19


Người đăng: ๖ۣۜSốt Thơ Ngây

chương 19

Trong phòng Kiểm định lớn nhất Chủ Thành, một ông già tóc bạc, râu bạc, lông
mày cũng bạc nốt cười cười thu 500W của Trường Kiếm, gian thương!

Một ánh sáng xanh đậm lóe lên, chân thân của chiếc dây chuyền Cai Ẩn rơi ra –
Dây chuyền Dị Khí, thuộc tính +15, Mẫn tiệp +14, Sức chịu đựng +20,tính chống
hắc ám – trọng lường 1, thời gian dùng 36/36, cấp yêu cầu: 60, hiệu quả đặc
biệt: giúp người đeo giữ trạng thái tàng hình, không giới hạn thời gian cho
đến khi người chơi sử dụng các chiêu thức tấn công.

“Cực phẩm.” Trường Kiếm có chút ngây ngốc nhìn chiếc dây chuyền, thuộc tính BT
như vậy, thật là quá bỉ ổi, hèn hạ rồi.

“Trợ thủ đắc lực để giết người cướp của.” Đường Tiếu mỉm cười gật đầu.

“…” Trường Kiếm im bặt, quả là một cách dùng chuẩn xác…

Đường Tiếu lấy ra hòn ngọc mà Giang Hải đã nhặt: Ma Thach Thăng cấp trang bị,
có thể nâng cấp mọi loại trang bị lên một cấp. Việc này rất bình thường, bất
thường là còn kèm theo xác suất thành công: Đồ đệ 30%, Xuất Sư 50%, Đại sư
70%, Tông sư 90%, cái này… quá quyến rũ..”Trường Kiếm nhìn thấy xác suất thành
công 90%, khẳng định tất cả những ai sở hữu vũ khí cực phẩm đều động lòng.

“Ừ” Tinh luyện của Đường Tiếu là cấp Tông sư, rất có kích động đem thanh đao
Rach Trời của Giang Hải phá đi nâng lên một cấp mới.

Có điều nghĩ thì nghĩ thế, xem xét về mặt giá trị, đồ trang sức là loại rất
hiếm gặp, giá thành tuyệt đối không thấp, Dây chuyền Dị Khí lại có thuộc tính
BT như làm riêng cho Đạo tặc và mấy tên cuồng sát, có thể hét giá trên trời
tới 10E…

Thạch Thăng Cấp bản thân chẳng có mấy giá trị, nhưng nếu thăng cấp thành công
một vật cực phẩm thì cũng có thể bán được giá cao. Nếu có thể đem Tinh luyện
của Giang Hải từ +7 lên +8 thì giá thành còn đáng kinh ngạc hơn.

Hiện tại trong Phế Tích không có trang bị +8, không phải không ai thử qua mà
là quá khó, tỉ lệ thành công là 0. “Công bằng nhất là đem cả 2 vật đi bán, sau
đó chia tiền ra. Hơn nữa phải chia 3, nói gì thì nói Ôn Thanh Không cũng nên
có một phần.” Có điều đồ tốt thế này thật không nỡ bán.

“Chia 2 phần là được rồi.” Đường Tiếu trầm ngâm một lúc “Dây chuyền của các
ngươi, bọn ta lấy Ma Thạch.”

“Như vậy được không?”

“Các ngươi không có ý kiến, bên ta cũng không có ý kiến.”

“Còn Ôn Thành Không…”

“Hắn vốn được tính là người của Kim Qua.”

“Hả?”

“Hắn chính là Tiểu Mục sư Dưới PP Có Tiên Thủ.”

“Hở?”

“Nếu không có ý kiến thì cứ quyết định vậy đi.”

“…Được.”

“Ngươi xác định Ôn Thành Không chính là Tiểu Mục sư đó?” Trường Kiếm cố hỏi
vớt một câu.

“Xác định.” Đường Tiếu trả lời. “Cho dù không đúng thì ôn Thành Không bây giờ
cũng là người của Kim Qua rồi, bởi vậy…”

“Bởi vậy…” Trường Kiếm đầu đầy hắc tuyến, xem ra đáng sợ nhất của Kim Qua
không phải tổ Đạo Tặc và Thích khách, cũng không phải Tiêm Tiêm Nữ Vương, càng
không phải tên bị đàn áp thường xuyên Giang Hải Lão đại mà chính là Tiểu Mục
sư ôn hòa vô hại trước mắt…

“Chúng ta có Ma Thạch.” Đường Tiếu phân chia chiến lời phẩm xong quay lại.

“Quyết định của Đường Tiếu chính là quyết định của chúng ta.” Giang hải trả
lời rất nịnh nọt.

“Xì!” Kim Qua toàn bộ BS Lão đại.

“Haizzz, Tiểu Giang tử….”

“…Ngứa da rồi à?”

Giang Hải và Ôn Thành Công lại gần nhau.

“Mở sòng mở sòng, đến đặt cược Lão đại và Tiểu Không Không ai bị giết trước.”

“Ta đặt 1 sợi lông ngực, Lão đại thua 1:3.”

“Ta đặt một cái quần lót, Lão đại thua 1:3.5.”

“Ta cược Lão đại thắng to, thua đưa hết thẻ IC, thẻ ID, thẻ IP, mã số thẻ điện
thoại ra nộp.”

(IC: thường chỉ thẻ đi xe bus, ID: Chứng minh thư, IP: thẻ điện thoại)

“…Cướp của à?”

“Tiểu Ôn, phục chưa?”

“Phục, phục rồi, Lão đại, ngươi là anh hùng. Từ nay ta sẽ kiên quyết nghe lời
Đường Đường, kiên quyết đi cùng Đường Đường, Đường Đường bảo ta đi phía Đông
ta tuyệt đối không đi phía Tây, Đường Đường bảo ta đi lên ta tuyệt đối không
lùi lại, Đường Đường bảo ta ăn cơm ta tuyệt đối không uống nước, Đường Đường
bảo ta rửa mặt ta tuyệt đối không rửa chân, Đường Đường bảo ta mát-xa ta tuyệt
đối không sờ loạn.”

“Lời này sao nghe quen thế?”

“Đương nhiên quen rồi, ngươi làm 3 cái đầu rồi.”

“. . . @#$%&”

Sự thật luôn rất tàn nhẫn, bởi vì cung của Ôn Thành Không bị nữ nhân mặt dày
nào đó mượn đem cho nick Nhỏxài – -|||. Bọn Kim Qua cũng mặt dày chọn lựa mất
trí nhớ. Giang Hải lại càng không có nhân phẩm, làm như ta cái gì cũng không
biết.

Còn về bạn Ôn bị hiếp đáp – “Này, Lão đại, lát ngươi đừng quên để Trúc Cung
của ta bắn tới chết đấy.”

Giang Hải “…Biết rồi, ngươi cứ bắn đến sáng đi.” Giao dịch chẳng dễ dàng gì….
– -||| “Ai muốn nâng cấp trang bị giơ tay, +7 trở lên.”


Phế Tích - Chương #20