16. Giả Mạo, Ngươi Có Xứng?


Người đăng: phevuongtranthien

Hắn nhờ lính gác đánh thức hai tên gián điệp, trong lúc đó hắn pha chế và tẩm
thuốc độc vào một giỏ trái cây hắn lấy từ lâu đài. Loại trái cây này là loại
tốt nhất, thường dùng trong các bữa tiệc lớn và những lễ kỉ niệm trọng đại
quốc gia. Việc để hai tên này trà trộn ngược trở lại vương quốc và tráo thức
ăn của vua là việc dễ hơn nhiều.

Hắn cẩn thận rút ra “Máy ảnh tạo mốt”, “kẹo biến hình” cho hai tên này cải
trang thật tốt như đầu bếp riêng nhà vua. Một phần độc được nén lại thành 2
viên nhỏ giao cho 2 người. Trong trường hợp cần thiết phải thả vào rượu của
vua.

-Các ngươi tỉnh lại rồi nhỉ.

Tên lùn và tên béo tỉnh lại, hai tên thấy trong người khoan khoái, giống như
lúc còn chưa trúng độc. Hai tên nghi ngờ hỏi ngược lại.

-Ngươi đã làm gì.

-Chỉ là chút việc nhỏ thôi. Ta có thể chữa cho các ngươi, nhưng đều là một kiểu giao dịch. Hãy làm theo kế hoạch này.

Hắn nói, rồi trình bày ngắn gọn dễ hiểu kế hoạch cho hai tên này.

-Việc độc trong người các ngươi, chỉ giải một nửa. Nhưng nếu thành công, thì cách giải độc ta sẽ đưa ra, và kể cả việc giải độc cho người khác cũng được.

Một giao dịch nữa hắn đưa ra.

Đừng có nghĩ đến phản bội, vì thứ thuốc giải tên vua đưa ra cho các ngươi cũng
vốn là độc. Thử nhìn con rết này xem.

Hắn bắt con rết, rồi rắc thứ thuốc giải mà hắn tìm được trong người tên lùn.
Con rết chỉ hít vài hơi co co nhẹ rồi không cử động nữa. Hai kẻ gián điệp đã
lạnh cả sống lưng, rồi tin tưởng, chấp nhận đề nghị của hắn.

Có nhiều lí do hắn đi nước cờ này.

Thứ nhất, cần thêm 2 ngày nữa, túi thần kì mới được sửa lại. Vì điểm point quá
ít, nên hệ thống sửa với tốc độ chậm. Y chang cái thể loại nạp tiền nhiều mới
down file nhanh được.

Thứ hai, hai tên này có khả năng cao thành công, nên hắn không liều lĩnh một
mình đi tới đó làm gì. Lựa chọn cử người của Claudia đến đầu độc đức vua cũng
là không phù hợp, vì nếu bị bắt sẽ bị rò rỉ thông tin. Hai tên này, tinh thần
đã sớm liều chết, kẻ liều thường làm nên kì tích.

Thứ ba, hắn cần ở lại để đảm bảo Bạch Tuyết không đi mất.

Đáng tiếc rằng hắn không biết là hắn đã thất bại ở việc thứ ba. Trong lúc hắn
ngủ, Bạch Tuyết đã bị thợ săn dẫn đi. Và vấn đề tại sao lại như vậy, chẳng
phải Claudia vốn là người tốt?

Đây là một sai lầm của hắn, hắn biết Claudia là người tốt, nhưng hắn chưa suy
nghĩ kĩ và tự hỏi là, ai thật sự đã giết Bạch Tuyết. Hắn tin tưởng Claudia,
nên phần nào hắn xem như cổ tích viết lại đã bị sai lầm.

Nhưng dù bất cứ thể loại văn học nào, có bảy phần hư cũng có ba phần thực. Cái
thực của câu chuyện là việc Bạch Tuyết bị thợ săn dẫn đi, lạc vào một khu
rừng, ở với bảy chú lùn. Và chết vì độc.

Những điều trên hắn phải quay về lâu đài mới nhận ra….

Trên con đường quay về, hắn thấy một tên thợ săn chạy ngang qua, trong túi hắn
đựng một thứ bốc lên mùi tanh của máu. Người qua đường chỉ xem đó là bình
thường, vì công việc thợ săn là săn thú, nhưng hắn chợt nhận ra sai lầm chết
người của mình. Một mắc xích trong câu chuyện đang tiếp diễn.

Tránh ra, hắn đẩy tên lái xe xuống rồi chỉ lấy con ngựa, hắn cưỡi với tốc độ
nhanh nhất trở về lâu đài. Cơ thể của Nobita rất đặc biệt, khi bị dồn vào
đường cùng, cơ thể này sẽ làm được mọi chuyện vượt qua giới hạn, thậm chí làm
cả điều chưa từng được làm.

Con ngựa sợ đến ngây ngẩn, cắn răng chạy hết sức. Hắn cảm nhận đang cưỡi trên
người hắn là một con quái vật phẫn nộ chứ không còn là một con người nữa.

