Người đăng: phevuongtranthien
Cuối mỗi con đường hầm đều là ánh sáng chói lòa đến kì diệu.
Sau 30’ bò thông đạo, hắn không phí quá nhiều thời gian thêm nữa. Hắn nhẹ
nhàng ôm vòng eo nhỏ của Claudia vào, rồi ẵm nàng lên hai tay. Như bước ra từ
một câu chuyện cổ tích, một vị tiên bế một hoàng hậu xinh đẹp bay vút lên rồi
chao lượn giữa bầu trời trong vắt.
Ở trên mặt đất, ta đã cảm thấy thiên nhiên đủ đẹp, mọi thứ mơn mởn, xinh tươi,
tràn trề sức sống. Mỗi mùi hương, mỗi làn gió nhè nhẹ đều khiến con người ngây
ngất trong thoải mái. Thế nhưng con người vẫn thấy thiếu thứ gì đó.
Đã bao lâu rồi, từ thuở hồng hoang, từ lúc mới phát sinh loài linh trưởng, thì
phải tới sau này người ta mới nghĩ cách bay ra vũ trụ. Những bậc đế vương,
hoàng hậu, xây dựng cung đài cao lớn, đồ sộ, cũng chỉ muốn thử cảm giác được
bay lên cao, được ngắm nhìn toàn bộ mọi thứ trong tầm mắt.
Con người là loài động vật ham mê tự do nhất, nhưng cũng là loại tự mình nô lệ
nhiều nhất.
Trên tầng mây, là vô số những đám, những mảng mây lớn nhỏ, đan xen nhau. Một
màu trắng như hư như thực ở cách hai người chỉ vài cm. Claudia lấy bàn tay xua
đi, rồi lại túm vào những đám mây, vô số đám mây nhỏ nhỏ xinh thoát ra tay
nàng rồi lại tan biến đi như chưa từng tồn tại.
-Nếu có thể, ta sẽ xây ở đây một lâu đài cho nàng ở.
-Claudia phì cười, gật đầu trong lòng hắn.
Hai người lại bay đi dọc theo con sông. Dòng sông xanh trong chậm rãi trôi,
từng cơn sóng gợn nhẹ rồi phản chiếu màu nắng. Trông như vô số những con cá
bạc đang vẫy đuôi trên mặt nước vậy. Những cây cầu ngắn bắt ngang dòng sông,
và những con thuyền trôi trên sông đang vội vàng ngược dòng nước. Chắc là bắt
một vụ cá để mưu sinh.
Xa dần những nơi còn bóng người, ở bờ bên kia là những hàng cây đỏ thẳng đều
và rậm rạp. Đi hết nơi này sẽ tới một cánh rừng rộng lớn. Ở đó có một mỏ than
của vương quốc. Thị trấn Bieber, nổi tiếng về việc là thị trấn khai mỏ, ở đây
cung cấp một lượng than lớn cho vương quốc. Khi bay từ trên cao, sẽ nhận ra dễ
dàng vì nằm phía tây thị trấn Lohr được vây xung quanh là 7 ngọn núi.
Và thật là sự trùng hợp thú vị khi trong câu chuyện dân gian, cũng là 7 chú
lùn. Thật ra chú lùn
chính là người khai mỏ, họ đội lên đầu những chiếc mũ sặc sỡ màu sắc và chỉ
những người lùn mới có thể chui vào ngay cả những đường hầm nhỏ nhất.
Hắn vội đáp xuống ở một bãi cỏ xanh. Rồi đặt Claudia lên một tảng đá hình tròn
ngay dưới gốc cây để nàng ngồi xuống nghỉ chân.
Ở nơi đây cũng đẹp rồi. Hắn nói, rồi đưa vào tay của Claudia một chiếc vòng
tay xinh đẹp.
-Chiếc vòng này sẽ báo hiệu cho ta lúc nàng nguy hiểm, nên hãy giữ cẩn trọng nó nhé.
-Nàng muốn đi gặp Bạch Tuyết chứ.
Hắn quay mặt nhìn lại, trước mắt hắn là Claudia phiên bản vợ già. Thế nhưng dù
là vậy, hắn vẫn thấy nét đẹp của cô.
-Chúng ta bây giờ là hàng xóm mới chuyển tới mà thôi, nên chào hỏi chứ.
-Hắn nắm tay Claudia rồi hai người đến một căn nhà nhỏ nhắn nhưng sạch sẽ tươm tất.
Dù là ngôi nhà tập thể của người thợ mỏ, nhưng trái lại người ta sống vô cùng
ổn thỏa và chăm sóc cho nơi này.
Trước mặt ngôi nhà là một khoảng sân rộng. Bên trái là nơi phơi quần áo. Một
nơi khác lại trồng những cây, hoa đẹp cẩn thận trong từng chậu nhỏ. Dụng cụ
làm việc của bảy người đều được sắp xếp gọn gàng đặt ngay trước tường nhà.
Và nếu để ý thật kĩ, ta sẽ thấy cả chiếc giày của bạch tuyết rất nổi bật giữa
giày của những chú lùn. Có vẻ là lúc này cả hai bên đều đã gặp gỡ và các chú
lùn đã đồng ý giúp đỡ Bạch Tuyết đi.
Khoảng thời gian sống chung với bảy chú lùn cũng là một trong khoảng thời gian
Bạch Tuyết thấy hạnh phúc.
Hắn tự mình nhớ lại vài tình tiết, lòng cũng thấy nhẹ hơn khi nhớ về tuổi thơ.
Trong đó có hình bóng một người bà từng kể hắn những câu chuyện, có lẽ là kí
ức nobita, và giờ cũng là kí ức của hắn. Hắn là một con người tôn trọng kẻ đã
chết, hắn không vì bản thân trọng sinh vào cơ thể này mà vất đi mọi thứ của
tiền kiếp, dù là hắn hay Nobita thật. Vì nếu một mai ta không còn kí ức thì
chúng ta còn là chính mình không, điều đó có lẽ rất khó.
Ngôi nhà dần xuất hiện rõ trong tầm mắt, và có một chú lùn đang đi ra sân lấy
áo quần.
-Chào anh bạn.
Chú lùn mũ đỏ nhìn hắn, ánh mắt lạ lẫm, chú chưa từng gặp ai như vậy trước
đây.
Hai vợ chồng nông dân đã ngoài 40 tuổi, tay của người phụ nữ cầm một giỏ trái
cây, người đàn ông cầm một cây cuốc và một túi bánh bên hông.
-Chúng tôi mới chuyển tới gần đây, nên chào hỏi hàng xóm một lát.
-Đây là chút món quà muốn tặng cho hàng xóm mới. Không biết chú có tiện cho chúng tôi vào uống nước một chút chứ.
Hắn nói, một lí do tự nhiên, với gương mặt chân thành và chất phác của một
người nông dân Claudia cười nhẹ, nhìn hắn giờ không ai nghĩ là một kẻ đáng sợ
thế nào, trông hắn giờ cứ như người tốt nhỉ.
-Hai vợ chồng tôi vốn làm việc ở ngoại ô kinh thành, nhưng mất đất nên phải dời đến đây. Cũng coi như nhiều thứ phải làm từ đầu.
Người chồng thở dài, tỏ vẻ chán nản nhưng cũng không bỏ cuộc.
Những chú lùn vốn hiếu khách, và khi cảm thấy hai người không hề xấu chút nào,
liền niềm nở mời hai vợ chồng nông dân vào.
Người lùn mũ đỏ giới thiệu hai vợ chồng nông dân với mọi người, lúc đó cũng
hẳn đã gần chiều rồi, nên mọi người bắt đầu bữa ăn. Những người lùn tốt bụng
mời cả hai ở lại ăn với họ một bữa.
Hắn không tiện từ chối, rồi đem đồ ăn và rượu từ trong người ra chiêu đãi mọi
người. Hắn vừa diễn vừa quan sát kĩ Bạch Tuyết. Cô gái này thật mạnh mẽ, vừa
suýt bị giết, lại vừa lạc giữa rừng trong cơn đói, bây giờ vẫn nở nụ cười niềm
nở và đối xử tốt với hắn. Đúng là người tốt trong cổ tích đi, ít khi thay đổi
bản chất mình.
À, nhận ra cũng thật đẹp nhỉ. Tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, môi đỏ
như máu.
Nhưng hắn không có cảm xúc đặc biệt nào cả, chỉ là nhàn nhạt nhìn như một cái
bình hoa xinh đẹp mà thôi. Hắn không quá hứng thú với loại con gái quá sức
ngây thơ, tin người và yêu một chàng trai mới gặp lần đầu. Thật sự đó là điểm
trừ của hắn với bộ truyện.
Tình yêu đích thực ư? Hắn nghĩ. “để ta cười vào mặt cái đã” . Thể loại mà nhìn
người ta xinh đẹp, thốt ra là yêu rồi, rồi chạy tới hôn một cái để tỉnh dậy và
hai người yêu nhau cưới nhau về. Đúng là chỉ có trong truyện cổ tích, hoặc là
bác sĩ bảo cưới.
Hắn không muốn phá hoại một câu chuyện cổ tích, chỉ là mỗi người có một quan
điểm riêng mà thôi. Tình cảm phải được xây dựng từ những điều cơ bản nhất, hai
người yêu nhau quá chóng vánh vì nét đẹp của người kia (tâm hồn hoặc ngoại
hình), thế nhưng chính thời gian cho họ nhìn sâu hơn, vào những góc khuất
trong tâm hồn, vào những điều tiêu cực, vào cái bóng ẩn sâu trong tâm thức nửa
kia.
Liệu còn như ban đầu không, hay là cả hai đường ai nấy đi, khi không thể chấp
nhận phần còn lại?
Tình yêu không phải là yêu những lời ngọt ngào của nhau, mà là sẵn sàng ngồi
lại nghe cả những lời trách móc và cãi vã.
Hắn ngồi, lòng đầy suy nghĩ, hắn chưa từng dám khẳng định mình yêu ai, nhưng
cũng là thằng đàn ông có điểm mấu chốt không đem tình cảm thiếu nữ đi đùa. Nói
thẳng ra, lũ main có harem là những thằng đàn ông tệ bạc và lăng nhăng đích
thực, trao cho con gái người ta những hi vọng, những quả thính to đùng, nhưng
lòng cứ ngu ngơ, khờ khạo. Yêu một kẻ như thế, chỉ có đau buồn chứ nào có nửa
điểm vui vẻ.
Claudia nhéo hắn một cái, hắn cứ chằm chằm nhìn Bạch Tuyết hồi lâu. Đúng là
người Đức có thói quen nhìn vậy thật, nhưng Claudia vẫn ghen một chút.
Hắn không nói gì, lại hôn cô ấy một cái.
Mọi lời giải thích chỉ là dư thừa, hành động mới là tốt nhất.
-Sao ngươi làm vậy ở nơi….
-Ấy, phải là ông xã. Hắn cười, giọng đùa cợt. Nhưng ta phải nể phục tên này ở điểm, dù Claudia có là một người phụ nữ trung niên, khoác lên một bộ đồ nông dân, chỉ cần hắn biết tâm hồn là của cô ấy, hắn vẫn thích cô ấy, và sẵn sàng hôn thôi.
Nhưng mà ta chưa từng nghĩ là lại phải làm thám tử theo dõi thế này. Hắn rút
ra “thị giác, thính giác” rồi bôi “Nước tàng hình” lên. Sau đó hắn lấy còi báo
động bí mật để vào ngay dưới chiếc bàn. Trong 10s đầu, máy quét phạm vi quanh
căn nhà, mọi người đều được ghi nhớ vào bộ nhớ chiếc còi. Chỉ cần có một kẻ lạ
vào nhà, chiếc còi sẽ báo động.
Mục đích hôm nay đã đạt thành, giờ là lúc trở về.
-Hai vợ chồng tôi không làm phiền nữa, tạm biệt mọi người nhé, sau này cứ đi sang phía đông, sẽ gặp ngôi nhà chúng tôi.
Hắn dắt Claudia đi ra khỏi căn nhà, khi đã khuất ra khỏi căn nhà của chú lùn,
kẹo biến hình cũng hết tác dụng.
Căn nhà hắn đã mua lại từ hệ thống, tốn tới 10p, cho một căn nhà gỗ giản dị
đơn sơ và sạch sẽ.
-Chúng ta sẽ ở đây một thời gian, chỉ cần chờ chúng nó cắn câu, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Hắn giải thích, rồi nằm xuống chiếc giường to đẹp vừa mua, lại tốn 2p nữa.
Thiếu mùi hiện đại nhỉ.
Hắn đem 20p ra mua toàn bộ những đồ điện tử từ thế giới hiện đại vào. Chất
quanh căn phòng, giờ thì căn nhà y như một biệt thự nhỏ của một triệu phú ăn
chơi vậy.
Claudia lần đầu tin hắn là thần thật sự.
Nhưng thần thì sao, nàng cứ giận.
Claudia im lặng không nói….
Hắn cũng nhận ra, lại cắm thêm 20p nữa mua nữ trang và quần áo. Đúng là hoàng
hậu không thiếu gì, nhưng trang phục hắn mua đều là những trang phục nữ đắt
giá nhất và là sự khao khát của bao phụ nữ ở hiện đại.
Vẫn không hiệu quả nhỉ. Mà cũng tốt, hắn không thích loại con gái ham vật
chất.
-Đây là trú nhan đan. Nàng sẽ không bao giờ sợ già đi nữa.
100p nữa ra đi, đây là một thần đan từ một bộ truyện hắn đọc, có tác dụng giữ
cho phụ nữ giữ mãi nhan sắc lúc vừa uống.
-Ngươi thật khờ quá.
Nàng lí nhí.
-Ta chỉ …ghen mà thôi. Ngươi cần gì đem ra nhiều thứ vậy làm gì?
-Cuối cùng cũng thừa nhận thích ta à? Hắn hỏi vặn lại, thích thú.
-Ta..Ta… Nàng nhận ra mình xúc động nên lỡ miệng, nói ra cảm xúc của mình.
-Chỉ là phụ nữ không thích ta, ta chưa từng thấy.
Hắn chém gió một câu, nhưng lòng cũng cảm giác chút buồn. Đúng vậy, ta quá phổ
thông, người ta không thích, cũng không ghét, câu nói đó là đúng. Trong mắt
con gái kiếp trước, hắn đơn thuần là không khí, hay đơn giản là NPC không biết
truyền nhiệm vụ.
-Giây phút ta gặp nàng, ta lần đầu thấy một người cùng nhìn thế giới như ta.
-Hãy là một phần cuộc sống của ta nhé.
-Sau này, ta sẽ rời đi, nhưng hãy chờ đợi, một ngày ta lại trở về. Lúc đó thế giới trong mắt ta sẽ nhỏ hơn cả giọt lệ của nàng.
Hắn điềm nhiên nói, mắt nhìn vào xa xăm. Ánh hoàng hôn nhẹ buông xuống, chiếu
xuyên qua cửa sổ, chiếu lên đôi mắt hắn.
Thời gian ngừng trôi, và trái tim ai đó đã tan chảy lớp băng ngàn năm đi.
(Lời của tác)(không khuyến khích đọc)
“Đây là việc dựa trên những tình tiết có thật của một nhóm nghiên cứu Bạch
Tuyết và Bảy chú lùn. Những tình tiết đó được tác đọc lại, và cố gắng viết một
chút gì đó hợp lí, cộng thêm việc sáng tạo vài chi tiết thêm vào cho dễ đọc.
Maria là tên thật của Bạch Tuyết, còn Claudia này vốn là hoàng hậu. Mốc thời
gian và sự kiện của các bản nhạc, cũng như vị trí địa lí, tác cũng đã cố cho
chính xác"