Nobita Nghi Ngờ.


Người đăng: phevuongtranthien

Dekisugi đang say sưa nói chuyện về một đề tài khoa học thì hắn bỗng dưng cắt
ngang:

-Dekisugi này, cậu có hứng thú đi ra dãy núi sau trường không, lâu rồi mình chưa đi chơi sau đó.

-Ừ cũng được, cơ mà đâu phải chỉ để chơi nhỉ?

-Cậu hiểu ý mình đấy, thật ra là vài thứ đồ cổ tớ tìm được, và vài loài cây lạ thôi mà.

Đôi lúc một vài thứ trong miệng hắn tức là vài thứ có thể thay đổi cả thế
giới. Hắn đã quyết tâm liều, nếu đã bẻ, thì bẻ luôn cả toàn bộ tương lai! Hắn
nhàm chán sống trong một thế giới mà cái gì cũng là thiết đặt sẵn, và chắc
chắn hắn không muốn sống như một nhân vật trong tiểu thuyết.

Với một thằng ăn rồi đọc doraemon suốt tuổi thơ, thì việc soi ra vài chi tiết
ở ngọn núi sau trường là điều bình thường. Hắn có một kí ức kinh khủng với tất
cả những gì hắn thích. Nên đừng nghĩ chuyện làm người yêu của hắn mà dám lăng
nhăng, hắn sẽ nhớ chính xác từng sự kiện một trong cuộc sống của đối phương.
Giống như hồi học cấp 3, hắn chỉ cần quan sát và ghi nhớ mà đã phát hiện ra
một vụ gian lận trong đề thi của trường, vì hắn nghi ngờ giáo viên bộ môn và
lớp A. Tất nhiên là hắn giấu tên viết thư báo hiệu trưởng.

Đáng tiếc là học tập cũng chưa đến mức là niềm đam mê của hắn, nên hắn không
nhớ nổi.

-Biết paradoxides pinus chứ.

-Biết, chẳng phải nó tuyệt chủng lâu lắm rồi nhỉ, Đại cổ sinh?

-Đúng vậy, một hóa thạch của nó đang nằm ở dãy núi sau trường.

-Không thể nào, làm sao cậu biết được.

-Tùy tiện đi ngang thôi.

Hắn cười, hắn rất thích tên Dekisugi này, tên này có một sự khao khát tiến bộ
như cái tôi quá khứ của hắn. Thế nên kiếp này, hắn sẽ kết bạn với tên con nhà
người ta này, rất đầy đủ sự thú vị mà một kẻ tò mò như hắn không thể ngừng suy
nghĩ.

Hắn tò mò về mặt niềm tin, không biết tên Dekisugi này tin vào điều gì.

-Thế gian vốn không thần. Nhưng chắc chắn con người không thể tồn tại nếu thiếu tín ngưỡng.

-Tự dưng cậu nói vậy làm gì?

Dekisugi bước tới trước mặt hắn, nghiên đầu hỏi. Vẻ mặt tên này khá dễ thương
nhỉ. (đàn ông sẽ có những khoảng khắc ta gay lọ mà không hiểu vì sao).

-Nhiều nhà khoa học dù phát minh càng nhiều nhưng càng tin vào Chúa, cậu có biết vì sao không?

-Tại sao?

-Vì trân trọng, cuộc sống họ càng có nhiều thứ quý giá, rồi vì thăng trầm, họ càng khủng hoảng cần neo đậu niềm tin. Họ cần có niềm tin vào thứ gì đó vượt lên tất cả, vượt qua cả giới hạn của sự tưởng tượng, của quyền năng tuyệt đối. Các vị thần trong nhiều tôn giáo có nét giống nhau là vì lẽ đó.

-Khoa học chỉ là một đống lí luận để trả lời những thắc mắc của con người. Nhưng chừng nào con người còn sống, còn hi vọng, còn tin vào những thứ kì tích, tất nhiên sẽ còn tín ngưỡng.

-Kẻ sống chưa từng có tín ngưỡng, thì cũng chết dần chết mòn trong tuyệt vọng mà thôi.
Nghỉ một hơi, hắn lại chỉ vào đầu rồi chỉ vào tim.

-Khoa học chỉ là dưỡng chất cho cái này mà thôi. Còn để bền bỉ sống tiếp, ta cần đem dưỡng chất đặt vào tâm hồn.

Dekisugi chỉ yên lặng, rồi cũng nhận ra ý nghĩa trong lời nói của hắn.

-Hừ, ý cậu là tớ khô khan khó sống à….

-Đâu có, chỉ là..

Hắn cười nhạt, chỉ là hắn tự dưng nghĩ về thời gian quá khứ, rồi lại nghĩ về
đống tiên hiệp từng đọc, vui vẻ xàm một câu. Quên mất là tên này chắc cả đời
chưa đọc tiên hiệp rồi, haizz, mà đau khổ một nỗi là nhiều chuyện tiên hiệp ở
thời điểm hắn đang sống thì giờ không thể đọc tiếp được.

