Truyện 1: Gặp Gỡ Tình Cờ


Người đăng: ๖ۣۜSốt Thơ Ngây

Ngoại truyện 1: Gặp gỡ tình cờ

Khi Đường Tiếu lần đầu tiên mở giao diện Phế Tích lên, Giang Hải vẫn còn đang
ngu ngơ gì cũng không biết mà hành hạ đám quái, trừ mấy đám mây đen bất thường
bất ngờ bay ngang qua đầu thì hoàn toàn không có bất kỳ hiện tượng gì cho biết
hai việc này sẽ có liên quan đến nhau, cũng giống như trước năm 07 chẳng có ai
thấy hổ Hoa Nam lại nhớ đến Châu Chính Long, hay trước khi RG Veda mê hoặc một
đám loli, chính thái thì đâu có ai liên hệ “Diễu Mẫu” và “Ashura” với nhau
vậy.

(Chú thích ngắn gọn:

Hổ Hoa Nam và Châu Chính Long: Ngày 12 tháng 10 năm 2012, một người nông dân
tên Châu Chính Long chụp được bức ảnh hổ Hoa Nam, được lãnh đạo tỉnh Thiểm Tây
xác định là hình thật, thưởng cho Châu Chính Long 2 vạn NDT. Đến ngày 25 tháng
6 năm 2008, tỉnh Thiểm Tây thông báo sự việc trên đã được điều tra rõ ràng,
toàn bộ các ảnh đều là giả, Châu Chính Long bị bắt giữ vì tội lừa đảo.

Cái thứ 2 khá dài, 12h hơn ko đủ tinh thần đọc hết bài sớ đó nên tóm cái váy
lại là dư lày:

Diễu Mẫu là chỉ Quách Kính Minh, trước đây đã có người chỉ ra Huyễn thành của
Quách Kính Minh đạo lại các tình tiết trong RG Veda của Clamp, Ashura là tên
nhân vật chính trong RG Veda.

Loli: Thường chỉ các bé gái tầm 12 tuổi đổ xuống.

Chính thái: Chỉ các bé traixuoongs10~15.16 tuổi.)

Lịch sử đẫm máu trên giấy mực giờ khắc này đang cười gian, nâng những ngón tay
gày gò như cành khô lên, từ từ lật một.

Có nhà sử học yêu thích vương triều Kim Qua đến điên cuồng đã từng viết trong
sổ của mình ngày đó là ngày thứ 98 lịch Kim Qua, hoàn toàn lờ tịt sự thật là
lúc đó Phế Tích còn đang sử dụng công lịch bình thường, mà thực tế thì từ đầu
đến cuối Phế Tích đều dùng lịch dương tuốt.

Bởi vậy mới nói, nhà sử học chuyên về thời nào đó thực ra chỉ là fan cuồng của
thời đại đó mà thôi. Dựa theo cách đặt tên Bắp Ngô (tên gọi các fan của Lý Vũ
Xuân) hay Dịch Fans (tên gọi các fan của Dịch Trung Thiên), fans vương triều
Kim Qua có thể gọi tắt là Kim Fans, phân vào loại ăn theo ông Tư Mã Thiên, xét
một cách chủ quan thì Kim Qua xem như một thế gia, bởi vậy cũng có thể gọi là
Kim Fans Thế Gia, tiếp theo có thể dùng dấu gạch ngang để chú thích: “Đó là
một câu chuyện ‘phong hoa tuyết nguyệt’!” để tóm tắt.

Ngày hôm đó, Đường Tiếu cùng tất cả đám loli, chính thái mới sinh ra được phân
cho một bộ đồ tân thủ trắng muốt vừa người, có thêm cả một thanh kiếm gỗ cả có
tý thuộc tính nào, trong đó số lượng của vải may nội y được quyết định bởi
giới tính của người chơi. Dựa theo một báo cáo không biết quy mô nào đó, giới
tính có mũi tên ngoắc lên thì lượng vải tăng lên theo cấp bậc, mà sự tăng lên
này lại được tính thuận theo cấp số nhân; giới tính không có mũi tên ngoắc lên
thì lượng vải may y phục cũng được tính theo cấp số nhân, mỗi tội theo tỷ lệ
nghịch mà thôi. Có người từ những điều đó đã chỉ ra sự thật không thể chối cãi
rằng các lập trình phiên phần lớn đều có dấu ngoắc trên đầu.

Đường Tiếu tay trái chết không mất điểm kinh nghiệm, tay phải không nhận PK,
thân có bảo hộ cho vị thành niên (bản gốc cũng ko hiểu luôn, chém bừa là bảo
hộ hệ thống cho tân thủ vậy, ai hiểu bẩu mền với TT^TT), cứ thế hoành hành
ngang dọc khắp khoảnh đất cỏ mọc lan tràn bên ngoài chủ thành. Đây là một
khoảnh cỏ của ước mơ và tự do, trừ đám ếch xanh lâu lâu nhảy qua thì hoàn toàn
chẳng có tý nguy hiểm nào cả, bạn có thể đàm luận về lý tưởng, thảo luận về
nhân sinh, thậm chí… đánh đàn, dù sao thì người bình thường cũng chả phân biệt
được ếch xanh với ễnh ương cả.

Thượng đế đã nói: Gặp gỡ luôn luôn là bởi vì yêu, nếu không có tính yêu, vậy
thì hành hạ cho nó ra tình yêu!

ð Lời tuyên truyền rất sắc rất bạo lực của hội truyền giáo.

Bởi vậy khi Giang Hải được ễnh ương hay ếch xanh chi đó tháp tùng đằng sau,
cười với Đường Tiếu: “Hi, lập đội đi!”, Đường Tiếu vô cùng thoải mái nhận lời
mời gia nhập đội ngũ.

Dù vậy, mặc kệ cho Thượng Đế có chấp nhận cuộc gặp gỡ tầm thường như thế này
(cũng không trừ trường hợp đây là đã bị hành hạ xong rồi), thì đám tiểu thuyết
gia sử học thà chết không chịu FA đã biên từ câu chuyện này ra một lô một lốc
các phiên bản khác nhau:

Trong đó có phiên bản mọi người đều rất quen: Đường Tiếu bóc đi phù chú trên
một ngọn núi nào đó, Giang Hải nhảy tưng tưng chui ra => Phiên bản Giang hầu
tử.

Còn có phiên bản của các vị thi nhân ca ngợi được lưu truyền như sau: Đường
Tiếu một tiễn bắn thẳng vào bụng con Thanh Long, rơi ra Giang Hải => Phiên bản
Bướm khô. (Cái này chả biết film hay liên quan gì, mọi người cứ coi nó tương
tự như Tây Du Ký bên trên vậy TT^TT)

Nhưng phiên bản được nhiều người yêu thích nhất lại là: Ngày đó trên bầu trời
Phế Tích xuất hiện bóng dnasg một đại tỷ tỷ thân phận bất minh, nói với bọn họ
“Phải làm bạn tốt nhé” => Phiên bản đuổi giết Điền Trung (cái này hình như
liên quan phim Ác Linh, ko chắc lắm vì ko xem, bạn nào biết chỉ mình với
TT^TT)

“Này, cậu định học nghề gì?” Người lập đội, Giang Hải, hỏi.

“Ừm… cậu thì sao?”, Đường Tiếu cười hỏi ngược lại.

“Tôi muốn học Mục sư, nghe nói mục sư trong trò này về sau đều mạnh đến biến
thái!”

“Ừm…”

“Sao thế?”

“Vú bố!” (Chơi chữ thôi ạ, các nhân vật có khả năng trị thương, cải tử hoàn
sinh thường được gọi là vú em, mục sư là nam nên gọi là vú bố cho vần vợi)

“= =”

“Tráng sĩ!”

“Gì cơ?”

“Không có gì, nói lung tung thôi!”

“Cậu chọn nghề gì?”

“Kỵ sĩ…”

“Tại sao?”

“… Đàn ông con trai là phải đường đường chính chính mà đổ máu đổ mồ hôi…”
Đường Tiếu chăm chú nhìn mô hình của Nami và Nico Robin trên giá sách, trịnh
trọng đáp lại. (2 nhân vật của Đảo hải tặc nhé cả nhà, ăn mặc vui phải biết,
bạn Đường Tiếu thiệt nà cười gian )

Giang Hải trầm mặc, có lẽ mình cũng nên đổi làm Kỵ sĩ!

Một tia sáng trắng lóe lên, Giang Hải và Đường Tiếu đều đã đạt cấp 10.

“Chúng ta đi học nghề thôi!”, Giang Hải nói, “Học Kỵ sĩ! Đàn ông con trai là
phải đường đường chính chính mà đổ máu đổ mồ hôi!”.

“Ừ”, Đường Tiếu kiên định phụ họa.

Dưới nhành cỏ dại giữa mảnh đất rộng, hai con ếch xanh đưa mắt nhìn bóng người
xa dần, chụm đầu vào nhau.

Một con nói: “Cuối cùng cũng đi rồi, ngyaf nào cũng phải đối phó với đám tân
thủ này, thật đúng là mệt chết đi được!”

Con còn lại: “…”.

“Có điều tớ thấy trong hai người đó, cái tên ngốc kia nhất định sẽ bị lừa cho
xem!”

“…”

“Bởi vậy mới nói, kết bạn cũng phải chọn dạng như tôi đây này, tam quan đoan
chính, ngũ giảng, tứ mĩ, nhị yêu, một con ếch tốt!”

(Ngũ giảng: giảng lý lẽ, giảng lễ nghĩa, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng
đạo đức; Tứ mĩ: tâm hồn đẹp, ngôn từ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp; Nhị yêu,
gốc là Tam yêu gồm: Yêu cộng sản đảng, yêu tổ quốc, yêu xã hội chủ nghĩa, ko
biết bỏ cái nào rồi :v )

“…”

“Này, cậu nói một câu có được không? Kêu một tiếng nghe nào!”

“… Chúng ta không phải ếch sao? Sao lại nói được?”

Ngoài đại môn trung tâm học thuật, Kỹ sĩ nhỏ Giang Hải hỏi một Mục sư cùng tên
Đường Tiếu: “Cậu có quen một Kỵ sĩ có tên giống cậu không?”.

Mục sư nhỏ Đường Tiếu bước từng bước vô cùng bình tĩnh, dùng tấm lưng nho nhã
của Mục sư trả lời Kỵ sĩ nhỏ Giang Hải: “Không quen biết, chưa thấy qua”.

Trăm năm mới quay lại nhà, còn 1 ngoại truyện nữa thôi, cả nhà có ném đá gạch
thì đừng mạnh tay quá kéo phần sau 1 đi ko trở lại nhé :3 Btw, tền hền nửa đêm
dịch truyện mắt mờ não đặc, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua Ộ Ộ


Phế Tích - Chương #33