẩn núi, đến lúc ăn cơm cơm chiều, Lục Lão Tàn hái ít rau
xanh tại điền ruộng nhà mình, về đến sơn trại.

Đẩy môn viện cũ nát của nhà mình, Lục Lão Tàn nhìn thấy Lâm Tái ngồi cạnh cây
Hòe thụ trong viện nhắm mắt dưỡng thần. Lâm Tái một thân mang y phục vải xám,
mái tóc kết tựa nam tử, gương mặt tuấn tú, khôi ngô,tựa như một mảnh ngọc phác
chạm trổ tỉ mỉ.

Lục Lão Tàn do dự một hồi, rồi đi qua, thấp giọng đáp lời : “A Ba A Ba”

Lâm Tái mở mắt, hàng mi dài chớp chớp hai lần, bỏ qua màn chào hỏi : “ biết
cha về rồi, đừng A Ba A Ba nữa.” Dừng một tiếng, nhìn thấy rau trong tay Lục
Dã, lại nói : “Đi làm cơm thôi.”

Lục Lão Tàn ừm một tiếng, đi về nhà bếp.

Lâm Tái ngẩng đầu nhìn trời, chau nhẹ lông mày.

Bầu trời xanh, ngàn dặm không mây.

Quả thật là ngày tốt đẹp.

“rốt cuộc là vì sao?” Lâm Tái nhẹ giọng, rất lâu, hít thở, đứng dậy đi về phía
gian phòng phía tây.

Chữ hỉ to đỏ vẫn dán trên tường tân hôn, mọi thứ trong gian nhà, mặc dù sơ
sài, nhưng đa phần đều là đồ mới tinh.

Có điều, cho dù như vậy, vẫn khó che đi mùi khai thối.

Cửa sổ bị Lâm Tái mở ra, lượng cả buổi chiều, khó tránh khỏi dị mùi.

Lâm Tái nhăn mũi, nhìn vào trong căn phòng,trong đũng quần Lục Dã hiện lên lồ
lộ, “hầy, đúng là đại ngốc mà, lại có thể đứng bất động cả buổi chiều.”

Lục Dã nhìn cũng đã mười tám chín tuổi niên kỉ, đôi mắt vô thần mà trống rỗng,
nếu như nằm tại đó, quả thật không khác tử thi là mấy. Nhìn Lục Dã trước mắt,
Lâm Tái cân nhắc rất lâu, thở hắt một hơi.

Thế sự vô thường, thiên đạo luân hồi.

Ai có thể ngờ rằng, năm đó tiêu diệt Ma vực, là kẻ có sức phong bế thằng cha
thông đạo Ma vực, hiện giờ lại rơi vào kết cục này.

Lâm Tái đột nhiên cười thành tiếng, sao đó giơ tay lên, sờ nắn khuôn mặt Lục
Dã: “ế, không phải ngươi rất hung hăng sao? Không phải ngươi muốn giết ta sao?
Đến đây! Đến đây!” nói rồi, còn véo véo mặt Lục Dã. Lại cầm cái chổi lông gà
trên bàn, bứt một nắm lông gà, nhét vào trong miệng Lục Dã. “Nào, ăn đi.”

Đôi mắt Lục Dã vẫn trợn trừng trống rỗng, mặt không biểu tình, nhai là phản
ứng điều kiện của mồm, chốc lát, nuốt đống lông gà kia vào trong bụng.

“Hầy, hầy, hầy,...”trên dung nhan xinh đẹp của Lâm Tái, lộ ra nụ cười tàn ác.

Bên ngoài cửa phòng truyền đến động tĩnh, Lục Lão Tứ làm xong cơm.

Ăn qua cho bữa, Lục Lão Tứ lại xuống ruộng làm việc. Lâm Tái lôi Lục Dã đến
vườn. Cho hắn cứ đứng như vậy giữa sân, còn Lâm tái về trong phòng mình, xếp
bằng trên giường, bắt đầu vận công đả tọa.

Lúc sắc trời tối, Lâm Tái lại lại lôi Lục Dã vào trong phòng, khiến hắn giống
mình, ngồi xếp bằng trước mặt cô, sau khi hít thở, nhìn thấy Lục Dã tinh thần
đờ đẫn, Lâm Tái ghét bỏ ra mặt.

“Đã biến thành bộ dạng này rồi, phòng hộ bản thân thần thức còn lợi hại như
vậy, thực là phục người.” Lâm Tái dừng lại một lát. “ nếu mà như vậy, tối qua
nếu có thể đả thông thông đạo thần thức của ngươi rồi, hôm nay ta có thể thể
nhập vào thần thức của ngươi.”