Hắn tới, và chứng kiến một sự kiện hắn không nghĩ tới nhất.

“Claudia” đứng đó, lạnh lùng, hỏi tên thợ săn.

Tên thợ săn cúi đầu, rồi rút ra một quả tim đỏ đưa cho nàng.

Cũng may là nhờ kiến thức y học, hắn nhận ra đó không phải là tim người.

Nhưng thứ khác làm hắn phẫn nộ, lại có người dám giả mạo Claudia trước mặt
hắn!

Hắn hiểu ra rồi, tốt lắm “hội thánh”, các ngươi sớm đã muốn đổ gáo nước bẩn
lên đầu hoàng hậu nước này, để danh chính ngôn thuận chiếm lấy quyền lực từ bà
hoàng độc ác ư?

Đem tiếng xấu đổ lên đầu một thể chế chính trị trước, kẻ cầm quyền trước, để
khi bản thân lên nắm quyền, được nhân dân tung hô, vui vẻ cúi đầu cúi mặt?

-Ngươi đã về.

“Claudia” nhìn hắn, nhìn từ bề ngoài không có gì là khác biệt. Nhưng hắn sớm
nhìn ra ánh mắt kẻ này vốn không phải nàng.

-Ngu xuẩn cực hạn.

Hắn nói, tay hắn lao tới, một giây đồng hồ, hắn vừa đứng cách nữ hoàng 5 m
liền áp sát, tay hắn bóp hằn lên cổ của mụ. Hắn nhấc bổng kẻ giả mạo lên cao
chỉ bằng một tay. Tay kia hắn liền rút súng gây mê ra bắn hết tất cả những kẻ
đứng xung quanh.

5 giây đồng hồ.

Cả không gian tĩnh lặng như tờ. “Claudia” hốt hoảng nói với hắn:

-Ngươi đang định làm gì?

-Nói cho ta biết, Claudia thật ở đâu?

-Ta không hiểu.

-Nói!!!

Hắn tăng lực tay lên, tay kia đem khẩu súng dí vào đầu của kẻ giả mạo.

Nói!

Chỉ một chữ, hắn tiếp tục lạnh giọng hét.

-Ta là Clau….

-Nếu ngươi làm mất nàng một sợi tóc, ta sẽ bẻ gãy một ngón tay ngươi, nếu nàng mất đi một ngón tay ta sẽ giết ngươi. Nếu nàng chết, ta sẽ đem cả đế quốc ngươi thêu rụi thành tro tàn!

Hắn nói những điều đáng sợ nhất với một giọng lạnh lùng không đổi.

-Còn cứng miệng?

Hắn nhét viên độc hắn tạo được từ độc của Queston vào mồm tên này. Khi chất
độc cô đặc tới mức độ đó, sự thống khổ là không thể thừa nhận nổi.

-Ta sai rồi… Mau giết ta….

-Nói!

-Ở căn phòng cuối cùng ở tầng hầm Lâu đài, chúng ta chỉ gây mê và trói lại ả ta mà thôi. Ta thề là chúng ta sau đó rời đi, chưa làm gì cả.

-Làm ơn tha cho ta…

-Mau lộ ra khuôn mặt ngươi, ngươi làm ta thấy khó chịu.

Nhìn gương mặt Claudia, hắn vẫn thấy đáng thương, dù là giả đi nữa.

Hắn vác kẻ này đi đến ngục rồi dặn dò binh lính nhốt vào nơi sâu nhất. Và hắn
cũng đã đem Claudia đưa về phòng ngủ an toàn.

Sau khi kết thúc mọi chuyện, tất cả những kẻ ở xung quanh hoàng hậu lúc đó đều
chỉ nhớ là vị khách của hoàng hậu đột ngột lao tới. Rồi mọi người gục xuống.

Ai cũng có chút lòng nghi ngờ nhưng khi thấy Hoàng hậu và khách nhân kia đang
nói chuyện riêng ở khu vườn sau lâu đài, mọi người cũng an tâm rồi yên lặng
trở về việc làm của mình. Thật ra hắn cố ý làm như vậy vì để hạn chế rối loạn
trong nội bộ, việc giả mạo cả hoàng hậu là việc gây mất lòng tin ở mọi người,
nên không ai biết là chuyện tốt.

Hắn ngồi đó, kể lại mọi thứ. Nàng xúc động, hắn lại cứu nàng một lần nữa.
Nhưng tại sao hắn lại có thể nhận ra được chứ, tên giả mạo giống nàng đến mức
cả những binh lính thường trực không nhận ra.

-Làm sao ngươi biết được vậy.

Nàng hỏi, có chút ngại, lỡ như hắn nói vì ánh mắt nàng, hay vì con tim mách
bảo. Chắc nàng ngại chết.

-Vì ngực của ngươi chỉ cỡ C là cùng. Tên này giả mạo mà lại quên đi điểm mấu chốt.

