Tiểu Đệ & Nấu Bánh


Người đăng: phevuongtranthien

-Nobita này qua nhà tớ chơi không?

Shizuka hỏi, giọng hơi ngượng ngùng.

Sẽ không có kì quan nào trên thế giới này có thể thu hút được tầm mắt của đàn
ông khi hắn đang trông thấy một cô gái dễ thương.

Hắn lấy ngón cái bẻ ngón trỏ một cái tách, rồi đáp:

Ừ cũng tiện là tớ không bận.

Mỗi lần căng thẳng là hắn lại bẻ ngón tay trỏ bằng ngón cái, từ một bộ anime
hắn từng xem. Đó đã thành thói quen, rõ ràng là hắn hơi căng thẳng.

Thì đúng là bất kì tên đàn ông nào cũng sợ phải bóc lịch khi nhận ra mình
thích một bé loli quá dễ thương và đường đường chính chính đến nhà bé chơi
=)). Mà chắc có phụ huynh đi.

-Nhà hôm nay có mình tớ, nên hơi cô đơn.

Phụt…. Trời ơi, ngài đang thử thách con sao, con thề là bản thân không phải
pedobear nha. Con cũng không phải tên Minh. Và con ....

Rồi, dù sao thì cũng đi đi, hắn chưa bao giờ được nếm đồ con gái tự làm.

Nói chung là quỹ tích cuộc đời Nobita đã thay đổi khi Doraemon tới, trước đó
dù cả nhóm bạn có chơi với nhau nhưng chưa thân bằng, nhưng trải qua nhiều thử
thách và vui buồn bên Doraemon. Mọi thứ dường như một giấc mơ đẹp, một kỉ niệm
khó nhạt phai, làm tình bạn của cả lũ đến trung niên rồi vẫn không hề thay
đổi.

Hắn bẻ ngón giữa, rồi ngón nhẫn, hắn còn vài nỗi lo.

Hiệu ứng cánh bướm.

Việc Doraemon chưa xuất hiện và việc hắn thay đổi Nobita rất rất nhiều. Đó là
hiệu ứng cánh bướm. Hắn sợ việc đó sẽ làm xuất hiện một thứ “gãy đứt thời
gian”. Tức là đơn giản, thế giới có Doraemon là Nobita kia. Nhưng thế giới
này, nếu mọi thứ thay đổi quá nhiều, Doraemon không xuất hiện, và đó sẽ là
thảm họa.

Doraemon, có dùng cái đầu gối suy nghĩ, cũng biết là Nobita liên quan đến việc
phát minh. Không có lí do gì mà bên cảnh sát thời không lại cư xử một cách
lịch thiệp và “nhường” cho một kẻ đụng chạm đến thời gian và thế giới nhiều
như vậy.

Rõ ràng có gì đó đáng để họ không đụng đến. Và trong những lần du hành qua
tương lai, thì rõ ràng công nghệ robot là một thứ đột phá, để phát triển rất
nhiều thứ cho con người. Nếu vậy, phải chăng họ chỉ đang “Thuận gió đẩy
thuyền” Chỉ khi Nobita gặp Doraemon, trải qua nhiều thứ, mèo máy mới lại ra
đời ở thế kì 22?

Và thêm điểm bất thường là theo kí ức, tên Nobita này căn bản là lười, chứ
chưa hề cố hết sức đắm vào thứ gì đó, trừ ngủ, đọc manga, và chơi game.

Từ nghiên cứu của Pavlov, về phản xạ có điều kiện, đến việc con người bắt đầu
nghiên cứu từ hành vi con người đến động vật. Đã biết rằng việc tạo liên kết
nơ rôn là cơ sở của các tập tính học được. Hay nói cách khác, nếu chúng ta có
cách rèn luyện, thì dù là ai, cũng có thể “thông minh” trong một lĩnh vực nào
đó.

Nói một cách đơn giản, não tên Nobita này không có liên kết nào cả.

Đó là việc không hề cố tâm học cái gì.

Đau khổ, con xin lỗi thánh Fujiko, cơ mà nhân vật này quá sức đặc biệt rồi….

Hắn chưa lo sợ, hắn cần tin tưởng, nếu hắn thay thế Nobita, hắn có thể làm
điều tương tự, tạo ra mèo máy lại được. Chỉ cần hắn mất niềm tin, thì căn bản
thế giới sẽ bị bẻ hướng.

Hắn đang bận nghĩ thì....Tùm!!!

Hắn rơi liền vào cống. ngay trước nhà Shizuka. Shizuka vội vàng kéo hắn lên,
nhỏ vừa bịt mũi vừa kéo hắn vào phòng tắm.

-Nobita vẫn hậu đậu như ngày nào.

Shizuka đứng ngoài cửa cười hì hì. Để hắn xấu hổ đỏ cả mặt ngồi tắm trong
phòng

Vội quá hắn không để ý, đây là nơi Shizuka hay tắm sao. Những cảnh tượng huyền
thoại tuổi thơ cũng là ở đây sao. Hắn hít hà một hơi, có chút biến thái, rồi
bình tĩnh hỏi:

Cho tớ xin cái quần đi.

-Ấy quên, cậu ở trong phòng tớ chạy đi tìm ngay!

Nhỏ chạy đi kiếm quần áo của ba nhỏ cho hắn bận. Hắn mở hé cửa ra, định lấy bộ
áo quần thì.

Xoẹt!

Cục xà bông thần thánh ơi! Ta van ngươi!

Hắn chưa kịp lấy áo quần thì ngã vào cửa, cửa bị đẩy ra. Toàn bộ “cảnh xuân”
Chim ca gió thổi đều “ấn tượng” đến xúc động lòng người.

Thường thì trong một bộ truyện ecchi đáng lẽ phải là cô gái vào phòng tắm, rồi
sao đó quên gài cửa, rồi chàng trai vào. Xin lỗi, rồi cô gái tức giận, đánh
văng chàng trai đi, nhưng anh ta mãn nguyện hạnh phúc. Rồi cô gái từ đó bắt
đầu quan tâm nảy sinh tình cảm chàng trai. Đúng! Phải là kịch bản quen thuộc
đó chứ.

Cái kịch bản cẩu huyết nào lại để chàng trai bị rớt xuống hố phân, phải để gái
dẫn đi tắm rửa, rồi chưa kịp lấy áo quần lại té cục xà bông mà lộ hàng. Sau đó
còn đè con người ta xuống.
Chú công an phường mà thấy chắc hắn bóc vài quyển lịch là ít. (điều 142 luật
hình sự)

Mặt Shizuka đỏ đến mang tai, hai tay thì che mặt lại vì hàng của hắn đang chơi
đùa trước mặt. Hắn lúng túng đứng phắt dậy, bận đồ với tốc độ của ánh sáng,
rồi nhẹ nhàng ho khan một tiếng:

Xin lỗi, tớ trượt chân, cậu không sao chứ?

Lúc này, Shizuka bối rối vô cùng, nhỏ định mắng hắn là đồ dê xồm, biến thái
như cũ, nhưng không hiểu sao không nói gì được. Mà quan trọng, Nobita hơi khác
bình thường.

Hắn cũng thắc mắc, tại sao nhỏ này lại che mặt lâu vậy, hắn nhìn xuống.

Trời ơi, tiểu đệ!!!

Quá giống, giống như đúc, từ “kích thước, hình dạng đến trật tự sắp xếp” cũng
giống. Hắn rất cảm ơn môn sinh học 12 về nhiễm sắc thể, thật sự là miêu tả quá
đúng nhận xét hắn lúc này.

Hắn hồi sinh trong cơ thể nobita, mà cả tiểu đệ của hắn lại không hề thay đổi.
Trong kiếp trước, tuy hắn là người phổ thông, nhưng anh em của hắn lại hơi to
lớn một tí.

Nhưng giờ thì hơi bối rối, một đứa con nít, mà lại thế này….Lúc nãy hắn chỉ lo
tẩy đống hôi hám trên người đi chứ không để ý. Giờ phải nói sao nhỉ:

E hèm Shizuka này, đây là một sự hiểu lầm. Tớ chỉ vô tình trượt chân, mà còn
về…. mặt sinh học, nam nữ có khác nhau, cậu không nên lo lắng.

Hắn bình tĩnh, hắn quyết tâm sẽ phổ cập kiến thức sinh học lớp 8 cho nhỏ.

Nhưng hắn nói nửa câu, nhỏ đã hét.

-Nobita biến thái.

Đỏ mặt chạy đi.

Hắn bối rối, chạy theo. Túm nhỏ lại.

-Này, đừng giận, xin lỗi nha.

-Không…

-Chỉ là tình cờ.

-Bao biện….

-Muốn ăn kẹo không?

-Không…

-Ghét tớ không?

-Không… Nobita lừa đảo…

Nhỏ lại giận lên, nhưng mà dễ thương hơn nhiều rồi, chọc cô gái để nó giận một
việc khác là cách để tạm thời quên đi một vấn đề quan trọng hơn.

-Nào vào bếp đi, không phải cậu định đãi tớ ăn sao.

-Hay là cậu nấu không ngon nên ngại. Ừ, không sao, tớ dễ nuôi.

-Hì hì, cậu có biết làm cũng không làm ngon hơn tớ đâu.

Shizuka tự hào, nhỏ rất tự tin về bánh của nhỏ. Hèn gì hồi đó hắn đọc thấy
nobita cứ chui vào nhà nhỏ này ăn bánh.

Mà kể ra cũng thú vị.

Căn phòng bếp gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ. Một chiếc đèn trần rất thẩm mĩ, và
gạch lát nhà rất tinh tế bóng loáng. Ba mẹ của Shizuka hẳn là rất yêu thích
căn bếp này.

Hắn ngồi trên bàn ăn, nhìn nhỏ loay hoay nấu bánh.

Hắn nhớ lắm, cái ngày hắn còn nhìn bóng lưng mẹ nuôi nấu ăn, lúc đó bà còn
cưng chiều hắn lắm. Bóng lưng mẹ, làm một thằng đàn ông suy nghĩ rất nhiều,
thậm chí mà sau này, hắn chỉ cần thấy một cô gái chỉ có bóng lưng giống mẹ hắn
thôi. Hắn cũng muốn cưới làm vợ suốt đời.