Lâm Tái thò ra ngón tay thon dài, điểm trên trán của Lục Dã.

--

Thành phố lúc choạng vạng, đèn giao thông, huyền quang ngũ sắc.

Lục Dã một mình đi bộ trên phố, bước chân đều đều, mặt lộ ưu sầu.

Thường thường, Lục Dã sẽ duỗi tay day một chút nguyệt Thái dương.

Từ hôm qua lúc bắt đầu choạng vạng, đầu bất giác đâu rất nghiêm trọng, tựa như
có ai đó cầm búa gõ mạnh vào đầu mình vậy, ngay cả chạy đến rất nhiều bệnh
viện để kiểm tra, tiền trôi như nước, cũng chẳng tra ra bất kì loại bệnh gì.

Đầu óc có chút lờ mờ, đi đường có chút đầu nặng chân nhẹ.

Trừ bệnh đau đầu ra, còn luôn luôn thấy chóng mặt, cao huyết áp chăng?

Cuối cùng chịu không nổi, Lục Dã ôm đầu, ngồi xổm xuống bên vệ đường, thống
khổ nắm tay thành búa đập vào đầu.

“này...” vang bên tai tiếng con gái thanh lệ.

Lục Dã kiềm chế cơn đau đầu và chóng mặt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người
con gái vô cùng xinh đẹp.

Người con gái mặc đồ thật kì lạ, một thân y phục vải xám, giống như người cổ
đại.

“Cô...”Lục Dạ không quen người con gái này.

Cô gái thở nhẹ, ngồi xuống trước mặt Lục Dạ, thò tay ra, véo nhẹ khuôn mặt của
Lục Dạ: “ lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi không?”

“chúng ta...quen nhau?”

“tôi là Cam Lam, còn nhớ tôi không?”

“Cam Lam?” Lục Dã ngớ người.

Cái tên thật quen thuộc, nghe qua ở đâu rồi nhỉ?

Sâu thẳm trong kí ức, hình như có thứ gì đó đột nhiên nổ ra.

Cơ thể Lục Dạ có chút hoảng, kiên nhẫn xác định bản thân không mê, hắn ngớ ngợ
nhìn người con gái hỏi: “Cam Lam...là ai?”

“ta là vợ của ngươi, trên Núi Vạn Kiếm, Bàng Bi Táng Kiếm...”

Cam Lam?

Núi Vạn Kiếm?

Bi Táng Kiếm?

Trong đầu Lục Dã ầm vang một lúc, bỗng nhiên, như nhớ ra cái gì đó.

Người con gái nhìn Lục Dã, khuôn mặt mang theo ý cười dịu dàng: “dậy đi, phu
quân. Tất cả, chỉ là thế giới trong ý thức của chàng thôi. Đều là hư ảo...”

Lục Dã đứng dậy, nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình, đầu óc tự nhiên
thành một khoảng không trắng xóa, thân thể dần dần đổ gục...

................

Mắt nhìn Lục Dã dần dần nằm gục trên giường. Bên miệng nổi lên vài nét cười.

Thành công rồi!

Lâm Tái đang cười, đột nhiên nghiêng mặt.

Khóe miệng hiện tia máu.

“thần thức thật lợi hại...”Lâm Tái dừng một chút. Mặt hiện phẫn nộ “chẳng
trách...hơn nghìn năm trước tại Bàng Bi Táng Kiếm, ngươi có thể một kiếm giết
ta?’’

Đang nói, cái Lục Dã hôn mê bất tỉnh kia, đột nhiên ngồi mạnh dậy, giống như
một kẻ đuối nước, mạnh mẽ hít thở.

Lâm Tái ngẩn người, mau chóng thu lại gương mặt phẫn nộ, đổi thành gương mặt
có nụ cười dịu dàng.

“Phu quân, chàng tỉnh rồi.” Lâm Tái nhẹ nhàng nói.

Lâm Dã ngẩn ngơ nhìn nữ tử Lâm Tái, “nàng...” Lâm Dã nhớ ra, người con gái này
“Cam Lam?”.

Lâm Tái cười nhẹ, thò ngón trỏ ra, chặn trên miệng: “suỵt, thiếp giờ là Lâm
Tái.”

Lục Dã có chút hoảng hốt, nhìn xung quanh bốn phía, đầu óc có chút không hiểu,
buột miệng hỏi, “đây là...địa cầu ư.”

“Đây là thương lương Vực của tu tiên giới.” Lâm Tái cười nhẹ đáp: “địa cầu chỉ
là thế giới hư cấu xuất hiện khi tiến hành đi vào bảo vệ thần thức của bản
thân chàng mà thôi.”


Phi Thăng Thất Bại - Chương #1