Nào là lão Đậu, rồi lão Mực, thêm mấy đại thần câu chương như lão Yếm nữa.

Cùng anh em chém gió luận đạo thành đế nay còn đâu… Hắn cảm thán, thấy nhân
sinh già đi 10 tuổi.

-Sao mặt cậu nhìn mất hồn thế?

Dekisugi hỏi, cảm thấy là lạ, việc nobita thường suy nghĩ rất nhiều, và thoáng
chốc đang nở nụ cười thì thu lại rồi trầm ngâm suy nghĩ. Tim của hắn tự dưng
trật một nhịp. Dekisugi thoáng đỏ mặt.

Đúng là việc con gái thông minh thường dậy thì sớm (tác đang xàm) (Dekisugi’s
gender is N/A).
Nhưng Dekisugi đâu biết là “nobita” đang có một âm mưu “kinh khủng” đang thành
hình.
Đi lên con dốc, rồi lại trèo qua vài tảng đá to đùng trên đường. Thi thoảng
thì gặp đất bằng và những bãi cỏ. Ngọn núi này thật là lớn quá. Hắn đang nghi
ngờ trí nhớ mình có nhớ chính xác không thì cuối cùng hắn không cần lo lắng.

Chính là ở đó!

Một khối đá bắc ngang, khá là ấn tượng. nó to lớn và có những mảnh đá, lớp đá
nhỏ dưới chân. Nếu không lầm thì ngay dưới này là hóa thạch một vài thứ mình
cần tìm.

Đào bới một cách hào hứng, tầm độ 10’ khi đã đào sâu được một đoạn, hắn cảm
thấy mình tìm được một tảng hóa thạch lớn, của loài paradoxides pinus. Mọi thứ
còn khá tốt đến thời điểm hiện tại.

-Dekisugi này, tớ muốn cậu liên hệ với chú của Tomoki, chú ta là một nhà khảo cổ. Hãy nhận là cậu tìm ra nó.

-Không được, chính cậu mới là người biết nó ở đây, mình chỉ đào phụ mà thôi.

-Nghe lời đi, sau này tớ sẽ nói lí do.

-Vậy thì tớ sẽ để tên cả hai.

-Ừ, tùy cậu.

Hắn cười nhạt, phản ứng của Dekisugi rất vừa ý hắn. Hắn chuẩn bị bước tiếp
theo.

-Này, ở ven hồ gần đây có một loài cây lạ lắm, cậu có muốn đi không?

Và tất nhiên với một tên cuồng khoa học như thế này thì chắc chắn là có.

Hai đứa trẻ một đứa đi đầu cầm cuốc một đứa ôm một tảng đá theo sau. Tổ đội
nhỏ này chạy đến ven hồ gần đó. Nhưng có một thứ làm hắn rất chú tâm, đó là
một vách đá có vài loài cây nhỏ kì lạ gần mặt hồ.

-Cậu qua xem với tớ cái này.

Nói rồi hắn nắm tay Dekisugi dẫn qua gò đất, rồi leo lên xem trên vách đá.

Thật không thể tin được!!!

Lần thứ nhất là do hắn nhớ được, nhưng lần này, hoàn toàn là may mắn.

Dekisugi, nhìn này!

Mặt của Nobita áp sát lại gần Dekisugi, làm hắn có chút lúng túng.

Ừ?!

-Đây là loài Dương xỉ đảo Ascension! Thật không thể tin nổi, nó là một trong những loài thực vật hiếm nhất, chỉ còn lại vài cá thể. Ấy vậy mà tại Nhật Bản, lại có thể xuất hiện được nó.

-Đúng vậy, thật kì diệu, trên vách đá này quá khó khăn cho cây cối có thể sống được. Dekisugi cũng ngạc nhiên đến tột độ.

Cuối cùng mục đích của Nobita đã đạt đến. Kí ức của hắn nếu cứ theo truyện
Doraemon sẽ có vài thứ ảnh hưởng xấu đến ngọn núi này. Cũng có vài chỗ khác
nữa, người ta sẽ quy hoạch, xây dựng thành phố lên. Thế nên phải chứng minh
nơi này có giá trị bảo tồn sinh học, mới tránh khỏi việc bị phá hủy.

Một màu xanh tươi mơn mởn, đó là những gì hắn giờ về khu vườn cũ. Những hàng
cây ngay ngắn, cắt tỉa cẩn thận là thành quả của sự chăm sóc mỗi ngày từ hắn.
Hắn thích ngồi lặng yên, ngắm nhìn màu xanh cây cối, ngắm nhìn những đóa hoa
đẹp rực rỡ dưới nắng vàng. Mọi cảm xúc dịu đi rất nhiều khi con người đứng
giữa thiên nhiên, khẽ hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng ngồi xuống tĩnh tâm,
cảm nhận sự yên bình tránh đi phố xá náo nhiệt.

Hắn có sự đồng cảm nhất định với cây cối.Cứ tạm gọi là yêu thiên nhiên đi.

Hắn xoa nhẹ lên những chiếc lá nhỏ nhỏ của cây dương xỉ rồi, tụt xuống khỏi
vách đá. Nhưng không hiểu tên lóng ngóng thế nào, hắn vô tình đẩy tên Dekisugi
xuống hồ.

Mà tên kia chắc chắn biết bơi nên không sao.

Nhưng đứng ở trên bờ, suy nghĩ nhân sinh, dù sao cũng là lỗi của hắn, nên phải
làm gì đó.
Nói rồi, hắn định bụng xin lỗi nhảy xuống kéo dekisugi lên. Và tất nhiên khi
cõng lên, hắn cảm nhận trên lưng có vài thứ khác khác. Giả dụ như là cảm giác
chạm vào lồng xương sẽ khác cảm giác chạm vào mỡ được cột bó lại vậy. Và phần
dưới, căn bản là hai khả năng, một là tiểu đệ thằng này thụt vào, hai là tiểu
đệ thằng này qua đời, ba là thằng này không có tiểu đệ.

Nhiều lúc hắn thấy buồn cười khi phụ nữ quá tự hào về giác quan thứ 6 của họ,
vì hắn có giác quan thứ 6 còn mạnh hơn nhiều.

Tên này đúng là gái 100%

May quá, chi ít hắn không bị gay.

Nhưng việc này làm hắn rất đau đầu. Việc Dekisugi trong bản gốc có rất nhiều
minh chứng là con trai, tại sao tới lúc hắn xuyên qua, lại thành gái tính?

Vả lại nếu là một cô gái, thì cũng là một cô gái quá sức hoàn hảo, việc gì
phải giả trai để làm cái gì?
Phải chăng trước cả ngày ta tới, có một thứ gì đó đang thay đổi tương lai của
nơi này.

Hắn thầm nghĩ, nhưng rất nhanh, hắn quyết tâm vẫn chỉ giữ bí mật này cho
Dekisugi. Mà đau khổ một lát là tên này không hiểu sao, đầu óc choáng váng,
không tỉnh lại được.

Thôi, ta cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ. Cầu xin tha thứ.

Nói rồi, Nobita xốc Dekisugi lên vai, chạy vài vòng. Tên này không tỉnh. Thôi
đành vậy.
Hắn hô hấp nhân tạo cho Dekisugi!

Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp. Có là nam nhân thấy bạn mình cũng
phải làm, huống gì là một cô gái xinh đẹp giả trai đây.

Mà chỗ đó hơi lớn thật, đúng là không tốt cho tim mạch và hai vai.

Môi hắn mềm, cả gương mặt và cơ thể bốc lên một mùi hương. Đúng, Pheromone,
việc mùi hương nồng nặc này ngay từ đầu hắn gặp đã làm hắn vô hình nhận ra đây
là mùi phụ nữ.

Pheromone là mùi có thể kích thích các con vật khác giới thấy đối phương hấp
dẫn hơn, và việc mùi hương này có đặc trưng ở một vài cá thể làm cho cá thể đó
trở nên quyến rũ hơn khi lựa chọn bạn tình. Người ta từng ghi nhận việc động
vật có thể ngửi thấy mùi hương này cách khoảng vài km.

Vậy nên, việc này đâm ra lúng túng cho hắn. Nhưng hắn không ngại lắm. Chẳng
bao lâu thì Dekisugi tỉnh lại, trong mơ màng nhỏ liền lấy tay che lại phần
trên.
Rất thú vị, hắn nói, rồi mở một lời tự tay bóp * hắn.

-Đừng lo, tớ chưa thấy gì đâu.

-Nobita, cậu biết hết rồi đúng không… Cậu…. còn hô hấp cho tớ, đó là nụ hôn đầu đời của…

-Đừng lo, cũng là đầu tiên của tớ.

-Mà tớ không nói ai chuyện cậu giả trai đâu nhỉ.

Hắn cười chân thành, nhưng nụ cười trái ngược với suy nghĩ hắn lúc này. Đúng
vậy, hắn cần giải quyết sự tò mò của mình.

-Tớ không có….

-Áo cậu đang mặc là của mình nhé.
….
-Hãy trở thành bạn của tớ. Tớ biết cậu có vấn đề, nhưng chịu đựng một mình vậy là đủ rồi.

Không có nỗi khổ nào bằng việc phải chịu đựng một mình sự giả tạo cả.

Hắn tò mò, hắn trêu chọc, rồi hắn hành động. Mọi thứ hắn làm, dù là toan tính,
nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ hắn là kẻ xấu. Con người phải có một chút đạo đức
vào bản thân.

Chỉ khi nghi ngờ, ta mới hiểu nhau, chứ tin tưởng vô điều kiện, không phải là
thật thà, mà là thờ ơ, ngu ngốc!


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #7