10. Cô Gái, Là Quá Khứ, Hay Tương Lai.


Người đăng: phevuongtranthien

Lập luận của hắn là đúng. Việc chế tạo ra mèo máy Doraemon do chính Nobi
Nobita thực hiện. Và thậm chí ngay cả ở thế giới hắn thay thế Nobita thật, vẫn
có cách nào đó hắn là người chế tạo được.

Đó là chuyện rất khó tin những nghĩ kĩ thì có thể xảy ra, vì việc Nobita có
thể không giỏi do việc lười biếng và không chuyên tâm, nhưng trong rất nhiều
trường hợp khó khăn trong các tập truyện dài và truyện ngắn, Nobita đều nghĩ
ra những phương án giải quyết vấn đề hiệu quả hơn hết thảy.
Và có thể Doraemon là động lực thay đổi của cậu ta.

Nhưng vấn đề nan giải bây giờ của hắn lại nằm ngay trước mắt.

Gặp gái lần đầu nói câu gì ngầu nhất.

Đó là vấn đề trăn trở của bao nhiêu thế hệ thanh thiếu niên và kể cả đàn ông
trung niên thế giới. Một việc mang tính toàn cầu.

Chỉ khi chưa gặp Doraemon, thì hắn mới nghĩ nhiều như vậy, nhưng từ khi
Doraemon xuất hiện, hắn cảm thấy như toàn bộ sự tăm tối cuộc đời mình đã được
rũ bay đi vậy.

Thật sự quá giống rồi, Doraemon phiên bản nữ này được tạo nên hoàn toàn giống
nhân vật nữ hắn yêu thích nhất ở anime. Đó là nhân vật đã giúp hắn vượt qua
nhiều lần đau khổ trong những lần bị từ chối.

Tên của cô ấy là Yakumo Tsukamoto, chỉ là một nhân vật nữ trong một bộ anime
hài học đường, nhưng tình yêu chân thành và bất diệt của cô ấy vào nhân vật
nam chính thật sự đáng ngưỡng mộ. Cho tới cuối cùng, cô ấy vẫn không thể trở
thành người duy nhất của anh ta, nhưng cô ấy luôn yêu nam chính dù bất cứ thay
đổi nào cuộc sống xảy ra.

Vẻ đượm buồn của cô ấy như khoác lên một tấm váy đen tuyền đẹp đẽ lên cô. Đôi
mắt đỏ, hàng mi dài, ánh nhìn xa xăm và chất chứa những nỗi buồn không lời.
Đôi môi nhỏ xinh xắn và những ngón tay xinh đến mĩ lệ, chạm vào tay hắn. Đúng
vậy, “mỹ bất thắng thu” đẹp đến không tả xiết.
Mainichi mainichi, kimi no egao wo mitai

Hắn bỗng thốt ra, không gian xung quanh như cô đọng lại. Hắn đã đúng khi chờ
đợi cô ấy lâu đến như vậy. Không chỉ là vài ngày, mà trong cả giấc mơ kiếp
trước, hắn chỉ mong một ngày sẽ thấy được một cô gái thực sự như cô ấy, đang
sống và đang chạm vào hắn.

Thử nghĩ một chút mà xem, tình yêu con người chẳng phải là thứ vô lí hay sao.
Nếu tình yêu là thứ còn có thể đong đếm và tính toán, thì vẻ đẹp của nó sẽ tan
biến đi tựa như đống tro tàn. Yêu một cô gái bản thân không thể chạm đến,
không thể nói với cô ấy, không thể cùng cô ấy vui buồn là sai sao?

Phải chăng cứ phải như con cáo, không ăn được nho liền chê nho chua. Nhưng ta
yêu một cô gái tựa đóa hoa không thể hái được. Chẳng lẽ tình yêu ấy là sai
lầm, và ngay từ đầu tất cả thay đổi của ta cũng là sai lầm ư? Chưa bao giờ là
vậy, một khi hạt giống tình cảm đã gieo xuống, nó sẽ nảy mà thôi. Dù sớm hay
muộn.

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.

Nhưng bây giờ hắn hiểu được lúc trước hắn đồng cảm bài thơ này là cỡ nào trái
lòng. Trần Thiên ta không cần hạnh phúc chỉ vì được đứng sau một cô gái, thứ
ta muốn là cô ấy, tâm hồn cô ấy, thể xác cô ấy, tất cả của cô ấy sẽ cho ta bảo
vệ. Nếu lão thiên chống lại ta, không để ta gần cô ấy, ta chống thiên!

Kiếp trước hắn luôn che dấu sở thích vào anime/manga của mình, vì sợ sẽ bị kì
thị từ mọi người. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy không cần thiết. Sống không là
mình, chết là đúng!

Hắn không nghĩ gì nữa, hắn đứng dậy. Tiến từng bước tới cô ấy. Doraemon không
bất ngờ, mà đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt có một cảm xúc gì đấy không rõ. Hắn nâng
đôi cằm xinh đẹp ấy lên, rồi đặt vào đó một nụ hôn.


  • Zutto soba ni itai

Từ giây phút gặp em, anh đã thích em rồi

Em cũng vậy

Hắn cười, đó là chuyện hắn có thể đoán trước. Thứ thú vị nhất ở Yakumo là tình
yêu chân thành không đổi vào nam chính. Và hắn đã làm điều đó, hắn đã cài một
chương trình cũng như một ổ dữ liệu cần thiết. Những tình cảm của hắn, và
những kỉ niệm cùng hắn ở thế kỉ này, sẽ được lưu trữ lại, và gửi lại vào tương
lai, password của chương trình đó rất đơn giản thôi, mã hiệu MS-903.

Hắn của hiện tại hay tương lai cũng là một con quái vật của sự cẩn thận, hắn
sẽ bẻ “thời gian” theo ý mình. Đừng nhìn hắn chỉ cười cười mà nghĩ hắn là kẻ
bất cần. Kẻ cười càng nhiều, càng che dấu nhiều thứ.

Thời gian như cô đọng lại trong căn phòng ấy. Màu nắng rơi nhẹ nhàng ngoài
khung cửa sổ như điểm tô thêm một gam màu nhẹ nhàng trong một bức tranh lãng
mạn. Những làn gió thổi nhẹ từ ngoài khung cửa, làm lay động nhẹ mái tóc cô
ấy, từng sợi tóc xanh cứ phất phơ yêu kiều cùng gió. Hắn vô thức đưa tay lên,
chùi đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô ấy

-Gặp được anh thật sự là tốt rồi.

-Ừ, anh xin lỗi, bây giờ anh vẫn chưa biết gì, nhưng chắc chắn là bây giờ hay sau này, anh cũng sẽ không thay đổi. Sẽ luôn là tên con trai yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

Thuyết tương đối của Enstein tuy lãng mạn những cũng thật đau lòng.

Hôm nay, hắn gặp người con gái định mệnh, người đã thay đổi quỹ tích cho cuộc
đời của hắn mãi mãi về sau. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn quên đi hết thảy
những trải nghiệm tiêu cực kiếp trước của hắn về tình cảm.

Lần đầu đôi mắt của hắn tìm lại được màu ánh sáng của cuộc sống, lâu nay trong
đôi mắt của hắn, dù là trời nắng chói chang hay mưa đen giăng lối, hắn chỉ
thấy một màu xám xịt như tương lai chính hắn. Càng cố gắng hắn càng bế tắc,
nhiều lúc hắn tự nhìn lại hai bàn tay đã có nhiều vết sung vì viết và luyện
tập.

Lâu dần hắn cũng bị quen với cái cô đơn, nghĩ là số mình sinh ra đã vậy, cứ cô
độc thế này cho xuống mồ. Nói một thằng con trai chưa từng yêu ai thì cũng hơi
khó, hắn cũng từng đơn phương một cô gái.

Cô ấy có một chất giọng Nam rất hay, lại giỏi giang, dịu dàng, biết nấu ăn và
biết ứng xử. Cô ấy có một tình yêu chân thành, không thay đổi, sâu sắc với một
người con trai. Chỉ tiếc là không phải hắn.

Ấy vậy mà hắn từng cố gắng thay đổi vì cô ta…

Thật là buồn đến nao lòng.

Hắn cứ ôm Doraemon vào lòng, không nói gì cả, chỉ thi thoảng xoa nhẹ mái đầu
cô ấy, rồi lại chùi đi khóe mắt. Hắn bỗng chốc trống rỗng cả đầu óc, mọi cảm
xúc đã lẫn lộn trong não hắn bây giờ, hắn thường bình tĩnh lại bằng cách nhớ
về tuổi thơ.

Nó rất đẹp.

Hắn nói với Doraemon:

-Em có muốn nghe một câu chuyện cổ tích không

-Có…

-Ngày xưa, có một cô Tấm, rất hiền dịu đảm đang. Cô Tấm ở cùng với mẹ ghẻ và em Cám Cám vì cha mẹ đều quá cố.

Tấm đã chịu rất nhiều bất công và đau khổ, mỗi lúc như vậy, thường có một
thanh niên tóc trắng đến giúp đỡ cô.

Một ngày nắng đẹp, người người nô nức đi đến kinh thành, hỏi ra mới biết là đi
hội. Và tất nhiên là mẹ con Cám cũng đi, nhưng tuyệt không cho Tấm đi.

-Ừ thì mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng.

-Bà chỉ tiện lấy vài cái cớ, vài cái thách thức, để Tấm không đi được

-Nhưng cuối cùng thanh niên ấy cũng giúp Tấm đi hội được. Và gặp được nhà vua.
Hắn lại xoa đầu Doraemon, hai tai mèo cũng không có nhỉ, nhưng mái tóc cũng
thật mượt mà.

-Tấm những tưởng sẽ hạnh phúc, thế nhưng vẫn bị mẹ con Cám hại chết đi sống lại.

-Mỗi lần như vậy, người đó đều giúp Tấm vượt qua.

-Tấm đâu có biết rằng, cái giá phải trả cho những lần sử dụng phép thuật là mỗi lần cậu ta mất đi một phần sinh lực.

-Tới lần cuối cùng, khi Tấm đã hạnh phúc bên nhà vua, thì người đó cũng không còn tiếp tục chúc phúc được.

Hắn cười, hơi chua xót, hắn nhìn vào mắt Doraemon, hỏi ngập ngừng.

Em có biết bài học nào từ câu chuyện đó không.

Doraemon không đáp, nhưng có lẽ cô ấy cũng hiểu.

Đó là, có những lúc, em hãy biết yêu bản thân mình hơn, có những người những
việc, cũng sẽ qua đi một cách vô tình. Chưa bao giờ là lỗi của em hay của ai
cả, chỉ đơn thuần là không đáng thôi.
Nếu một mai anh không còn là anh nữa, hay anh đã đi quá xa em, thì cũng hãy
tự yêu quý bản thân, mà đi tìm hạnh phúc khác khi không có anh nhé.

-Em sẽ không bao giờ thay đổi.

Nhỏ khăng khăng.

-Ngốc quá, ai rồi cũng sẽ khác, nhưng miễn là còn nhìn về nhau là được rồi.

Hắn lại hôn cô ấy, nhưng lần này hắn nói nhẹ bên tai.

-Đừng kể tương lai cho anh, thứ đó vớ vẩn lắm, chỉ cần anh muốn, anh sẽ để mỗi ngày của em đều đẹp.


Vậy là chúng ta đã đến chương 10 của một bộ Đồng nhân Doraemon.
Thật sự từ chương này, tác phải bắt đầu đầu tư nhiều hơn, và ngay cả chương
này cũng chỉ có nội dung 1800 chữ, nên cũng thấy hơi khốn đốn vì bút lực còn
quá kém.
Lúc đầu ta chỉ định viết truyện yy, rồi trang bức, thể hiện các kiểu. Không
hiểu sao càng viết càng đắm vào cảm xúc nhân vật rất nhiều. Rồi mọi thứ cũng
lộn xộn lên khi quyết định thay đổi vài chi tiết trong tác phẩm gốc.
Mà chắc là các bạn nhận ra rồi nhỉ, nhân vật chính thực ra lấy cảm hứng từ
chính tác, thế nên …. Hơi khó chịu, khó hiểu… cũng hơi màu mè một tí. Mong các
bạn nhẹ tay đánh giá.
Và các bạn yên tâm, truyện tuy chưa biết sẽ bay đến phương trời nào, nhưng
cũng không chỉ gói gọn ở vài thứ nơi này, nên cầu các bạn ủng hộ nhiều hơn, và
góp ý thêm cách viết.
Cảm ơn chân thành!


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #10