Người đăng: phevuongtranthien
Hắn thôi trò chơi giả gái, và tẩy trang cho Dekisugi, cuối cùng cũng kịp trả
tất cả mọi thứ về chỗ cũ trước khi mẹ hắn trở về. Và với cái đầu của hắn, tất
nhiên đã chuẩn bị một lí do hợp lí để không bị ăn đòn.
Hắn tiếp tục ngồi với Dekisugi, nhỏ có vẻ còn muốn “ở lì” phòng hắn.
Radio dự báo trời mưa.
Và hôm nay đúng là trời mưa thiệt.
Mưa bỗng dưng rơi, và mưa trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn phải đóng cửa sổ lại để
ngăn mưa không rơi ướt sách vở. Tiếng mưa rơi nặng hạt kinh khủng, và gió cứ
thổi rít ngoài cửa. Rồi, ĐÙNG!
Sấm chớp đánh xuống.
Xung quanh nhà hắn đều mất điện.
Rồi, một tình huống máu tuất lại xảy ra, nếu đây là một bộ tiểu thuyết, hắn
thật lòng muốn thăm hỏi phụ huynh của thằng tác giả viết ra cái này.
Hắn ngồi xuống, rồi nói với nhỏ.
Sợ không.
Không…sợ….
Thế ai đang bám vào chân tớ thế.
Đâu…. Tớ nhầm.
Tắt điện, trời mưa nên cũng khá tối. Hắn cũng không biết làm gì cho qua thời
gian thì kiếm được ít đèn dầu trong góc phòng.
Cũng còn may mắn, người Nhật cũng có nét giống việt đấy nhỉ.
Hắn nói đoạn rồi thắp nến để lên bàn, căn phòng giờ có chút ánh sáng rồi.
-Muốn nghe chuyện ma không.
Hắn toan kể, không ngờ người hoàn hảo như nhỏ cũng nhác gan kinh khủng vậy.
Chỉ sợ là phải giải thích cho mẹ rằng mình đấm dài ra sàn nếu như mình kể ấy.
Hắn thở dài. Cũng may hôm nay chưa tới ngày tết, nên Doraemon chưa đến, để
Dekisugi lại cũng được.
Hắn nằm xuống cạnh Dekisugi, và hắn kể vài thứ li kì cổ quái mà hắn nghe dân
trong làng hay kể.
Nhỏ lúc đầu tỏ vẻ không sợ, nhưng sét đánh xuống lại bu vào người hắn.
Hắn cảm thấy thế này thật đủ thú vị, ngây thơ là một điều tốt.
Nói chính xác thì một thằng đàn ông sẽ có xu hướng bảo vệ cho một cô gái ngây
thơ hơn là một cô gái quyến rũ.
Mà việc bên cạnh Dekisugi làm hắn không nghĩ gì nhiều lắm. Bên cạnh Shizuka,
hắn phải nghĩ một đống thứ phương pháp để giao tiếp, nhưng bên cạnh Dekisugi,
hắn cảm thấy mình có thể thả lỏng tâm hồn lại.
-Nobita….ác lắm…
Hắn cũng chỉ giết thời gian mà thôi, không nghĩ nhỏ sợ vậy.
Hắn đứng dậy, lục trong tủ ra một chiếc kèn Harmonica.
Đây là một thứ bác hắn từng tặng hắn trong tết năm ngoái. Và lí do tặng rất củ
chuối là dân địa phương quý bác nên tặng bác, bác tặng cháu, tiếc là nobita cũ
không hề biết chơi thứ nhạc cụ này.
Tớ thổi kèn cho cậu nhé.
Nobita nói với Dekisugi.
Nhỏ gật đầu nhẹ, rồi Nobita ngồi ngay ngắn ở đó, hắn bắt đầu thổi khúc nhạc
đầu tiên hát nhớ.
Kiss the rain –Yiruma
Thử nghĩ một chút, đang ở với một cô gái, xung quanh là trời đang mưa tầm tã,
trong căn phòng với ánh nến lung linh. Nếu thổi bài kiss the rain, vậy hiệu
ứng là thế nào?
Căn bản là không thể tưởng tượng nổi. Một route chính xác, một happy ending
chuẩn bị mở ra.
Trong bóng tối của căn phòng, với tiếng nền của trời mưa, không gian trầm
lắng, tiếng nhạc như thứ cảm xúc thoát ra từ trái tim. Một cảm giác gợi nhớ da
diết, đeo bám lấy con người. Đôi lúc chỉ một chút đồng cảm một chút thân
thương lạ kì. Một chút rung động và một chút đắm chìm trong đôi mắt ướt.
Thoáng chốc mà dường như cả đời chẳng thể nào quên được.
Một tình cảm chân thành từ sâu trong tâm thức, hắn gửi vào bầu trời mưa ấy.
Cảm xúc này, có thể gửi qua bầu trời mưa, đến những người bạn, những người
từng yêu thương hắn nhất, những người từng cùng vui buồn với hắn trong từng
bước cuộc đời.
Anata wo shiawase ni shitai
Hắn nói khẽ vào tai nhỏ, nhỏ gượng đến mức che cả mặt chui sâu vào chăn.
-Cậu có biết không, cơn mưa rồi cũng sẽ qua đi.
Hắn nói, một trong số ít những câu nói bình thường tuôn ra từ miệng hắn.
Hắn lại tiếp tục thổi những bản nhạc của Yiruma, hắn rất thích chơi nhạc của
ông ấy, dù là piano hay harmonica. Nhạc của Yiruma dành cho con người có tâm
trạng, cần được sự giải thoát tâm hồn.
Nhỏ lại lắng tai nghe, im lặng cảm nhận cảm xúc từ con người hắn. Rồi nhỏ lại
thiếp đi. Ngủ một giấc thoải mái thật sự mà quên đi những áp lực từ gia đình.
Hắn kéo chăn lại, để nhỏ khỏi lạnh vì thời tiết thay đổi. Rồi hắn cũng khẽ
nhíu mắt, hắn cũng buồn ngủ vì đã thức khá nhiều từ lúc sống lại tới giờ.
Hắn nằm xuống, cạnh nhỏ, mùi hương của nhỏ thật dễ chịu, làm hắn nhớ tới cảm
giác trong lòng mẹ. Chưa có một thằng đàn ông nào quên được cảm giác đó cả.
Hắn vô thức ôm nhỏ vào, rồi lại ngủ say mất.
-Cơ thể Nobita chưa quen với việc ngủ ít, hắn thật sự đã hơi phá sức.
Khi tỉnh lại, cũng đã 5h chiều rồi, Dekisugi là người gọi hắn dậy.
Hắn tạm biệt Dekisugi, rồi quay vào phòng vệ sinh.
-Trời ạ, con nhỏ này.
Hắn hét lên tức giận, nhỏ nhân lúc mình ngủ mà vẽ một đống thứ lung tung lên
mặt hắn, Hắn cũng không biết nói làm sao. Chùi mặt lại rồi đi lên gác.
À mà phải ăn cơm trước nhỉ.
Hắn đi vào bếp, quen tay xử lí con cá rồi, đem nấu canh cá lên.
Mẹ hắn suýt chút nữa ngã xuống đất vì shock.
Bà thật sự quá hạnh phúc rồi.
Phải biết rằng, một cặp vợ chồng ở với nhau nửa đời người, có khi người chồng
không biết nấu ăn là chuyện thường. Thậm chí là nếu đẻ ra con trai, thì người
con trai cũng hiếm khi nấu ăn lắm
. Chuyện nội trợ toàn là người phụ nữ cả. Dù ở nước châu Á nào, vấn đề đó cũng
phổ biến. Thế nên Tamako rất ngạc nhiên khi Nobita lại có ngày phải lăn vào
bếp thế này.
Bà Tamako len lén đứng ngoài, bà muốn nhìn kĩ hơn đứa con trai của bà.
Nobita thật sự quên khuấy mất, hắn thường tự nấu ăn nên quen tay mà làm. Hơn
nữa việc tức giận nhỏ Dekisugi vẽ bậy làm hắn không nghĩ gì khác. Hắn chỉ muốn
ăn cho đỡ bực.
Xử lí xong thịt, rồi kiểm tra cơm. Sau đó còn vài quả cà chua với cải lá… Thôi
thì trang trí cho đỡ tiếc.
Một bàn cơm đã hoàn thành.
Không chỉ mẹ, mà cả ba hắn cũng vừa nhìn vừa xúc động.
Giây phút ba mẹ biết con mình trưởng thành không phải là lúc con có công ăn
việc làm nhà cửa rồi lập gia đình.
Mà là giây phút ba mẹ thấy con mình tự lo cho một bữa ăn.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Ba mẹ hắn ngồi vào bàn ăn, Hôm nay, cả hai người đều trải qua những khó chịu
trong công việc cả. Nhưng bữa ăn lại vô cùng vui vẻ. Ba hắn lấy luôn ra chai
rượu ba hay cất uống. Rồi ba và mẹ cùng nhau hát những bài nhạc cũ. Rồi cả nhà
ra hiên, kể những câu chuyện ngày xưa cho nhau nghe.
Một phút giây hạnh phúc bên gia đình. Thế giới này giống như đang ngày một
chữa lành trái tim nguội lạnh của hắn.
Hắn yêu thương gia đình này từ nội tâm. Cả kiếp trước cũng vậy, là ba mẹ hắn
đối xử với hắn, nhưng hắn chưa từng thôi yêu thương họ, dù chỉ là ba mẹ nuôi.
