Người đăng: ๖ۣۜSốt Thơ Ngây
Ngoại truyện 2: Trùng phùng
Lần trước đã nói, sau khi Tiểu Mục Sư Đường Tiếu thản nhiên rời đi, chỉ để lại
cho Tiểu Kỵ Sĩ Giang Hải một bóng lưng nho nhã, Tiểu Kỵ Sĩ đã đứng đợi hai
tiếng đồng dưới mưa giông bão táp ở trung tâm học thuật, cuối cùng mang theo
hối tiếc muôn trùng từ biệt người bạn đầu tiên trong Phế Tích của mình, ừm,
chắc cũng xem là bạn bè chứ nhỉ?
Có vị vĩ nhân đã nói, chúng ta phải đem sinh mệnh hữu hạn đầu tư vào cống hiến
vô hạn, thế là bạn nhỏ Giang Hải đem hết sự thương cảm hữu hạn của mình đầu tư
vào việc giết quái vô hạn.
Cái gì gọi là có làm thì mới có ăn, cái gì gọi là mồ hôi thánh thót như mưa
ruộng cày, cái gì gọi là không trải qua mưa bão sao thấy được cầu vồng? Tức là
không ai có thể tự nhiên thành công! Bạn học Giang Hải, giữa tiếng trống cổ vũ
trùng trùng (Chú ý: Tưởng tượng!), đơn thương độc mã, một mình xông vào tổng
hành dinh của phe địch, sau lưng máu chảy thành sông, thi thể thành núi (Chú
ý: Vẫn là tưởng tượng!), mở ra một con đường máu. Cảm giác thành tựu một người
càn quét tất cả khiến huyết mạch trên người cậu chàng sôi trào mãnh liệt như
sắp bốc hơi hết (Chú ý: Tuyệt đối là tưởng tượng!), bởi vì sau khi dùng hết
mấy bình máu, bạn nhỏ Giang Hải vẫn điên cuồng ấn F3, cột máu quả nhiên bốc
hơi thật! Sai lầm hay đúng đắn, người đời sau phán xét. Đại hiệp, bắt đầu lại
từ đầu vậy!
Thời gian cứ “cống hiến” cho quy trình giết quái, giết quái, giết quái, giết
quái, a, thảm, bị quái giết rồi… mà trôi qua, trừ việc nâng được cấp, còn lại
chẳng xơ múi thêm được thứ gì. Bởi thế, ta nói, mấy bạn nhỏ phải đến lớp, phải
thi cử hãy học hành chăm chỉ, xa rời game online, thỉnh thoảng ngó qua mấy bộ
truyện võng du là được rồi, ngoan!
Chớp mắt, Giang Hải đã lên cấp 30. Đến cấp 30, tức là có thể tự do PK, lưu lạc
giang hồ, tung hoành tứ hải rồi! Đây là một trang hoàn toàn mới, là bước ngoặt
của đời người, là tiến bộ của lịch sử…
Giang Hải cấp 30 sải những bước dài đầy hưng phấn, tiến thẳng đến thành lũy
cuối cùng của đám tân thủ: Lang vương ở Lang Sơn phía bắc Tân Thủ Thành. Trong
Phế Tích có một câu thế này, không lên Trường Thành chẳng là hảo hán, không
giết Lang vương cũng chả sao, ý tức là Lang vương là nhiệm vụ thưởng thêm chứ
không phải bắt buộc, lên đến cấp 30 sẽ nhận được một nhiệm vụ tên là “Dũng cảm
giết Lang vương”, nhưng nếu không làm nhiệm vụ này, hoặc đợi đến khi cấp bậc
cao hơn làm cũng không ảnh hưởng. Dù sao cấp 30 đối phó với một đám lang sói
cấp 30 và con Boss cấp 40 thì cũng quá khó khăn, hơn nữa đây lại là nhiệm vụ
dành cho một người, tổ đội thì không hoàn thành được.
Khi Giang Hải toàn thân treo móc một đống bình máu xuất hiện dưới chân Lang
Sơn, bầu trời trong xanh, mây trôi lờ lững, gió nhẹ phất phơ, miệng Đường Tiếu
nấp sau bụi cây dưới chân Lang Sơn cong lên đầy gian xảo.
Giang Hải bắt đầu leo núi, nỗ lực đọ sức cùng đám sói đực sói cái sói mẹ sói
con, sau lưng là một bóng trắng khi ẩn khi hiện.
Sau khi tiêu hao hết một nửa số bình máu, Giang Hải rốt cuộc cũng bò lên được
đến đỉnh núi, đối mặt giao lưu với Lang vương cao to oai phong…
“Nhân loại kia, đừng có không biết tự lượng sức, mau cút xuống núi!”
“Lang vương, tôi khổ sở khó khăn trèo lên núi như thế, ông nói xuống tôi xuống
luôn thì còn mặt mũi nào nữa?”
“… Hôm nay tâm tình ta không tốt, không muốn đánh với ngươi, ở đấy có một đống
sắt vụn đồng nát, ngươi chọn luôn một cái đi rồi cút ngay cho ta!”
“Một cái không được, đưa hết cho ta thì ta mới đi!”
“Ngươi đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng!” (ờ, cho mền chém tý :v )
“Rốt cuộc ngươi có đưa ra không?”
“Muốn chết!” Lang vương ngửa mặt lên trời rống một tiếng, “Đánh!”
Binh pháp Tôn Tử có dạy: Khi mồm mép không thể giải quyết được vấn đề, vậy thì
đã đến lúc dùng tới răng lợi!
Đường Tiếu nấp sau đống đá san sát, đầu đầy dấu hỏi chấm không hiểu tại sao
Giang Hải lại có thể nói chuyện với Lang vương???
(Màn hình biến đổi, Giang Hải cùng Lang vương tay trong tay cùng xuất hiện,
một phải một trái cầm một chiếc mic không dây nhỏ nhắn, đồng thanh nói: “Máy
phiên dịch tiếng chó hiệu Lang Vương giúp bạn hiểu rõ tình yêu sâu đậm của cún
yêu nhà mình! Mua ngay bây giờ còn được tặng kèm một món đồ chơi Lang Vương,
chi tiết xin xem tại trang chủ Phế Tích )
Đường Tiếu dụi dụi mắt, ảo giác, nhất định là ảo giác! Đến lúc định thần nhìn
kỹ, Giang Hải đã bị Lang Vương đánh tới mặt mũi bầm dập sưng vù, chỉ còn thơi
thóp một hơi, ngay cả có gào một trăm lần câu “Athena” cũng không đứng dậy nổi
nữa.
Nói thì chậm mà việc thì nhanh, Đương Tiếu di chuyển đến vị trí tương đối an
toàn, vứt lên người Giang Hải phép Khôi Phục, lại tùy tiện vứt thêm một đống
các trạng thái bổ trợ, tăng công kích, tăng phòng ngự, tăng tốc độ, tăng vận
khí, tăng thể lực!
Lang vương quay sang Đường Tiếu: “Mợ, tên tiểu tử này ở đâu chui ra thế?”
“Mợ, sao ta biết được!”, Giang Hải lau máu bên khóe miệng, đứng lên: “Đánh
tiếp!”
Vuốt sói nhảy múa, ánh đao chớp loáng…
Khôi Phục Thuật của Đường Tiếu liên tục trút xuống đầu Giang Hải.
Lang vương nhín ra chút thời gian, quay đầu gào với Đường Tiếu: “Tiểu tử nhà
ngươi cũng tăng giúp ta với!”
Đường Tiếu bất đắc dĩ xua xua tay, ta nghe không hiểu ngươi nói gì.
Vầng dương từ từ xuống núi, cột nội lực của Đường Tiếu đã bốc hơi mất hơn nửa,
Lang vương cuối cùng cũng nặng nề gục xuống đất: “Thôi được rồi, đám sắt vụn
đồng nát này cho ngươi đấy!”
“Dù sao ngươi cũng được hồi phục nhanh thôi ấy mà, yên tâm mà đi đi!”, Giang
Hải khua khua đao.
Lang vương hóa thành một luồng sáng trắng biến mất, không trung vẫn vang vọng
tiếng gào cuối cùng: “Ngươi coi ta là loại quái vớ vẩn kia? Mỗi lần hồi phục
của ta mất 12 tiếng đấy!”
Giang Hải nhặt đám đồ Lang vương rơi ra, cười vô cùng thành khẩn với Đường
Tiếu, cảm ơn: “Thật cảm ơn cậu quá!”
“Nhưng mà”, Giang Hải ngóng Đường Tiếu, cười cười, “Trước đây tôi cũng quen
một Đường Tiếu, nói là muốn học thành Kỵ Sĩ, bây giờ xem ra lại là Mục Sư
rồi!”
“Ha ha!”, Đường Tiếu cười gượng gạo, “Ngài nhận nhầm người rồi!”
“Ha ha”, Giang Hải cũng cười, “Tôi đã nghĩ hai ngày rồi, tuyệt đối không nhầm
!”
“…”
“Xin lỗi, tôi sai rồi.” Đường Tiếu xin lỗi thành khẩn vô cùng, bỏ từng thứ
trang bị hạng bét trên người mình ra, đến khi cả người chỉ còn lại bộ quần áo
lót trắng tinh mới nói, “Tôi để cậu giết đến khi cậu hả dạ mới thôi, như thế
có thể tha thứ cho tôi chưa?”
Giang Hải nhìn Đường Tiếu ăn mặc đơn bạc trước mắt, quay nhìn tạo hình Kỵ Sĩ
oai hùng của mình, so sánh với tạo hình Mực Sư gầy gò của Đường Tiếu, lại nhớ
đến ơn cứu mạng vừa rồi, than một tiếng: “Quên đi, tôi đâu phải người có thể
xuống tay với một Mục Sư không có trang bị gì trên người chứ?”
“Vậy cậu tha thứ cho tôi rồi?”, Đường Tiếu dè dặt hỏi.
“… Ừm.” Giang Hải không tự nhiên đáp.
“Vừa rồi Lang vương có rơi ra một thanh trượng của Mục Sư đúng không?”, Dường
Tiếu dụ dỗ.
“Ồ, để tôi xem, đúng là có thật, cậu là Mục Sư, cho cậu đấy!”, Giang Hải lục
túi đồ, nhấp vào Đường Tiếu chọn Giao dịch.
[Giao dịch: Giang Hải Ký Nhân Ký Dư Sinh gửi cho Đường Tiếu một cây trượng Bão
Táp]
Giang Hải nhìn dòng chữ màu vàng của hệ thống, trong đầu chợi lóe sáng một ý
nghĩ.
“Này, ngay từ đầu cậu đã biết Lang vương sẽ rơi ra trượng của Mục Sư đúng
không?”
“A? Gì cơ?” Đường Tiêu giả ngu, trong đầu thầm nghĩ: Không biết thì tôi đến
làm gì?
“Cậu cứu tôi là vì cây trượng đó đúng chứ!”
“… Cứu cậu là chính, trượng Bão Táp chỉ là nhân tiện thôi, nhân tiện!”, Đường
Tiếu vỗ ngực đảo lộn thứ tự ưu tiên.
“Cậu… xem tôi là đồ ngốc sao?” Giang Hải tức giận, “Sẽ bị cùng một người lừa
hai lần?” Áo giáp vàng có viết: Một chiêu dùng đến lần thứ hai sẽ trở thành vô
dụng! (Bởi vậy một chiêu bọn họ không bao giờ chỉ dùng một lần = =)
“…” Đường Tiếu trầm mặc, nhìn cây trượng Bão Táp trong túi, lòng thầm nhủ: Là
vô cùng ngu…
Trước mắt đột nhiên lóe sáng, cột máu chớp mắt trống rỗng.
Đường Tiếu: “… Này, cậu bảo cậu không xuống tay với Mục Sư không có trạng bị
cơ mà…”
Giang Hải oai vệ vung thanh đáo tí tách máu tiến về phía trước: “Cóc quan
tâm!”
Truyện đã chính thức hết rồi bà con nhá :3