11. Ngày Hẹn Hò.


Người đăng: phevuongtranthien

Hôm nay hắn định chơi thật vui với Doraemon, còn cụ thể thế nào hắn cũng chưa
rõ. Việc văn hóa Nhật giờ đây với hắn vẫn rất mông lung, hắn chỉ nhớ vài thứ
cơ bản qua anime chứ thực tế thì chắc khác xa phim ảnh. Nhưng không có nghĩa
là hắn không thể cho cô ấy một nơi thú vị để đi thưởng thức trong những ngày
này.

-Em cho anh mượn máy điện thoại yêu cầu

-Vâng.

Hắn nhẩm lẩm bẩm vài thứ, rồi cũng không hoài phí nhiều thời gian, mọi thứ đã
được lên sẵn trong đầu hắn.

-Hãy cho tôi có một hệ thống, rất đơn giản, lấy 4 hệ số point, strength, intelligent, Charm, và khả năng giám định. Mọi kĩ năng và vật phẩm đều có thể trao đổi bằng point. Hệ thống sẽ cung cấp đầy đủ thông tin và lịch làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ liên quan trực tiếp tới người chơi.

Phải! Một hệ thống trong game dating, vì đơn giản đó là loại game hắn thành
thục nhất.

Với tủ điện thoại yêu cầu, gần như có thể có mọi thứ trong tay, nhưng căn bản
là không thú vị. Hắn thích cày mọi thứ lại từ đầu.

Việc có được hệ thống cũng làm hắn thoải mái đôi chút. Hắn check lại nhiệm vụ.
Nhiệm vụ lần này khá đơn giản.

Một buổi hẹn với Doraemon ở Việt Nam*
Độ khó 1
Thưởng 1000p

Doraemon này, mình đi chơi thôi, anh sẽ đưa em đến một nơi từng là quê hương
anh

-Nơi nào vậy anh?

-Một nơi từng là quê hương anh.

Hắn nói một lời nhẹ nhàng, khơi gợi trí tò mò của cô, rồi lấy cánh cửa thần kì
ra. Cánh cửa thần kì là một thứ bảo bối lợi hại, giả sử như sau này có chiến
đấu với thần linh chăng nữa, vẫn có thủ đoạn chạy trốn kịp.

Mà hắn không nghĩ gì nhiều về chuyện đó, việc hắn nghĩ tới trước mắt là làm
thế nào cho cô gái này vui. Hắn là một người đàn ông chân thành, chỉ cần là
phụ nữ thật tâm đối đãi hắn, hắn sẽ thật tâm đối đãi cô ấy gấp nhiều lần.
Người từng cho ta một giọt nước, ta trả người một đại dương.

Cũng chỉ là vài thứ linh tinh hắn lên kế hoạch rồi mua vài thứ trong hệ thống.
Vì tân thủ chắc chắn sẽ có ít tiền ban đầu.

Hắn dẫn cô ấy đến một nơi miền quê Việt. Cất con chong chóng bay đi và lấy con
xe máy 2 bánh chạy trên từng con đường quê. Chỉ khi chạy con xe máy, tận hưởng
từng làn gió nhẹ thổi mơn man qua mái tóc và vượt qua những chặng đường ngoằn
nghèo của xóm nhỏ, rồi chạy băng ngang giữa những cánh đồng bát ngát. Đôi lúc
chỉ như vậy mới hiểu được vẻ đẹp của đất Việt.

Lại chạy qua một cánh đồng lúa xanh, ở típ tắp chân trời là những ngôi nhà bé
xíu thu nhỏ vào mắt. Và những ngọn núi xanh xanh trùng điệp ở phương Bắc, cứ
thế như một bức bình phong che chắn cho nơi này.

Rồi phóng xe vài cây số nữa, đi đến biển. Không khí xung quanh chợt mát hẳn
lên, chạy xe trên con đường dọc bãi biển, ngắm nhìn mặt hồ gợn từng con sóng
nhỏ. Nhẹ nhàng xô lên rồi nhẹ nhàng chìm lặng, mất đi, rồi con sóng khác lại
cứ thế. Làn gió nhẹ nào thổi qua làm phất phơ từng lá cờ nhỏ trên mặt biển.

Những con thuyền im lìm trên bến đỗ, thi thoảng chỉ có vài con thuyền từ từ ra
khơi, rồi vài con thuyền khác chờ tới bình minh, khi đã đầy cá trong khoang,
mới quay trở về nơi bến đỗ. Con người xung quanh, họ sống và lao động, những
làn da ngăm đen giữa ánh mặt trời bóng lên, trông họ như những vị thần sống
giữa cuộc đời xô bồ náo nhiệt. Thứ họ chiến đấu là cả thiên nhiên, biển cả
rộng lớn, đổi lấy những giây phút bình yên, no đủ của gia đình.

Người lái đò không nói thứ ngôn ngữ toàn dân mà trên phim hay chiếu, ông ta
nói một thứ giọng địa phương rất nặng và mời hắn và cô lên thuyền.

Bây giờ đã là nắng hoàng hôn buông xuống rồi nhỉ.

Những tia nắng cam vành lặng lẽ buông xuống mặt nước, ánh lên một vùng biển
rộng lấp lánh, những con sóng dập dìu ánh lên tia nắng cứ như vô số vầng trăng
khuyết tí hon điểm tô lấy mặt biển rộng lớn. Đó là khi ta thấy vẻ đẹp của chân
trời đơn giản là tuyệt diệu, là một thứ hoàn hảo vượt quá nhận thức con người.

Nắng xuống trời lên sâu chót vót.
Sông dài trời rộng bến cô liêu.

Dù là Huy Cận từng miêu tả về chỉ một con sông, nhưng câu thơ thật đúng với
lúc này đây. Khi nhìn lên cao là bầu trời đã vơi mây và xanh hút tầm mắt. Cứ
như thể sự vô cùng vô tận vũ trụ đang thể hiện ra vậy.

Con thuyền ra khơi xa, những khung cảnh, những căn nhà nhỏ dần, và xung quanh
bốn bề là những làn sóng xanh của nước biển, và ánh chiều tàn điểm sắc ở muôn
nơi.

Con người dễ yếu đuối trước thiên nhiên, nhưng cũng phải nhớ con người cũng là
loại động vật chống lại thiên nhiên. Con người không cần quá nhiều sức mạnh để
đánh bại kẻ thù và không cần cánh cũng là sinh vật đầu tiên bay vào vũ trụ.

Chúng ta yêu thiên nhiên, chúng ta nhìn vào và cảm thán trước vẻ đẹp và sự bất
tận của nó, cũng như sự khao khát vươn lên khỏi sự nhỏ bé của bản thân. Từ lúc
theo hắn đi chơi, Doraemon cứ loay hoay hoài trên xe, ngó đông ngó tây.

Hắn cười thầm, rồi nhẹ hỏi:

-Em thích chứ?

-Thích…Thích lắm anh..

Âm thanh của nàng hay âm thanh của thiên nhiên đều êm dịu đến tận tâm hồn.

-Chơi thả diều chứ.

Hắn nói, hào phóng rút 10p đổi lấy một con diều và dây, vừa cầm trên tay con
diều vừa thuần thục cột dây cho chắc, rồi giật nhẹ, chạy ngược hướng gió.

Không có nơi nào gió lại mát lạnh và thoải mái như ở biển cả, đúng là con
người cứ sống mãi ở nơi đất liền khó có thể tưởng nổi sự thư sướng chỉ vài
phút chơi đùa trên bãi biển.

Hắn chạy nhanh, cơ thể đã nhẹ hơn nhiều nhưng vẫn chưa mạnh lắm. Hai người vui
vẻ chơi đùa, con diều bay lên thật cao, cao hút tầm mắt, chỉ còn một chấm xíu
nhỏ xinh trên bầu trời trong vắt.
Doraemon thi thoảng cổ vũ hắn, rồi lại chạy theo vui vẻ, vừa chạy vừa ngước
lên nên trượt chân té xuống cát. Hắn bật cười, cột dây diều vào đá rồi chạy
tới đỡ nàng dậy.

-Em hậu đậu thế này, sau làm vợ ai hả em?

Hắn quen miệng, giống như nói nhỏ em gái nhưng quên mất tình huống hiện tại có
chút khác biệt. Nhỏ đỏ mặt gượng rồi lại hờn dỗi, một cô nàng pha chút
Tsundere. Và tất nhiên, hắn bị "đẩy yêu" bay một vòng parabol đẹp mắt rồi rơi
ùm xuống biển.

Lực đẩy của Doraemon là 1293 N nhỉ. Một Fact thú vị của truyện.

Hắn rơi xuống biển rồi nghĩ thầm một trò chơi nhỏ.

-Cứu, cứu…..Cứu với.

Doraemon không kịp suy nghĩ gì, nhỏ nhảy xuống rồi bơi ra với tốc độ nhanh
nhất có thể.

Chỉ vài giây sau nhỏ đã bơi tới nơi Nobita “chết đuối"

-Nobita, em xin lỗi, anh đâu rồi???

Nhỏ hốt hoảng, nước mắt chực trào ra, tìm hắn trong lo lắng…

-Haha, bắt được em rồi…

Hắn cười khả ố, bắt nhỏ vào lòng và rồi trồi lên khỏi mặt nước.

Một trò con nít hay chơi giỡn mà thôi, chỉ cần kẻ nào từng đi lặn hay từng tập
qua “khí” (việc hít thở) của các loại võ, thì đều có thể nín một hơi đủ lâu để
khỏi ngạt nước.

Hắn tất nhiên là biết bơi và lặn rồi, đó là môn thể dục phổ cập ở cấp 3.

