Tiểu Vũ được đám cướp tung hô đại ca thì khuôn mặt tỏ ra hoan hỉ. Ít nhất cũng
không bị chết, thật may mắn. Nó nghĩ bụng rồi quét mắt về phía hai tên Lý Tùng
và Trương Bảo. Không thấy bóng dáng đâu.
Tiểu Vũ hốt hoảng la lên:
Cả bọn đang bâu lấy xe ngưa, lập tức quay sang nhìn. Hai tên tù bình vừa nãy ở
đây, đã chạy biến đâu mất rồi.
Một trong ba tên cầm đầu cười cười, nói:
Tiểu Vũ nhẩy phốc xuống, hốt hoảng nói:
Cầm đầu toán cướp, tên gọi Vĩnh Sinh thắc mắc:
Tiểu Vũ lắc đầu nói:
Cả lũ nhìn nhau khó hiểu. Vì đâu mà Tiểu Vũ lại thay đổi như vậy? Nhìn thấy
bọn cướp có vẻ đắn đo, Tiểu Vũ giải thích:
Bọn cướp lại đắn đo nhìn nhau, cái tên Tiểu Vũ nói cũng đúng. Bọn lâu nhâu này
toàn trẻ con mười lăm mười sáu tuổi, thân cô thế cô, một môn võ công cũng
không biết, từ trước đến giờ đều cậy đông mà vây khốn nạn nhân. Nếu có bậc cao
thủ đi ngang, có ngày chết không toàn thây. Nghĩ vậy, cả lũ đều gật gù cho là
có lý.
Tên phó tướng gọi là Thái Long quát lên, lập tức hơn chục người chạy theo
đường núi, truy đuổi Lý Tùng và Trương Bảo.
Tiểu Vũ nghe vậy, gật gật đầu, đoạn cùng ba tên thủ lĩnh, leo lên xe ngựa.
Cả đám hoan hỷ đánh chiếc xe ngựa chiến lợi phẩm đi sâu vào lòng núi, qua mấy
con đường ngoằn ngoèo. Tiểu Vũ ngồi trên xe ngựa trong lòng nó lo lắng không
ngừng. Lý Tùng và Trương Bảo trốn mất, không biết sẽ về nói gì với Thánh giáo.
Khi nãy thấy toán cướp thái độ cung kính với nó, Tiểu Vũ chắc mẩm kỳ này sẽ
khó để lên Thánh giáo bái Triệu Tống làm sư phụ. Tiểu Vũ nghĩ đến đây bèn thở
dài một cái não nề.
Vĩnh Sinh ngồi bên cạnh, nghi hoặc.
Thở dài chán nản, Tiểu Vũ nói luôn:
Ba tên nhìn nhau, ánh mắt sáng như sao. Vốn bọn nó cũng không định làm cướp
nhưng ngoài việc đó ra thì còn biết làm cái gì nữa? Một chữ bẻ đôi không biết,
lại ngại công việc đồng áng, ruộng vườn. Thành thử đi làm cướp là tốt nhất.
Tiểu Vũ hỏi
Vĩnh Sinh lúc lắc đầu, kể:
Tiểu Vũ ngước mắt nhìn ra xa xăm, cuộc đời thật là khó sống. Những đứa trẻ mới
chỉ mười mấy tuổi đã bị đẩy vào con đường không mấy bằng phẳng. Thật đúng là
bần cùng sinh đạo tặc.
Cả đám lầm lũi đi sâu vào bên trong núi. Hai bên vách đá cao sừng sững như
những tấm vách ngăn cách ánh mặt trời. Chúng đi mãi cho đến khi dừng lại ở một
thạch động lớn. Cái động này, cửa vào cao mười mấy trượng, xung quanh cây cỏ
mọc um tùm, những nhũ đá nhọn hoắt, vươn ra như bảo kiếm.
Trong thạch động rộng rãi và mát mẻ vô cùng. Đám cướp xếp thành hàng, vận
chuyển những đồ đạc mà chúng cướp được trên xe vào một căn phòng lớn. Giờ Tiểu
Vũ mới để ý, những đồ này toàn là lụa là gấm vóc thượng hạng.
Vĩnh Sinh mỉm cười, nói với Tiểu Vũ khiến nó chau mày lại, quát lên:
Cả bọn lại nhìn nhau. Vĩnh Sinh lắc đầu bảo:
Cả bọn uể oải sắp lại hàng lên xe, trong lòng có chút phẫn nộ. Cái thằng ranh
này ở đâu đến lại khiến ba vị đại ca phải khúm núm vậy? Còn cái bọn Thánh giáo
là khỉ mốc gì mà sợ như thế? Cả tháng nay, bọn chúng tụ tập cướp bóc trong
núi, ai gặp cũng vãi hết ra quần, còn sợ bố con thằng nào?
Tiểu Vũ thấy đám cướp có vẻ không hài lòng thì gọi ba tên thủ lĩnh ra nói nhỏ:
Dù sao trong đám này, Tiểu Vũ là kẻ có học thức nhất, lại lên tận Thánh giáo
thi thố nên trong mắt chúng, hắn là số một. Vì vậy nhất nhất đều nghe theo lời
vị đại ca móc túi ở An Thái.
Sắp xếp lại xe hàng đâu đấy, cả bọn mở tiệc đãi Tiểu Vũ. Các món ăn được bày
ra ê hề, lũ cướp thi nhau chúc tụng Tiểu Vũ. Nhậu nhẹt đến xế chiều, từ ngoài
cửa động truyền tới tiếng người. Tiểu Vũ ngó mắt ra, thấy chục tên cướp đang
áp giải Lý Tùng và Trương Bảo đi vào. Hai tên ngoại môn đệ tử của Thánh giáo
có vẻ bị ăn thêm một trận đòn khá đau, mặt hai người sưng vù lên như bị ong
đốt.
Tiểu Vũ lập tức chạy tới, tháo dây trói ra, đoạn mời hai người vào chỗ ngồi
khiến đám cướp đi lùng bắt về hết sức ngạc nhiên, ngó lên nhìn Vĩnh Sinh. Vĩnh
Sinh biết ý, gật gật đầu một cái, cả đám thở dài, vứt đao xuống rồi ngồi ăn
uống, thái độ có vẻ không vừa lòng chút nào.
Tiểu Vũ đon đả mời Lý Tùng và Trương Bảo vào chỗ ngồi khiến cả hai ngạc nhiên
vô cùng. Hai tên cứ tưởng bị bọn cướp dẫn về hang để cho chó ăn, không ngờ lại
được đối đãi nhiệt tình như vậy. Trong lòng cả hai bỗng dâng lên cảm giác tự
hào vì là người của Thánh giáo. Hóa ra bọn cướp này cũng biết sợ uy danh của
môn phái. Vì vậy khuôn mặt sưng vù vì bị ăn đấm bỗng nhiên cứ vênh lên.
Lý Tùng hậm hực hỏi.
Tiểu Vũ thở dài đoạn kể đầu đuôi câu chuyện cho hai tên đệ tử ngoại môn của
Thánh giáo. Chúng nghe xong, gật gù bảo:
Tạm thời ta tin ngươi vậy.
Vậy ngày mai, ta và hai người tiếp tục lên đường trở về Thánh giáo, chuyện
hôm nay coi như bỏ qua.
Trương Bảo lắc đầu nói:
Tiểu Vũ khuôn mặt đắn đo, hít một hơi rồi thở mạnh ra,đoạn đi đi lại lại khiến
cả đám chóng mặt. Một chặp, nó cất tiếng:
Để ta xin với sư phụ nói một câu vậy.
Thế thì được
Lý Tùng gật đầu rồi thò tay lấy một chiếc đùi gà, thận trọng cắn một miếng rồi
khó nhọc nhai nuốt.
Trương Bảo không quên dặn dò.
Tiểu Vũ gật gù, trong lòng vô cùng hoan hỉ.
Từ cửa động, một đàn mỹ nữ từ đâu tràn vào khiến Lý Tùng và Trương Bảo đang
trệu trạo nhai thịt gà sững người lại. Những mỹ nữ này đều ăn mặc hết sức mát
mẻ, ùa đến bên cạnh Lý Tùng, Trương Bảo và Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cười cười, đưa tay ra điều không cần. Vĩnh Sinh ngồi trên cao cất
tiếng:
Tiểu Vũ lắc lắc đầu, đoạn bảo:
Trương Bảo và Lý Tùng không khách sáo, ôm lấy hai mỹ nhân vào lòng , vui vẻ vô
cùng, cứ cười lên khanh khách. Có điều, mỗi lần cười to, cả hai lại phải đưa
tay bưng miệng vì đau.
Sáng sớm, Tiểu Vũ thức giậy ra cửa động vươn vai, thư giãn gân cốt. Từ trong
động Vĩnh Sinh dẫn một toán đàn em mang theo đao kiếm đi ra ngoài. Thấy Tiểu
Vũ, hắn mỉm cười nói:
Tiểu Vũ đăm chiêu, cái gì mà xe chở tiền vàng chỉ có ba bốn tên đi theo? Nó
không tin được bèn nói:
Vĩnh Sinh đắn đo vì lời nói của Tiểu Vũ. Nhưng lòng tham nổi lên, nó chắc mẩm
rằng Tiểu Vũ lo quá xa rồi bèn nói:
Nói rồi, cả bọn lục đục kéo nhau đi. Trong lòng Tiểu Vũ dâng lên một sự lo
lắng không ngừng.
Trời đã sáng bảnh, Lý Tùng và Trương Bảo cũng đã thức giậy, bước ra ngoài cửa
động. Chúng nhìn thấy Tiểu Vũ thì mỉm cười nói:
Tiểu Vũ gật gật đầu, sắp lại đồ đạc rồi cả ba đi tới xe ngựa.
Còn chưa kịp leo lên, từ xa truyền tới tiếng la hét không ngừng. Cả ba thấy lạ
bèn bước ra sau xe ngựa nhìn tới. Lúc này, trong động, lũ cướp thấy inh ỏi
cũng vội vàn kéo nhau ra đứng hết ở ngoài cửa.
Từ xa, Vĩnh Sinh cùng mấy tên cướp máu me be bét, quần áo tả tơi, khuôn mặt
trắng bệch đang chạy trối chết về phía cửa động, vừa chạy vừa hô: “An hem!
Cứu! Cứu”.
Lũ cướp thấy thế, nhao nhao lên, đoạn đồng loạt tuốt đao kiếm, chạy đến. Chỉ
thấy từ sau, kiếm quang rợp trời, cát bụi ầm ầm cuốn lên như có tố lốc.
Tiểu Vũ lẩm bẩm trong miệng.
Ba bốn kiếm quang phóng đến trúng mấy tên chạy sau Vĩnh Sinh. Một kiếm đoạt
mạng, người lăn lông lốc, máu thịt nhuộm đất, tình cảm khổ sở vô cùng.
Thinh không chợt lóe lên hai đạo quang mang chói mắt, bọn cướp ở ngoài cửa
động vội vã đưa tay lên che mắt. Từ trong ánh sáng, hai nhân ảnh ngự kiếm
phóng ra. Người nữ mái tóc bồng bềnh, da trắng như bạch ngọc, thân hình đẹp
đẽ, eo thon thả như thiếu nữ đôi mươi. Người nam khí chất phi phàm, siêu thần
nhập thánh. Cả bọn cứ ngây ra chiêm ngưỡng hai người này, dường như bị vẻ
phiêu lãng của họ mê hoặc.
Giọng nữ quát lên, thanh âm trong vắt như chuông ngân, đập vào vách đá càng
tôn lên vẻ kiêu sa nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Tiểu Vũ như chết lặng. Cô gái đang ngự kiếm kia, chẳng phải là Lâm Hạ Vy hay
sao? Còn người nam, không ai khác chính là Trấn Nam. Có đánh chết Tiểu Vũ, hắn
cũng nhận ra.
Đám cướp đứng trước cửa động gào lên, lập tức rầm rập chạy đến ứng cứu Vĩnh
Sinh, khí thế hung hãn. Tiểu Vũ hốt hoảng, vội gào lên:
Lý Tùng và Trương Bảo nhìn thấy Trấn Nam, toàn thân run rẩy. Vị đại đường chủ
đỉnh đỉnh của bọn chúng đang ở đây, truy sát bọn cướp. Nay nhìn thấy xe hàng
của Thánh giáo, lại thấy đệ tử Thánh giáo giao du với bọn cướp, tiền đồ của
chúng đã chính thức đặt dấu chấm hết mất rồi.
Đột nhiên Lý Tùng thò tay xé toạc áo của mình, thuận tay rút một con dao ra,
rạch lên người. Máu me phọt ra. Trương Bảo kinh hoàng nhìn bằng hữu tự làm hại
mình, cứ há miệng ra.
Trương Bảo dường như hiểu được ý của Lý Tùng, cũng vội rạch da thịt, xé quần
áo. Đoạn cả hai phóng ra bên ngoài, la hét thất thành:
Tiểu Vũ thấy hai tên đó người ngợm đầy máu, áo quần rách nát, lại liên tục tri
hô thì giật mình thốt lên: “Chết mẹ rồi, hai tên khốn.”.
Trấn Nam trên cao, thấy Lý Tùng và Trương Bảo phóng ra ngoài, la hét, lại thấy
xe hàng của Thánh giáo dưới kia thì lập tức nói với Lâm Hạ Vy:
Hạ Vy gật đầu, toàn thân như một mũi tên, lao xuống phía dưới.
Nàng đáp xuống nhẹ nhàng bên cạnh Lý Tùng và Trương Bảo, thấy hai tên tả tơi
vội lôi ra một túi thuốc, đưa nhanh cho, bắt uống. Lúc này, đám cướp xông tới
bên cạnh Hạ Vy, chĩa kiếm quát lên:
Hạ Vy trợn mắt, tay xinh khẽ vẫy, chớp mắt lũ cướp trước mặt đã ôm cổ nằm vật
xuống, máu phun ra nhuộm đỏ nền đá.
Tiểu Vũ gào lên:
Trấn Nam và Hạ Vy nhìn thấy Tiểu Vũ, chợt sững lại.
Hạ Vy dường như đã nhận ra Tiểu Vũ vội cất tiếng hỏi.
Trấn Nam nói vọng xuống.
Lý Tùng gào lên. Trương Bảo lập tức gật gật đầu xác nhận.
Cùng lúc, ánh mắt Trấn Nam và Hạ Vy nhìn Tiểu Vũ rất khác lạ.
Và cũng chính lúc này, Vĩnh Sinh cùng đám cướp ùa tới bên Tiểu Vũ, hét lên:
Đại ca tính sao?
Đại ca!
Cả Trấn Nam và Hạ Vy đều trợn mắt, thốt lên.
Tiểu Vũ mặt trắng bệch như tờ giấy, run rẩy nhìn tới Lý Tùng, Trương Bảo,
trong lòng dâng lên một sự uất ức không thể tả được.