Hắn 18 tuổi, nhưng hắn già hơn tuổi này rất nhiều, hắn biết, vẻ đẹp của phụ nữ
là thứ nam châm hút đàn ông. Nhưng những trải nghiệm cảm xúc và sự ảnh hưởng
từ tuổi thơ của thằng đàn ông sẽ quyết định hắn dành cả đời bên người phụ nữ
như thế nào. Có nhiều người yêu nhanh rồi cưới nhanh, nhưng cũng có kẻ chậm
chạp, gặp được người đó, rồi viên mãn tới già.

Hắn chờ đợi, một cô gái nấu ăn, cho hắn.

Hắn đứng dậy, cầm lấy cái bát lên.

Cậu chuẩn bị phần kem đi. Tớ làm phần bánh này tiếp cho.

Ánh mắt của hắn kiên định. Shizuka định giành lại nhưng nhìn đôi mắt hắn, nhỏ
lại thôi. Đôi mắt của Nobita hôm nay rất khác. Ánh mắt của một kẻ trải đời.
Ánh mắt giống bố của nhỏ.

Hồi đó, hắn từng có thời gian lặn lội đi làm thêm. Vì gia đình hắn theo chủ
nghĩa “tự do”, nghĩa là thậm chí phải tự lập một vài thứ mình muốn. Hắn muốn
mua và tiếp tục chơi dương cầm, nên phải cắm mặt đi làm thêm. Ba mẹ nuôi chỉ
trả tiền ăn học ở với hắn cũng đủ rồi.

Và tất nhiên, hắn đi làm quán ăn. Hắn làm một tay phụ bếp gần cảng. Thế nên
người dân hay du khách rất đông. Nấu ăn không kịp tay. Món gì cũng phải lo
chiều khách. Thậm chí tới cuối giờ chiều gần về gần hết ca làm, khách tới
nhiều, cũng cắn răng ở lại. Làm thêm giờ thì thêm lương. Càng nhanh càng tốt.
Lúc đó hắn mới lớp 10 nên cũng khó nhưng phụ việc hết hè thì hắn cũng được bắt
tay vào nấu. Mà khổ nổi là hắn đang định mua một cây dương cầm, thì lại ra đi.

Thật là rỗi việc mà.

Vừa nấu ăn hắn vừa nghĩ. Tay hắn quen thuộc, gia vị, trình tự công việc, xử
lí, nướng bánh. Căn bản hắn nhanh và chuẩn. Không một lỗi. Đó là phẩm chất của
một tên đầu bếp xuất sắc ở một nhà hàng đắc khách.

Đó là phẩm chất hắn tự hào nhất. Dù hắn tầm thường. Nhưng chỉ cần hắn làm việc
gì. Tuyệt đối không được phép có lỗi!

Shizuka tội nghiệp, nhỏ lại bị mê hoặc bởi phong cách làm việc của Nobita. Hắn
căn bản đã trở thành một con người khác. Ánh mắt hắn chăm chú đến tột độ, đôi
tay không ngừng làm việc và chiếc bánh càng lúc càng hoàn hảo. Căn bản là một
thứ tác phẩm nghệ thuật. Nhỏ từ “bếp trưởng” thành “phụ bếp” giúp đỡ nobita.
Nobita quen tay, đem hết vật liệu làm một chiếc bánh to như bánh sinh nhật.
Dùng kem lên giữa lớp bánh, rồi trang trí kem lên mặt, viết một chữ shizuka rõ
đẹp trên bánh.

Hoàn thành.

Căn bản không gì ấn tượng với con gái hơn đàn ông tập trung đến cao độ.

Bình đẳng giới cũng tốt thôi. Nhưng “bình đẳng” không có nghĩa là “hoàn toàn
giống nhau”, đàn ông có sở trường trong phát triển sự nghiệp hơn phụ nữ, vị họ
có năng lực tập trung đến đáng sợ. Và vô hình chung theo thời gian, phụ nữ có
cảm tính với tuýp đàn ông cống hiến như vậy. Phụ nữ muốn họ trở thành tất cả
với đàn ông.

-Này, cậu vẽ hình trái tim làm gì vậy?

-À, quen tay.

-Hóa ra nobita lăng nhăng….

Shizuka phụng phịu.

Hắn cười, vuốt cằm đáp.

-Ủa, tớ đã có vợ đâu nào, sao tính lăng nhăng, hay muốn làm vợ cả của tớ hả?

Hắn nhìn, ánh mắt nửa cười, nhưng nửa nghiêm túc. Căn bản lại là thần thái từ
Casanova.

Hắn bắt đầu thấy bản thân giống lolicon rồi. Thôi nên dừng lại ở đây.

-Ai thèm…

Shizuka quay đi mặt đỏ.

Thật sự là đẹp mà. Đúng vậy, cứ dễ thương là ổn. Còn thời gian, có thể chờ.

Hắn cười tà. Rồi đút bánh kem cho nhỏ….


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #3