2. Mưu Mô Của Lâm Tái.


Tên đần họ Lục của Sơn Câu Trại bỗng nhiên trở lại bình thường----chuyện kì lạ
đứa đần thành thân còn chưa qua đi, dân thôn Sơn Câu lại tiếp một chuyện lạ
nữa.

Lẽ nào nhìn thấy tân nương xinh đẹp, tên kia cũng hết đần luôn?

Dân thôn khắp cả Sơn Câu Trại đều chạy cả tới nhà Lục Lão Tàn, nhìn và cười
nói tự nhiên với Lục Dã, từng người từng người đều không dám tin.

Vui mừng nhất, chắc chắn không ai khác ngoài Lục Lão Tàn, suốt cả ngày, lão
ngồi cạnh Lục Dã nói không ngừng a ba a ba, chẳng ai hiểu lão đang nói gì,
nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được tình cảm của ông.

Lúc không có ai, Lục Lão Tàn đến trước mặt Lâm Tái, phốc một tiếng liền quỳ
sụp xuống, sau đó khấu đầu lạy tạ không dứt.

Lâm Tái bĩu môi, nhìn Lục Lão Tàn đang quỳ trước mặt mình một hồi, cười khẩy
một tiếng, sau đó bỗng động lòng, hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nói: “cha,
đừng như vậy. Trợ giúp phu quân của mình, là bổn phận của con, người mau đứng
dậy đi.” Nói rồi, đỡ Lục Lão Tàn dậy.

Lúc này, Lục Dã bước từ trong nhà vệ sinh đi vào, vừa lúc đứng ở cửa. Nhìn
thấy tình cảnh như vậy, lại nhìn hàng nước mắt của Lục Lão Tàn, Lục Dã không
dấu được tiếng thở dài.

Do dự một lát, Lục Dã vẫn nói: “cha....”đột nhiên đối diện với một nam nhân xa
lạ thốt ra từ này, Lục Dã có chút không quen. “cái đó...đừng khóc nữa, mọi
chuyện sẽ ổn thôi.”

“a ba a ba!”Lục Lão Tàn quệt giọt nước mắt, lại chạy đến, ôm Lục Dã khóc một
trận

Thật không dễ dàng làm yên lòng Lục Lão Tàn, để ông đi vào bếp làm cơm, Lục Dã
mới kéo Lâm Tái vào trong phòng, ngắm nhìn nử tử xinh đẹp trước mặt mình, vỗ
vỗ đầu, “không phải đang nằm mơ chứ.”

“khà khà” Lâm Tái cười hiền dịu. “Phu quân, mộng đã tỉnh rồi.”

Tỉnh mộng rồi?

Lâm Tái nói với hắn, những ngày sống trên trái đất, cả cái mười chín năm
trước, chỉ là một giấc mộng. Thậm chí, cả cái gọi là trái đất, cũng chỉ là thứ
hão huyền sản sinh khi đi vào thần thức của hắn mà thôi.

Được rồi, sự giải thích này.

Dường như rất hoàn mĩ.

Chí ít, cái thuyết pháp này, giải thích rất hoàn mỹ tu tiên giới dùng Trung
Quốc tự, đó cũng là nguyên nhân dùng tiếng Trung Quốc để nói chuyện.

Nhưng hoàn mỹ quy về hoàn mỹ, ai biết được những điều hiện giờ mình trải qua,
có phải giấc mộng thật hay không? Cũng có thể một lúc nào đó tỉnh dậy, lại
phát hiện mình đang ở trái đất, là một tân sinh đại học bình thường không đọc
kinh truyện.

Lục Dã luôn hoài nghi bản thân có phải xem nhiều tiểu thuyết tiên hiệp hay
không, mà lại xuất hiện hoang tưởng.

Lại nhìn Lâm Tái người vợ đẹp động lòng người của mình trước mặt, quả thực quá
là chân thật, tiến sát lại một chút, thậm chí còn có thể ngửi thấy hương sữa
thiếu nữ đặc trưng hấp dẫn người khác trên cơ thể nàng.