Đôi khi, thương ba mẹ nuôi còn hơn ba mẹ ruột của mình.
Hắn nằm trong đùi mẹ, nhìn bố hắn nhảy điệu samba mà bật cười.
Hôm đó cả nhà ngủ rất ngon.
5h sáng hôm sau, cũng là ngày trước đem giao thừa, hắn tỉnh giấc.
Hôm nay lại quyết tâm một ngày nỗ lực nào.
Hắn thức dậy, chạy bộ hai vòng quanh khu phố.
Hôm nay cơ thể hắn đã kiên trì được lâu hơn và nhanh hơn một chút xíu. Cũng có
chút tiến bộ rồi.
Sau đó hắn trở về nhà, ăn bữa sáng, rồi quay vào bàn luyện viết chữ.
Hắn sẽ lợi dụng hiệu ứng cánh bướm, để “biến Doraemon thành nữ”
Hắn viết 100 tờ giấy có nội dung tương tự “Chế tạo. Nữ. Mèo Máy. Gửi về”. Sau
đó hắn chia ra. Giấu ở trong kho một ít. Chôn xuống đất, rồi chôn ở ngọn núi
sau trường. Ngay dưới sàn lớp, ngay dưới tủ sách của hắn…. Nói chung là tất cả
mọi nơi khả dĩ mà hắn có thể nghĩ đến là tương lai sẽ có khả năng hắn, hoặc
con cháu hắn nhận ra.
Rồi việc cần làm nhất cũng tới, buổi trưa hôm đó hắn ăn vội vài thứ, rồi tới
thư viện tổng hợp ở trung tâm thành phố.
Nơi đây hắn gặp Jaiko, một người vợ trong một route khác của nobita.
Hắn phải thừa nhận, Jaiko tuy hơi thừa cân nhưng không hề xấu, da trắng mắt
hai mí, mũi cao và môi nhỏ. Nếu thật sự giảm cân được, thì cơ bản là cô gái
đẹp nhất hắn từng gặp ở đây.
Và tất nhiên rồi, hắn là thằng đàn ông dám làm, hắn được ông trời cho cơ hội
đầu thai để làm lại rất nhiều thứ, thậm chí cả tính cách của hắn cũng đang
thay đổi đi.
-Chào em, không biết quầy sách về khoa học ở đâu./
Jaiko nhìn lại, đó là một chàng trai quen thuộc, nhưng lại rất khác.
Nobita thay đổi 180 độ, cậu ta bỏ kính đi, vì thị lực sau vài ngày đã trở về
như kiếp trước một cách rất kì diệu. Ánh mắt cậu ta tự tin đến ngạo nhgễ và
dánh đứng thẳng, cử chỉ tự nhiên thoải mái.
-Ở đằng kia, anh đi thẳng tới.
-Cảm ơn em, em là em gái Jaian, Jaiko nhỉ, tranh của em rất đẹp, cố lên nhé.
Hắn nói, rồi bỏ đi. Chỉ cần thế thôi. Hạt giống chỉ cần gieo đơn giản. Ấn
tượng tốt là được.
Đừng gieo hạt quá sơ sài cũng đừng gieo quá kĩ lưỡng.
Mà nghĩ lại cũng chỉ là học sinh tiểu học cả mà …. Haizzz, đúng là ta càng lúc
càng giống pedobear.
Hắn cắm đầu vào nhồi hết quyển sách về khoa học robot vào đầu. Đọc hết quyển
này, lại đọc quyển khác, càng có nhiều tri thức, việc lấy ra một con đường
chính xác lại càng cao hơn.
6h tối.
Hắn đã đọc sách liên tiếp 5h đồng hồ, việc này làm đầu óc hắn choáng váng.
Lê bước về nhà, hắn ăn cơm rồi nhảy vào bồn tắm, nghỉ ngơi cỡ 15’ rồi tiếp tục
kế hoạch.
Tiếp tục học tập tri thức về robot tới tận khuya.
Sáng mai, hắn ngủ quên lúc nào không hay.
8h sáng
Thật sự là ngủ quá say giấc, hắn ngủ hơi quá so với bình thường, có lẽ bố mẹ
thấy hắn học tập nên không đánh thức hắn, để hắn nghỉ ngơi lại sức.
Hắn ngồi trên bàn và té xuống đất.
Ngăn bàn mở ra.
Một cô gái với đôi tai mèo, mái tóc ngắn màu xanh ôm tròn vào đầu. Chiếc đuôi
màu đỏ khẽ phe phẩy. Chiếc giày trắng tinh đồng điệu với hai đôi găng tay màu
trắng. Trên cổ nàng là một cái vòng đỏ với chiếc chuông vàng.
Hắn đã thành công!