Người đăng: phevuongtranthien
Nhiều lúc hắn cảm nhận được, nhiều lúc lại không. Đàn ông cần những lúc tinh ý
và chú ý hết sức mới nhận ra cảm xúc của người khác. Thế nên phụ nữ mới hay
trách là vô tâm.
Giờ nghĩ một chút, hắn hiểu sơ lược về tình huống bây giờ. Cô nàng cũng như
hắn, khi chơi nhạc đều mang theo tâm trạng. Chắc hẳn bài piano của Bach đã gợi
ra cảm xúc nào đó cho cô ấy, về một chuyện cũ, về tuổi thơ chẳng hạn.
Một khi mất điều gì đó, con người nhớ rất nhiều, nhớ như in từng niềm vui nhỏ
nhoi khi họ còn có thứ đó. Giống như đứa trẻ lạc đi món đồ chơi nó thích, hay
bạn bè phải xa nhau, cũng có thể một con cá cảnh xinh đẹp ta nuôi lại chết đi.
Hồi ức nói một cách tiêu cực là tấm gương phản chiếu sự hối hận của con người.
Khóc vì một nỗi buồn từng trải, là điều rất dễ. Vượt qua và sống hạnh phúc,
mới là điều khó khăn.
Hắn vừa suy nghĩ, ngón tay càng nhanh hơn. Giữa không gian thanh vắng, tiếng
đàn của hắn dồn dập mạnh mẽ, quyến rũ. Nhiều lúc suy tư, tiếng đàn lại chậm
lại, rồi những nốt trầm cứ thế buông xuống, lặng lẽ, nhẹ nhàng từng giây.
Hắn bước trở vào gian phòng hắn, nữ hoàng đã chờ sẵn ở đó.
-Thức ăn và rượu ở đây. Ngươi cần gì nữa không?
-Tắm ở đâu?
-Ở đó…
-Ngươi đi với ta.
Hắn nói, dù hơi vô sỉ.
-Không…
-Ngươi chẳng phải đã thấy hết của ta sao. Có gì ngại chứ. Cứ bận thế cũng được.
Hắn nói, nhưng thực tế hắn cũng không phải làm vậy vì mục đích xấu xa nào cả.
Đêm dài, thường có nhiều chuyện nguy hiểm, nữ hoàng cần ở gần hắn mọi lúc, vì
chỉ cần nàng bị giết, mọi thứ liền đổ vỡ nhiệm vụ thất bại.
Không chờ nữ hoàng đáp ứng, hắn cứ thế kéo nàng vào “phòng tắm”
Nói là phòng như nơi đây rộng đến ngạc nhiên. Xung quanh trang trí cẩm thạch
mỹ lệ, sàn nhà là đá hoa cương cắt ghép chính xác. Một bồn tắm đủ lớn cho hắn
bơi lội và một đài phun nước ở trung tâm.
Thật sự trải nghiệm mới biết, người châu âu xưa cỡ nào là thích tắm. Đặc biệt
là hoàng tộc. Nơi này đúng là một nơi tận hưởng thoải mái.
Hắn nằm ở đó, thoải mái đặt hai vai dựa lên thành bồn tắm, cả cơ thể thả lỏng
ngâm ở trong nước.
Nữ hoàng, không hiểu sao giờ nghe lời hắn, nhớ lại lúc mới gặp nàng là cỡ nào
hung dữ, nhưng bây giờ chấp nhận giao kèo, lúng túng giúp hắn tắm rửa, gội
đầu.
-Ngươi có biết không, ta tự dưng có lòng tốt.
Nàng im lặng, nghe hắn nói, chỉ nhẹ gật đầu. Tâm nàng cũng không biết tại sao
bây giờ lại nghe lời hắn như vậy.
-Chỉ là bây giờ muốn ngươi bên cạnh ta đúng 13 ngày này, không rời đi đâu cả.
-Cái gì???
Nàng thốt lên, giọng hơi giận, có chút gượng.
-Ngược lại, kết thúc, ta sẽ cho ngươi gặp lại người thân. Nhưng ta không thể hồi sinh người chết được, ta còn sợ Tử Thần.
Nàng im lặng, tiếng nước chảy đều đặn, róc rách, hắn cũng không nhiều lời. Nếu
không đồng ý, nếu nàng chết, nếu thất bại, cũng là mệnh.
-Ta đồng ý…
Nàng lí nhí, có chút không muốn.
-Tốt, vậy tốt lắm.
-Đừng lo, ngươi dù 25 tuổi nhưng với ta, vẫn còn là phát triển chưa đủ.
Ánh mắt hắn trêu chọc nhìn vào nửa trên cô ấy.
Nàng đỏ mặt định đánh lại hắn thì hắn đứng dậy rảo bước đi ra khỏi phòng.
-Nhớ uống thật nhiều sữa, thật là đủ gầy.
Nhỏ không giận, có chút bối rối, che mặt lại.
Hắn bật cười như một đứa trẻ, cuối cùng cũng khả quan một chút.
Mà tại sao nàng che mặt nhỉ.
Hắn nhìn xuống dưới, tiểu đệ của hắn đã sớm hùng phong đứng dậy.
Tâm hắn cũng đủ ngại.
Tắm xong, hắn có hai việc chính.
-Đêm nay, hắn phải vào giấc mơ của cô để thu thập thông tin.
-Sáng mai, nhân lúc đông người tổ chức kia sẽ khó hành động, nên hắn sẽ vào tìm hiểu bí ẩn đằng sau chiếc gương.
Nói rồi làm, hắn quay lại kéo nữ hoàng về phòng rồi liền mua bánh rán
(dorayaki) từ hệ thống.
Nàng có chút nghi ngờ nhưng vẫn tin lời hắn ăn vào, ngủ say.
Hắn truyền lệnh cho binh lính canh gác chặt hơn xung quanh phòng hoàng hậu.
Hắn cầm theo vài món bảo bối trong hông, trong đó có “chiếc thang giấc mơ”
Túi bảo bối bị hư, nên chỉ có mấy món hắn vừa xài thì hắn quên để vào bên
trong lại, bây giờ rất hữu ích.
Hắn ăn Dorayaki vào, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hắn ở trong ảo cảnh. Lúc đó là những giây phút tuổi thơ hạnh phúc của hắn.
Hắn thở dài, rồi tự mình tỉnh táo, thổi bay hết đi.
Cầm cây thang trong tay, hắn leo vào giấc mơ của nữ hoàng.
Mọi việc xảy ra rất nhanh, hắn sợ sát thủ có thể tới mọi lúc.
Thế giới trong mắt một cô bé 9 tuổi thật đẹp.
Bãi cỏ xanh xanh, rộng lớn, những cây hoa xinh xinh mọc lên từng khóm nhỏ hai
bên bờ sông. Con sông xanh trong, uốn lượn từng đoạn nhỏ. Chú ý một chút, có
thể nghe được cả tiếng cá đang quẫy đuôi, bơi lội giữa dòng sông.
Một đức vua, ngồi ở chính giữa, bồng trên tay cô con gái xinh xắn của mình.
Lúc nào trên môi ông cũng cười đùa, ông kể chuyện cho con gái, rồi dắt con ra
mạn thuyền nhìn ngắm cảnh vật. Có lúc ông còn đem cả dây câu và cần câu ra dạy
con gái cách câu cá.
Hoàng tử, anh trai cô bé, đang mải chơi đùa với những thứ kì thú anh ta mua
được từ những người ngoại quốc. Thi thoảng anh chạy tới chọc cô bé rồi bỏ
chạy.
Khung cảnh bỗng thay đổi thành một chiều mưa.
Cô bé đã lớn mười lăm tuổi đầu. Ngồi sững sờ trong một căn phòng to lớn trống
trải.
Người ta đưa tin rằng ba mẹ và anh trai cô đi sang đế quốc Queston, sau đó mất
tích. Đế quốc Queston phủ nhận việc liên quan, và họ gửi tới cô một món tiền
lớn cũng như không lâu sau, hoàng tử Philips sau khi mất vợ cầu hôn cô, với
lời đề nghị sẽ bảo vệ cả vùng Reichenstein, di sản còn lại của ba mẹ cô.
Dù không có tình cảm, nhưng đây chỉ là hôn nhân chính trị, nên hai người kết
hôn mà chưa bao giờ sống như vợ chồng.
Cô đồng ý, nhưng không lâu sau, người chồng cũng đột ngột biến mất để lại con
gái là Maria Sophia von Erthal. Cô gái rất đẹp, nhưng tiếc là không hoàn hảo.
Cô không có trí tuệ như người cha nên quốc gia lâm vào việc nội loạn. Hoàng
hậu phải gánh cả công việc quốc gia lên vai nên tâm đã sớm chán nản trước Snow
White.
Dù chỉ là chồng danh nghĩa, nhưng hoàng hậu vẫn tôn trọng và chăm sóc cho Snow
White tới năm 18 tuổi.
Một hoàng hậu quá trẻ, chỉ chưa tới quá 25, lại phải lo một quốc gia, rồi cả
những nổi khỗ về gia đình, nàng sớm đã ngừng hi vọng.
Lúc đó câu trả lời hiện ra.
“con rất xinh đẹp, ta yêu con người đẹp nhất thế gian”
Lời của ông bố trở lại, dịu dàng, một giọng nói xuất phát từ một thằng đàn ông
nói với con gái mình.
Dù lúc nào trong mắt bố, con vẫn là người đẹp nhất.
Lúc này chắc là phù hợp rồi đây. Hắn lẩm bẩm, rồi lấy ra kẹo cao su biến hình,
nhét vào miệng.
-Tội gì phải khổ thế con?
Hình ảnh người cha hiện lên, rõ nét nhất trong mắt Claudia, một lão trung
niên, râu quai nón, nét mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt trìu mến. Trán ông nhiều
nếp nhăn và cả đầu tóc cũng đã bạc vài phần. Nét mặt ông giãn ra rồi ôm lấy
con gái vào lòng.
Claudia khóc nức nở, nàng lúc nào cũng kiềm nén, nhưng khi nhìn thấy người cha
yêu dấu của mình, nàng bỗng chốc không kiềm chế nổi. Giống như một chiếc bình
đựng quá đầy nước, sẽ vỡ ra, toàn bộ cảm xúc trào ra bên ngoài vậy.
Nàng khóc mạnh đến mức mà hắn cũng rớm nước mắt, hắn cảm động trước nỗi khổ
của cô gái này quá! Một hồi lâu sau, nàng cũng không nói được gì, chỉ có tiếng
hức cùng một nụ cười trên môi.
Vừa khóc vừa cười như một đứa trẻ, khóc vì vui mừng trước hạnh phúc của nó.
-Con gái của ba sống tốt chứ.
-Con vẫn cố gắng đó ba.
-Ta mong có thể sớm thấy đám cưới của con gái ta.
Nàng đỏ cả mặt rồi lúc lắc cả đầu.
-Còn lâu lắm ba. Đàn ông toàn thiếu nghiêm túc.
-Haha, cũng không hẳn.
-Giữ gìn sức khỏe con, ba sẽ sớm quay về.
-Vâng.
Nàng nói, không níu kéo, cả trong mơ, nàng cũng biết rằng điều gặp được ba một
thoáng thôi là hạnh phúc rồi, không thể đòi hỏi gì hơn nữa.
Nhưng ít nhất, niềm tin và chờ đợi của nàng lại cháy lên lần nữa.
Hắn lần đầu cũng rơi nước mắt, hắn từng nhìn qua một đống phim quá khứ, nhưng
chỉ khi hắn trải nghiệm ra cái cảm giác thật sự làm cha, rồi nhìn vào cảm xúc
một cô gái khốn khổ. Hắn mới thấy rằng bản thân chỉ là một con thú vô cảm lâu
nay mà thôi.
Hắn nở nụ cười, hắn cảm ơn chính bản thân vì hôm nay đã làm được một thứ có ý
nghĩa.
-Chúng mày muốn động vào cô gái này, thử xem Trần Thiên ta có đủ cứng?
Không chút do dự, hắn tỉnh dậy. Lòng còn suy tư.
Hít một hơi sâu rồi hôn lên trán cô ấy, hắn đứng dậy tập luyện thể lực xuyên
đêm.
Và có lẽ 12 đêm trước mắt hắn sẽ tiếp tục thức vậy.
Lấy từ hệ thống một lon cà phê, vừa uống hắn vừa suy ngẫm, rồi lại đâm đầu vào
luyện tập. Không phải vì cuồng sức mạnh cơ bắp mà đàn ông rèn luyện cơ thể, họ
làm vậy phần nhiều là để quên đi vài cảm xúc khó chịu ở bản thân. Tập trung
vào một thứ gì đó sẽ làm dịu đi nhiều tình cảm trong lòng.
Hắn lên lv 2 nên dư ra 3 point, bắn hết vào điểm int. tổng cộng có 130p tức IQ
130, đừng nhìn nhiều, thực tế là có giới hạn ở mức IQ 400, và lên lv là chuyện
khó.
Dùng bảo bối rất thú vị, dùng hệ thống cũng thú vị, nhưng quan trọng nhất là
tự thân vận động.
Trời dần sáng. Ánh bình minh chiếu rọi cả căn phòng.
Ngày 12 đếm ngược.
Hắn tiếp tục hào phóng mua cho nàng những món ăn ngon từ thế giới hiện đại.
Nàng nghi ngờ, nhưng ngẫm lại hắn chưa hề làm gì, nên cũng ăn.
Thật sự là ngon đến mê người. Nàng không giữ hình tượng nữ hoàng mà ăn vui vẻ
như một đứa trẻ.
-Ngươi nhìn gì?
-Hả, chỉ là ta thích nhìn ngươi ăn.
-Hừ….
-Nhìn như đứa cháu 3 tuổi của ta vậy.
Nhỏ giận, nhưng không hiểu sao không động thủ nữa mà chỉ im lặng ăn sáng.
Có vẻ còn nghi ngờ ta là thần nhỉ…
Hắn lấy chong chóng tre ra, gắn vào đầu rồi ôm nàng vào lòng.
-Bay lên nào…
Hai người bay lên, nàng bất ngờ đến ngây người ra, chỉ chốc lát là đã tới tận
bầu trời, xung quanh
mây trắng bồng bềnh lượn lờ trôi. Lòng người nhẹ đi tựa mây trắng bay.
Hắn hạ thấp xuống chút, rồi chỉ nàng xung quanh.
-Ngươi mở mắt ra đi, có gì sợ vậy?
Nàng có chút sợ độ cao, nhưng tin tưởng hắn, nên cũng mở mắt ra tiếp tục ngắm
nhìn.
-Vương quốc của ngươi đó.
-Tuy chưa phải giàu có, nhưng quốc gia ngươi, người người vui vẻ, mọi người đều biết ơn đến cách lãnh đạo của ngươi cả.
-Hãy nhìn đi, đôi lúc ngươi chỉ lủi thủi một mình trong tòa lâu đài chán ngắt đó, trước một mớ thứ giấy tờ và quản lí linh tinh. Nhưng ngươi đâu biết là mỗi sự đúng đắn trong việc làm của một người lãnh đạo là cỡ nào hạnh phúc cho nhân dân?
-Thành quả ngươi, chưa ai phủ nhận, rồi ngươi sẽ thấy, đừng vội gục ngã trước điều gì cả. Sẽ có người hiểu và tiếp sức mạnh cho ngươi thôi.
-Ví dụ như nam thần ta chẳng hạn.
Hắn nói, giọng vô sỉ, nhưng nàng lại gật đầu. nói với hắn.
Cảm ơn nhé!