Nếu như tất cả mọi thứ này là một giấc mộng, trước khi bản thân tỉnh mộng, có
nên xử lí “người vợ” động lòng này không, quyết liệt một phen.

Ý niệm vừa vút qua trong đầu, lập tức khiến Lục Dã trở nên phấn khích.

“a ba a ba” bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng của Lục Lão Tàn.

“ăn cơm thôi, tướng công” Lâm Tái cười khẽ, đẩy cửa, bước ra ngoài. “woa! Hôm
nay có trứng gà a.”

Lục Dã bước ra ngoài hậm hực, suy nghĩ là làm món gì, nhanh như thế đã làm
xong? Bước ra ngoài nhìn toàn là rau trải đầy bàn, hai quả trứng và một rổ
bánh hấp . Lục Dã chau đầu lông mày do dự.

Cuộc sống xem ra thật bần hàn a.

“phu quân, mau ăn đi.” Lâm Tái cầm lấy trứng, bóc vỏ rất nhanh, trực tiếp nhét
vào trong miệng. Lục Lão Tàn nhoẻn miệng cười, cầm quả trứng còn lại đưa cho
Lục Dã.

“cha ăn đi.” Lục Dã cự tuyệt.

Lục Lão Tàn lại cố chấp đưa, đồng thời miệng không ngừng a ba a ba, còn không
ngừng khoa chân múa tay. Hàm ý là, Lục Lão Tàn nói ông cơ thể khỏe mạnh, Lục
Dã mới bình phục, cần phải bồi bổ.

Lục Dã không thay đổi được Lục Lão Tàn, đành tiếp lấy quả trứng, bóc bỏ vỏ, do
dự một lát, vẫn là chia trứng thành hai nửa, đưa cho Lục Lão Tàn một nửa.

Lục Lão Tàn vội vàng xua tay.

“đưa cha ăn thì cha ăn đi.” Lục Dã kiên định nói.

Lục Lão Tàn ngẩn ngơ một hồi, tròng mắt ướt, đôi tay run rẩy nhận lấy nửa
trứng đó, cẩn thận cẩn thận cắn từng miếng một, sau đó nhìn Lục Dã cười ngây
ngô.

Lục Dã cũng cười, nhìn nửa quả trứng trong tay, lại đưa cho Lâm Tái.

Lâm Tái nhét trứng gà đến phồng cả mồm, thấy Lục Dã đưa trứng gà cho mình, đờ
đẫn một lúc, gấp gáp uất hận nuốt trứng xuống, suýt nữa nghẹn: “khụ khụ,...
phu quân, chàng ăn đi, một quả trứng thôi mà, buổi chiều thiếp sẽ lên núi bắt
gà hoang về.”

Lục Dã nghĩ, cũng không khách khí nữa, nhét trứng gà vào trong miệng. Thưởng
thức chút, suy nghĩ đây là trứng gà của tu tiên giới, cũng chẳng có mùi vị gì
đặc biệt cả. Lại cầm bánh hấp lên, gặm một miếng, do dự nhếch miệng.

Mùi vị thật không dám chê.

Nhìn miếng bánh hấp, ngay cả rau cũng không nỡ ăn, nhưng gương mặt Lục Lão Tàn
lại tràn đầy hạnh phúc, Lục Dã trong lòng khó tránh chút lo lắng.

Nếu như tất cả không phải giấc mơ, nếu như Lục Lão Tàn này thật sự chăm sóc
đứa ngốc là mình suốt mười chín năm...

Đột nhiên nghĩ đến công việc bận rộn trên trái đất, công sức bố mẹ cho đi học,
trong lòng Lục Dã có chút chua sót.

Tất cả mọi thứ này, đều là hư ảo sao?

Thật sự là giấc mộng hão huyền? !

Ăn cơm xong, Lục Lão Tàn tiếp tục công việc vườn ruộng.

Lục Dã vốn muốn đi cùng, nhưng bị Lục Lão Tàn cố chấp đuổi về. Lục Lão Tàn là
một kẻ câm, nói không được, thấy Lục Dã muốn đi cùng, chỉ có thể gấp rút lầm
rầm a ba a ba, đồng thời dùng lực xô đẩy Lục Dã. Chắc chắn Lục Dã đồng ý ở nhà
“tu dưỡng”, Lục Lão Tàn mới lộ ra nụ cười trên mặt.

Nhìn theo bóng ảnh của Lục Lão Tàn, Lục Dã khẽ thở dài, quay người về hướng
Lâm Tái: “đúng rồi, nàng nói ta trước kia biệt hiệu gọi là gì cơ? Thám Hoa
Lang? Trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, đây có phải nói rõ ta là cao thủ
thiên hạ đệ tam không? Đã là thiên hạ đệ tam, ta phải có không ít của để dành
chứ?” mà đã là một cao thủ, đại khái cũng phải mang ít tài sản, là đủ cho nhà
ba người có cuộc sống hằng ngày tốt hơn chứ.

Lâm Tái xua xua tay, nói : “của để dành? Đúng là chàng có không ít, có điều
phi thăng thất bại, xương thịt hóa thành tro tàn, vật ngoài thân, tự nhiên
cũng biết mất không vết tích. Thậm chí cả tu vi này, tu vi chàng cấp cao,
chiến đấu cũng rất giỏi, cụ thể đứng thứ mấy, cũng không nói rõ được. Suy cho
cùng, thời khắc thắng thua, là còn rất nhiều yếu tố quyết định. Thám hoa lang,
không hề chỉ tu vi của chàng thứ ba thiên hạ, mà chỉ nhân phẩm của chàng?”

“nhân phẩm?”

“lưu tình khắp chốn, gặp hoa ắt ngắt, cố danh Thám hoa lang.”

“a...thì ra ta, nhân phẩm bất kham như vậy.”Lục Dã cảm giác đây đại khái chính
là báo ứng, chẳng trách mười chín năm này, đường tình của mình cứ luôn lận đận
như vậy, luôn rơi vào kết cục bị bỏ mặc. Nghĩ ngợi một chút, Lục Dã lại hỏi:
“Vậy bao giờ ta mới hồi phục lại kí ức.”

Lâm Tái lắc lắc đầu, “ không thể nữa rồi, đại đa số người phi thăng thất bại,
đều bị hình thần diệt cả, tu vi của chàng cao tuyệt, sau khi phi thăng thất
bại vẫn giữ được nguyên thần, nguyên thần của chàng trải qua tôi luyện một
ngàn năm tuế nguyệt, cuối cùng tụ linh thành hình, biến thành đứa trẻ sơ sinh,
kí ức đã trải qua, đã bị xóa bỏ triệt để, không thể hồi phục được nữa rồi.”

“một ngàn năm.”Lục Dã có phần đáng tiếc, “như vậy à...vậy nàng làm cách nào
tìm thấy ta vậy?” dẫu sao thì cũng đã qua hơn một ngàn năm rồi.”

“Chúng ta yêu thương lẫn nhau, tự nhiên tâm có linh cảm.”

“ồ...vậy chúng ta trước kia quen nhau như thế nào?”Lục Dã hiện giờ bản thân có
quá nhiều vấn đề muốn hỏi Lâm Tái, hắn bước lên phía trước một bước, ôm lấy bờ
vai của Lâm Tái: “nào, chúng ta vào trong phòng từ từ nói chuyện.”

Lâm Tái liếc mắt nhìn bàn tay đang đặt lên vai mình của Lục Dã, đầu mày hơi
nhăn, “Tướng công, chàng vừa tỉnh dậy, cần phải giữ gìn tinh nguyên, không
được làm loạn.” Nói rồi, Lâm Tái gạt tay của Lục Dã ra khỏi.

“ồ...không có, cái gì mà làm loạn với không làm loạn. Ta không có đê tiện như
vậy nha. Ta chỉ là muốn nói chuyện cùng nàng mà thôi.” Lúc Lục Dã nói, mặt bất
giác đỏ lên, lúng túng vặn vặn các ngón tay, Lục Dã lại nói: “chỉ là nói
chuyện.”

“ha ha” Lâm Tái cười nhẹ, từ trong vạt áo rút mảnh giấy toàn chữ. “phu quân,
chàng xem cái này trước đi.”

Lục Dã cầm lấy tờ giấy, “thiên tâm quyết? Tu chân tâm pháp?”

“đúng rồi.” Lâm Tái nói, “chàng đã tỉnh rồi, thì nắm lấy thời gian này mà tu
tiên, thiếp tin, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ thử độ kiếp lại một lần, phi
thăng tiên giới.”

“ồ...”

“tướng công.”Lâm Tái đột nhiên nắm lấy tay Lục Dã, ngẩng mặt, có phần khựng
lại nhìn hắn: “phải cố gắng, phải báo thù.”

“báo thù?”

“đúng, chàng biết vì sao năm đó chàng và thiếp phi thăng thất bại không?” Lâm
Tái nói, ánh mắt khó che được sự hung dữ, âm vực cũng trở nên u ám, “chính là
vì Vân tinh thượng nhân, năm đó hắn trên Thông thiên lộ đánh úp chúng ta, mới
dẫn đến chuyện chúng ta phi thăng thất bại, cho nên chúng ta phải nỗ lục tu
tiên, tương lai tìm hắn báo thù.”

“như vậy ư...” Lục Dã nói nhỏ, đối với kí ức ngày trước, quả thực cái gì cũng
không nhớ được. Đối với căm phẫn của Lâm Tái, hắn cũng không đồng cảm được.

“đúng” Lâm Tái nói “chàng xem pháp quyết trước, ta lên núi kiếm ít đồ ăn về
cho chàng bồi bổ cơ thể” nói đoạn, không đợi Lục Dã trả lời, Lâm Tái xoay
người đi thẳng.

Lâm Tái bước đi đều đều ra khỏi Sơn Câu Trại, trên đường gặp vài người thôn
Sơn Câu Trại, chào hỏi cô, cô cũng không phản ứng, hoàn toàn làm như không
nghe thấy.

Tầm thường thế tục, đối với bọn họ mà nói thì thật là lãng phí nước bọt.

Ra khỏi Sơn Câu Trại, thẳng hướng Bắc.

Tiền phương bất viễn xứ, quả là một rặng núi liên miên bát ngát.

Rặng núi Lạc Yên, được cho là rặng núi lớn nhất của Thương Lương Vực.

Không biết Sơn lâm cổ lão tuế nguyệt, bể dâu mà thâm sâu.

Nghe đâu, có người gọi nơi trú địa của tu tiên môn phái Lạc Yên Tông, chính là
trong nơi rừng sâu hẻo lánh của núi Lạc Yên. Chỉ là, cụ thể là ở đâu, phàm
nhân thế tục, lại không nắm rõ.

Nhưng mà, Lâm Tái thì biết.

Nếu không vì vật trong Lạc Yên Tông, thì cô cũng chẳng đến Thương Lương Vực,
không đến rặng núi Lạc Yên này.

“thứ gì!” Lâm Tái nói, cực kì ghét bỏ bờ vai vừa bị Lục Dã ôm thò tay ra phủi
một hồi, sau đó nặng nề hít thở.

Mặc kệ nói như thế nào, cũng phải khiến cho cái tên phiền toái Lục Dã tu luyện
đến Ngưng Mạch Cơ mới được!

Lúc đó...

Tiếng thì thầm!

Lâm Tái không thể đợi được mà muốn bóp chết Lục Dã.


Phi Thăng Thất Bại - Chương #2