Cảm tạ chính sách của nhà trường! Những kiến thức ứng dụng thực tế làm sao.
Quả nhiên là hiệu trưởng có tầm nhìn xa trông rộng khi biết đến việc bơi và
lặn cũng chọc gái được.

Và cũng một vài giây sau khi hắn nhận ra trong tay mình đang cầm một mảnh áo
bơi xinh xinh.

Hắn bình tĩnh nhìn lại nhỏ rồi cười thật tươi. Trong những tình huống thế này,
nụ cười tươi có thể giải quyết được tất cả. Quảng cáo TV hay nói vậy.

Hai mắt nhỏ hơi đỏ, hai má cũng đỏ hồng lên vì gượng.

Không ngoài dự đoán . Một cú tát 1293 N tác dụng vào mặt hắn theo góc 45 độ
khiến hắn bay lên tạo ra một đường cong tuyệt đẹp kết thúc ở bờ biển.

Hắn nằm ở đó, nhìn lên bầu trời trong xanh, rồi hắn lại nhìn lên bờ biển, ngắm
những ánh hoàng hôn cuối cùng rơi xuống đường chân trời.

Đôi lúc không có kết thúc thì sao có sự khởi đầu, hắn nhìn bầu trời, cảm thấy
như cuộc đời mình vậy, nếu không có những giây phút hoàng hôn - khi hắn sống
và chết đi kiếp trước, thì cũng đâu có hắn bây giờ, đón một bình minh, một
cuộc sống mới tràn đầy vui vẻ trước mặt.

Hắn nằm một lát, thấy nhỏ không quay trở lại, lòng đâm lo….

Vội vàng nhảy dậy, rồi chạy thẳng ra biển, bơi tới nơi cũ.

Ở đó, chỉ còn một mỏm đá nổi lên trên mặt nước. Nhỏ đang ngồi ở đó, tay đan
trước gối, và ngồi lặng thinh không nói gì.

Hắn có chút ân hận, vội tiến tới lên mỏm đá, hỏi:

-Em không có giận chứ?

-Không…

-Vậy sao không trở lại?

-Tại anh cứ trêu chọc em.

-Thôi nào, chỉ để em vui thôi.

-Anh có biết em sợ mất anh thế nào không?...Em không muốn xa anh, anh ác lắm.

Và tất nhiên rồi, dù hắn có là ai, vận mệnh con người vốn hữu hạn, người máy
có thể sống tới, sống cả 100, 200 năm, chỉ cần còn dữ liệu. Nhưng con người,
chỉ có cuộc đời hữu hạn mà thôi. Rồi bao thứ xô bồ, bao nghịch cảnh lại xảy
ra, ai nói tự tin được rằng cả đời không lìa xa đâu?

Một ngày, ta sẽ chết.

Nếu trên đời này có một cách để vĩnh sinh, hắn sẽ tìm ra, và hắn sẽ cùng những
người hắn yêu thương sống mãi mãi bên nhau. Dù là ai, cũng không thể cản hắn.

-Anh có một món quà cho em này.

-Hứ, không nhìn đâu…

Nói vậy nhỏ cũng liếc qua hướng tay của hắn.

Một chiếc lồng hamster xinh xinh và một con chuột máy đang nhảy múa trong đó.

-Anh xấu…

Nhỏ khóc oa lên, hắn tiện tay vất luôn cái lồng đồ chơi rồi bẹo má nhỏ.

-Hì hì, còn sống với anh, còn bị chọc dài dài. Việc gì phải khổ cực theo anh mãi mãi chứ.

Hắn khẽ thì thầm vào tai cô.

“Nhưng nếu kẻ nào dám làm em khóc, thì chắc chắn hắn sẽ không còn có thể làm
được nữa. Vì có anh rồi”

Hắn cười, nhưng chân thành, chỉ cười cợt và trêu đùa giết thời gian, chứ không
đồng nghĩa hắn là con người tùy tiện. Một kẻ sẽ nghiêm túc đúng thứ cần nghiêm
túc.

-Thật sự đây mới là món quà này.

Một túi bánh Dorayaki đầy ắp trong tay hắn.

Nhỏ tươi hẳn lên, định vồ lấy thì tay hắn thu lại, rồi cười.

Hôn anh đã.

Hắn thầm nghĩ, chắc nhỏ cũng phải luống cuống đỏ mặt một thoáng mới làm gì đó,
lúc đó hắn lại tiện tay thu vào nói là hết giờ. Như vậy thì đỡ tốn đống bánh.

Nhỏ hôn hắn. nhẹ nhàng lên má.Rồi cười lấy bánh.

-Em…anh hơi bất ngờ nha.

Hai người cười, và chuyện đi kết thúc với cảnh hắn bế nhỏ suốt 20’ cho tới lúc
về nhà.
Hệ thống…. mày không nói sớm là bánh rán có thuốc mê đi.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #11