20


Người đăng: ๖ۣۜSốt Thơ Ngây

chương 20

“Ai muốn nâng cấp trang bị giơ tay, +7 trở lên” Đường Tiếu hỏi.

“Đường Đường, ta” Giang Hải là người đầu tiên “Ta giơ hai tay, thêm 2 chân
nữa.”

“Xì, Lão đại, ngươi còn quên cái chân giữa kìa.”

“Này này, các ngươi lịch sự một chút, ở đây có con gái nha, đừng có người nào
cũng mang ý nghĩ bỉ ổi của phần tử xấu thế.”

Ý Tiêm Tiêm cảm thấy bọn họ thật sự không biết xấu hổ, “Hơn nữa, Lão đại cái
que diêm ấy, giơ hay không giơ cũng thế thôi.”

“Ngươi…” Giang Hải ức không nói nên lời, chỉ thấy trước mắt tối đen, sững
người trước màn hình. Mặc dù rất muốn nói, ngươi chưa thử qua, làm sao biết?
Nhưng suy đi tính lại vẫn là không có cản đảm mở mồm, sợ Ý Tiêm Tiêm đem ra
tiền dâm hậu sát, lại dâm lại sát….

“Còn ai nữa? Đường Tiếu trực tiếp bỏ qua những lời cấm trẻ em, giả điếc tiếp
tục hỏi.

“Ta, nhân xưng Ngọc Diện Tiểu Diêm La…”

“Ta, ngoại hiệu Thiên Ngoại Phi Tiên…”

“Tấ cả xê ra, đương nhiên là anh hùng tiêu sái ta đây rồi, đại danh đỉnh đỉnh
– Chí Tôn Bao…”

“Ngươi là ai, không quen biết, ở đâu chui vào đây, đem giấy phép sinh đẻ, giấy
khai sinh, giấy chứng nhận nam nữ độc thân đem hết ra đây xem nào.”

“- -||| Nói các ngươi ít xem phim của Châu Tinh Tinh thôi, người nào người nấy
cái tốt thì không học, toàn học thói xấu, mà học thói xấu lại còn học không
xong, như thế làm sau xứng đáng với bố của chị của Lý đại tỷ hàng xóm của cô
Thất của cô Lục… của dì Tư của con gái thím Ba của bạn học đối diện của nhà
ông Trang…..”

“Dừng!”

“Stop!”

“Cứu mạng…”

“Còn không?” Đường Tiếu tiếp tục bỏ qua những lời nói không giáo dục làm
thương tổn trái tim thơ trẻ của tổ quốc.

“Là một thanh niên Tứ Hữu* khỏe mạnh lớn lên dưới ánh sáng của Đảng Cộng sản,
ta phải phát huy tinh thần việc khó việc khổ phải chiếm đầu tiên, các ngươi
nhường ta đi trước đi. Bằng hữu ta đi đây, các ngươi ở lại đừng đau khổ…”

(Thanh niên Tư Hữu : có lí tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỉ luật – bọn Kim
Qua này chắc phải gọi là Tứ Vô… – -|||)

“Đi đi, đi đi, đằng trước có cái hố, trong hố có con chó, con chó đói đã 3
ngày, chúng sinh bình đẳng, a di đà Phật, ngươi hi sinh đi…”

“…”

“Thế này vậy, ta thấy mọi người đều rất rảnh rỗi, không bằng ra sân vận động
hoạt động một chút, 3 hiệp 2 trận thắng, Ma Thạch là giải thưởng. Thế nào?”
Đường Tiếu vô cùng ôn hòa hỏi.

“Đường Đường, sao ta lại thấy chính là ngươi rất nhàn rỗi?”

“Ờ, có sao? Vậy trận đầu tiên ta đấu với ngươi.”

“- -||| Lúc nãy ta có nói gì sao? Có sao? Ta chỉ là que than, cái gì cũng
không biết.”

Ôn Thành Không rất đắc ý, rất kiêu ngạo, bởi hắn đã đứng trên sân vận động rất
lâu rồi. Đám biến thái vô sỉ, đối thủ âm hiểm giả dối lần lượt ngã dưới… ờ…
khố cung thủ của hắn.

“Ha ha ha ha… Cao xứ bất thắng hàn*, ta phải đổi tên thành Độc Cô Cầu Bại.”

(Cao xứ bất thắng hàn: chỉ người ở trên vị trí cao thì phỉa chịu nhiều gió
lạnh – cô đơn.)

“Ặc, tên kia, ta thấy ngươi đổi tên thành Đông Phương Bất Bại mới đúng.” Đám
oan hồn vừa bị Ôn Thành Không đóng đinh đồng loạt công kích, thế là tên Độc Cô
Cầu Bại nào đó còn chưa kịp ra đời đã chết dưới đao kiếm vô tình, bị chà đạp
tàn nhấn đến mức không dám nhìn. Quả là: Khi xưa là anh hùng đánh đâu thắng
đó, nay là bộ xương khô không ai nhận ra. Muốn biết tiếp theo như thế nào, đợi
hồi sau sẽ rõ.

Ôn Thành Không vô cùng ai oán, mặc dù trong trận đấu vủa Kim Qua tại sân vận
động, hắn kiên trì đến cuối cùng, tuy cũng bị bọn oan hồn đánh chết vô số lần,
nhưng sau chót người có được Ma Thạch lại là Ý Tiêm Tiêm. Khi Tiêm Tiêm cuối
cùng đứng trước mặc hắn, cởi bỏ từng phần, từng phần y phục, để lại bộ đồ dành
cho người mới chơi +3, đem bộ trang bị tinh luyện +7 của mình phá nát, Ôn
Thành Không chỉ có thể hổ thẹn ngã xuống vũng máu.

“Ta…. là người có phong độ….” Ôn Thành Không giãy dụa trong vũng máu cất lời.

“Tiêm Tiểm tỷ, cao, thật sự cao, cao như tòa nhà mấy tầng ấy.”

“Ờ, biết thế ta múa cột cũng được rồi.”

“- -|||”

Cuối cùng, đến tay Đường Tiếu để tinh luyện là cây Thượng Cổ Cốt Trường Cung
của Ôn Thành Không.

Hệ thống thông báo: Người chơi Đường Tiếu tinh luyện thành công.

Vũ khí +8 đầu tiên của Phế Tích đã ra đời như thế, hơn nữa còn rơi vào tay
ngôi sao của bảng PK – Ôn Thành Không.

Bởi vậy bọn Kim Qua vô cùng cảm khái: Bánh răng của số phận đã khởi động,
tương lai Phế Tích bắt đầu mờ mịt. Lại một kiếp nạn lớn bắt đầu. Trong gió
tanh mưa máu, ai sẽ là người thật sự cứu giúp thế giới?

Có điều mọi người đều thấy việc này với đạ dày không tốt, mà bữa tối qua ai
cũng ăn ngon, không được lãng phí. Bởi vậy lấy danh nghĩa chúc mừng xông vào
đánh hội đồng Ôn Thành Không N+1 lần mới tản ra.

“Gì chứ, rõ ràng là ta thắng, tại sao số lần chết của ta lại nhiều nhất?”


Phế Tích - Chương #21