Hắn cười cười, cũng chỉ là nói dối, hắn không thích nói nhiều những câu như
soái ca làm gì. Thứ gì quá nhiều thứ mất giá.

-Hứ, biến thái.

Nàng định tát hắn, nhưng hắn chụp cổ tay trắng như ngọc của nàng lại.

-Hài… Chẳng lẽ cứ phải bắt ta nói rằng ánh mắt nàng nhìn ta liền không giống người khác. Hay là cách nàng đỏ mặt khi ta trêu chọc cũng đủ làm thần tiên ghen tị. Như vậy mới đủ sao?

Hắn nói, giọng giận dỗi một dạng, không khí đang trở nên lúng túng thì hắn
đành đổi chủ đề.

-Ngươi tính sao?

-Ta bây giờ phải tìm ra xác Bạch Tuyết đã, thật sự có lỗi…

-Không sao, đó chỉ là tim nai, tim người khác như thế. Tên đó đã thả Bạch Tuyết đi, nhưng giờ vẫn còn nhiều nguy hiểm.

-Tuy vậy, ta là thần thông thái, ta đã đoán được là tương lai tụi nó sẽ tiếp tục giả dạng để đến lừa bạch tuyết một lần nữa.

-Nhỏ cỏ…là phải nhổ sạch!

Hắn lạnh giọng nói.

-Bây giờ thế này, sớm muộn gì ta cũng cần hành động, không thể đủ lũ chúng nó chiếm vùng đất này. Ngươi cùng ta cải tranh rồi rời đi, ta sẽ để “hình nhân thế mạng” ở lại. Nếu hình nhân chết trong lúc đó, chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch lần nữa.

-Ngươi định…

-Ta là chồng, ngươi là vợ, chúng ta là một vợ chồng nông dân già mất đất nên vào rừng kiếm sống. Như vậy sẽ không gây nghi ngờ, vừa lúc theo dõi bảo vệ Bạch Tuyết, vừa chờ đợi để bắt lũ V.H.
Nàng đỏ mặt, không hiểu sao tên này luôn mồm cứ đem vấn đề hôn nhân và tình
cảm ra nói thế không biết. Nàng dù đã có chồng như chỉ là danh nghĩa, chưa bao
giờ cưới hỏi thật sự thì chồng qua đời. Nhưng bây giờ, dù chỉ là diễn kịch,
nhưng lòng nàng có chút thích thích được đóng vai cùng hắn.

-Khởi hành sớm thôi.

Hắn dùng “Máy ảnh tạo mốt” và “kẹo biến hình” để biến đổi hai người thành một
vợ chồng nông dân già. Để hai hình nhân thế mạng lại vào phòng ngủ của hoàng
hậu, hai người bí mật rời đi theo một thông đạo dưới lòng đất.

Thông đạo này là một con đường bí mật để chạy trốn của vị vua xấu số. Hắn vô
tình phát hiện được lúc thức khuya canh giữ cạnh giường Claudia. Dù là kẻ cẩn
thận như thế này, cũng có ngày phải chết nhỉ?

Hắn bò phía sau Claudia, đường hầm tối và dài, phải mất cỡ 30’ mới bò nối ra
một bãi cỏ ngoài lâu đài.

Trong 30’ đó là cỡ nào tra tấn tinh thần của hắn.

Hắn đầu thai vào cơ thể nobita. Nobita vốn là một thiên tài bắn súng, nhưng
cận thị. Sau khi tự chữa khỏi cho con mắt mình, hắn mới nhận ra là mắt hắn giờ
không còn là mắt con người nữa.
Chỉ cần hắn muốn, ánh mắt có thể nhìn đến rất xa, tựa như hơn 100km vẫn còn
thấy rõ, khả năng nhìn gần cũng đến kinh ngạc, thậm chí nhìn rõ cả những chiếc
lông trên thân con kiến.

Cả số lượng tế bào que và tế bào nón của Nobita nhiều gấp 2 lần người bình
thường. Bằng chứng là việc nhìn trong điều kiện nào, thậm chí là tối như thế
này. Thậm chí là nhín được cả tia hồng ngoại và tử ngoại. Hắn cũng có thể cảm
nhận và vẻ lại chính xác tất cả cảnh vật xung quanh.

Lí do đơn giản giải thích vì sao dù cận thị, và không luyện tập nhiều, Nobita
gần như không thể bắn hụt. Với đôi mắt thế này, bắn hụt còn khó hơn bắn trúng.

Lúc này Claudia vẫn chưa biến hình, vì thuốc này cần 30’ mới hiệu quả. Nên
trước mắt hắn là một cô gái xinh đẹp trong tư thế mà ai cũng biết đang bò
trước mặt hắn. Hắn cỡ nào phải kiềm chế sự xúc động bản thân khi nhìn rõ mồn
một trước mắt mà không thể làm gì trong 30 phút.
Cứ thế này, chắc phải khám lại tuyến tiền liệt.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #16