Đại Ca Lãnh Đạo


Tiểu Vũ cứ thế cắm đầu chạy đi, dường như chẳng biết mệt mỏi là gì. Trời tối
đen như mực, khắp nơi phong ba nổi lên cuồn cuộn, cát bụi mịt mù. Nhưng Tiểu
Vũ vẫn mải miết lao về phía trước như con thiêu thân. Trong đầu nó, nỗi uất
hận và sợ hãi ngang bằng nhau, tạo thành một lực mạnh mẽ, đẩy thân thể cứ thế
một đường tiến lên.

Cho đến khi nó chẳng nhớ được mình đã chạy bao xa, đằng sau lưng chỉ vang
tiếng gió hú ghê rợn thì Tiểu Vũ mới dừng lại. Lúc này, một cơn mệt mỏi tràn
đến, Tiểu Vũ thở hồng hộc, hít từng ngụm không khí vào trong người, mồ hôi
toát ra như tắm. Nó gần như gục xuống đường.

Chừng một lúc khi cơ thể bình ổn trở lại, Tiểu Vũ mới ngước mắt nhìn ra xung
quanh. Chỗ này chỉ cách trấn An Thái có mấy dặm đường. Chỉ mấy dặm đương thôi
sao? Tiểu Vũ trong lòng khổ sở nghĩ đến. Đúng là người phàm, cắm đầu chạy miết
như vậy mà chỉ được có mấy dặm đường.

Tiểu Vũ lê thân vào một gốc cây gạo ven đường, ngồi phịch xuống, cổ họng chợt
cảm thấy khát khô. Tấm áo mỏng manh ướt nhẹp vì mồ hôi. Nhưng nó chẳng cảm
thấy nóng. Những cơn gió ào ào thổi tới khiến Tiểu Vũ thấy lành lạnh. Nó khẽ
thu cơ thể lại, vòng tay tự ôm mình cho đỡ lạnh. Hai cái bảo vật kia nằm gọn
trong lòng nó, dường như đang ấm lên, truyền vào cơ thể Tiểu Vũ những hơi nóng
khiến nó cảm thấy khoan khoái.

Lúc này, Tiểu Vũ mới mở túi, lôi hai cái bảo vật kia ra xem xét. Khi nãy, hai
vật này bạo phát quang mang chói lọi, lại còn được nó điều khiển tấn công lại
đám sát thủ kia. Bây giờ thì cứ trơ ra như gỗ đá, Tiểu Vũ làm cách nào cũng
không tỏa sắc nữa. Nó xoa xoa, nắn nắn, miệng lẩm bẩm :” Bay! Bay”… Một chặp,
Tiểu Vũ chán nản, đặt hai vật này xuống đất, thở dài nhìn về phía trấn An
Thái. Trong lòng nó ngập tràn một cảm giác khó tả, nước mắt chảy xuống mà vô
thức kêu lên: “Mẹ ơi!”.

Tiểu Vũ nằm dưới gốc cây gạo, tiếng thút thít vang lên đều đều trong đêm, vọng
lên những tán lá khiến nó nhè nhẹ rung rinh, tựa như đồng cảm với nỗi đau đớn
của con người đang nằm dưới kia.

Cơ thể mệt mỏi, tâm thức rã rời, Tiểu Vũ vô thức chìm vào một giấc mộng mị. Nó
thấy bản thân mình là một lão tăng pháp lực vô biên, đang khua động bảo khí,
xung quanh ma quỷ tầng lớp, hung hãn xông tới. Hai món pháp bảo thi triển oai
thần, dần dần khiến yêu ma quỷ dữ bốn phía phủ phục dưới chân, thái độ cung
kính muôn phần. Rồi, nó thấy một thanh cự kiếm khổng lồ, đột ngột xuất hiện
trên nền trời, tỏa sắc lung linh, sát khí đậm đặc, bổ xuống đầu nó. Trong
khoảnh khắc trời đất bừng lên, Tiểu Vũ giật mình tỉnh lại, mồ hôi toát ra như
tắm. Hai món pháp bảo kia chợt thấy ấm lạ thường, như thể vừa được hơ qua một
ngọn lửa.

Tiểu Vũ hít một hơi, chợt thấy đằng xa, vang đến tiếng bánh xe ngựa lộc cộc
lộc cộc. Nó nheo mắt nhìn xuyên qua màn đêm, một cỗ xe ngựa to lớn đang chậm
chạp chạy tới. Tiểu Vũ đứng thẳng người, toan trốn đi thì trên xe ngựa truyền
đến tiếng người:


  • Là người hay ma quỷ?

Nghe vậy, nó len lén nhìn đến, trong lòng dường như bớt sợ, vội cất tiếng:


  • Là người! Là người!

Cỗ xe to lớn với 4 con ngựa sắp thành hai hàng dừng trước mặt Tiểu Vũ. Hóa ra
đây là một cỗ xe chở hàng. Đuôi xe có cắm một lá cờ ghi hai chữ “Thánh giáo”.
Trên xe có hai người đàn ông, tướng mạo hung tợn, đều mặc trang phục của Thánh
giáo. Người cầm cương ngó xuống nhìn Tiểu Vũ, hỏi lớn:


  • Nhóc con sao giờ này lại lang thang ngoài này? Có biết giờ ma quỷ khắp nơi
    không?

Tiểu Vũ thấy người của Thánh giáo thì trong lòng mừng rỡ vô cùng. Nó biết đây
là xe hàng của Thánh giáo. Khi còn ở trên Thiên Sơn, Tiểu Vũ cũng có tìm hiểu
một chút về cơ cấu hoạt động của môn phái này. Những người này, đều là đệ tử
ngoại môn, phụ trách việc vận chuyển hàng hóa của Thánh giáo đi khắp Nam Thiện
Bội Châu. Mười mấy năm nay, tuy giặc cướp, yêu quái, ma quỷ nổi lên khắp nơi
nhưng chỉ cần cắm cờ của Thánh giáo là được yên ổn.


  • Ta đang trên đường lên Thánh giáo, phiền hai vị có thể cho đi nhờ được
    không?

Tiểu Vũ mừng rỡ như chết đuối gặp được phao, vội cất lời xin xỏ.

Hai người nhìn nhau với thái độ là lạ rồi quay ra nói:


  • Nhóc con bị điên à? Đây là xe chở hàng của Thánh giáo, đâu phải xe khách
    chở người. Muốn lên Thánh giáo thì bỏ tiền mà mua vé. Bọn ta không có chở
    người nghe chưa.

Tiểu Vũ trong lòng hụt hẫng, nhưng cũng lập tức nghĩ ra phương pháp, đoạn
chuyển một thái độ đắc ý, nói:


  • Ta nói cho hai người biết, ta đây là đệ tử của sư phụ Triệu Tống , chủ sự
    Luyện Đan Đường, lại còn là bằng hữu của Trấn Nam sư huynh, một trong tứ đại
    đường chủ của Thánh giáo. Ta có việc sư phụ và sư huynh giao phó, nếu các
    ngươi không đồng ý cho ta đi nhờ cũng được. Để khi trở về, ta sẽ bẩm báo lại
    với các vị trưởng bối.

Nghe đến cái tên Triệu Tống và Trấn Nam, hai người kia tự nhiên toàn thân bủn
rủn, như sấm động bên tai. Triệu Tống là ai? Lão là chủ sự Luyện Đan Đường,
tiếng tăm vang khắp Thánh giáo, đến Lâm Hạ Phương còn nể sợ lão vài phần. Một
tháng trước, khắp Thánh giáo truyền đi một tin động trời là có tên nhóc được
nhận làm việc tại Luyện Đan Đường, lại chịu được Trần Tống quá 10 ngày, chắc
hẳn là thằng nhóc này. Còn Trấn Nam là một trong bốn đường chủ nổi tiếng trong
giáo, được giáo chủ chăm lo bồi dưỡng. Nay thằng nhóc này nói có quan hệ thì
nhất định không thể khinh thường.


  • Ngươi thấy sao? Liệu lời nó có tin được không?

Tên cầm cương thì thầm, cố để Tiểu Vũ không nghe thấy. Tên kia khe khẽ liếc
Tiểu Vũ, đoạn cũng nói nhỏ:


  • Ta không rõ nhỡ là người của ma giáo trà trộn, giả làm đệ tử Thánh giáo để
    cướp xe hàng thì chúng ta không gánh được tội.


  • Hừ! Bao nhiêu năm nay ma giáo, cướp bóc đâu có dám động vào chúng ta. Để ta
    hỏi thêm nó.


Tay cầm cương kia nói lại rồi quay xuống nhìn Tiểu Vũ, gật gù:


  • Coi như ngươi đúng đi, có gì chứng minh là người của Luyện Đan Đường?

Tiểu Vũ đờ người. Ừ nhỉ, lấy cái gì chứng minh nó là người của Luyện Đan
Đường? Nghĩ ngợi một chặp, trong đầu Tiểu Vũ lóe lên một tia sáng, đoạn thò
tay vào túi áo, rút ra một chiếc hộp nhỏ, đưa lên cao cho hai gã kia nhìn, nói
lớn:


  • Các ngươi lại bảo đây không phải là bảo vật của Luyện Đan Đường đi. Thiên
    Tâm đan này do sư phụ ta luyện, đặc biệt trao cho ta đi lên Bảo Quang tự trao
    đổi. Nhưng mấy nhà sư ấy chẳng có bảo vật gì so sánh được nên đành đem trở về.

Hai gã kia nhìn xuống chiếc hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo, trên nắp xuất hiện
một dấu ấn, rõ là từ Luyện Đan Đường mà ra. Hai người vốn đã có lúc được giao
vận chuyển đan dược nên cái hộp này tuyệt đối không nhìn nhầm. Thằng nhóc này
lại còn kêu tên “Thiên Tâm đan”. Thiên Tâm đan, cả đời hai người chưa rõ hình
dáng ra sao, nay thằng nhóc miệng còn hôi sữa được cầm đi lại lung tung, điều
này không khỏi trong lòng xuất hiện sự kinh hoàng. Đích thị là đệ tử của Trần
Tống rồi. Nếu vậy, so ra hắn là đệ tử chính thức của Thánh giáo, bọn ngoại môn
như hai người không có tư cách để nói chuyện.

Hai gã kia vội buông cương ngựa, nhẩy phắt xuống, bộ dạng xum xoe, cất giọng
nịnh bợ:


  • Vị đại ca này, mời lên xe, ta sẽ đưa đại ca về Thánh giáo.

Tiểu Vũ khuôn mặt đắc chí, leo lên ngồi trên xe ngựa, gật gù nói:


  • Được! Được, khi về ta nhất định sẽ nói tốt cho hai người.

Nghe vậy, hai tên kia mắt sáng như sao, vội vã xưng danh:


  • Ta là Lý Tùng, còn vị này là Trương Bảo, cả hai chúng ta đều ở phòng vận
    tải, mong đại ca chiếu cố.

Tiểu Vũ gật gù rồi lẩm bẩm trong miệng:


  • Lý Tùng và Trương Bảo ở phòng vận tải, được, ta nhớ rồi.

Tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên trên đường cái, lá cờ “Thánh giáo” phần phật
bay lên. Tiểu Vũ chui vào thùng hàng đằng sau, đánh một giấc ngon lành. Cảm
giác lắc lư trên xe ngựa cùng sự ấm áp, an toàn khiến nó cảm thấy khoan khoái
vô cùng. Chẳng ngờ một tháng ở trên Thánh giáo lại có lợi như vậy. Đúng là
nhất thân, nhì quen.

Xe ngựa đi qua một ngày, Tiểu Vũ được hai tên ngoại môn đệ tử hết sức chăm
sóc. Ở bất cứ chi nhánh nào của Thánh giáo nó cũng được giới thiệu là đệ tử
của Triệu Tống khiến Tiểu Vũ không khỏi ngại ngùng. Đệ tử ngoại môn của Thánh
giáo trên khắp Nam Thiện Bội Châu rất đông đảo, ngoài việc thành lập các chi
nhánh vận chuyển, còn phụ trách luôn việc buôn bán. Bởi thế, nhà hàng, khách
sạn, địa điểm vận chuyển được mở ra rộng khắp Nam Thiện Bội Châu.

Dĩ nhiên, những đệ tử nội môn đều được ăn nghỉ miễn phí tại các nơi này. Trong
mắt đám ngoại môn, những đệ tử nội môn đều là những bậc uy vũ, đội trời đạp
đất, pháp môn cực kỳ cao cường. Được tiếp đón bọn họ là một niềm vinh dự to
lớn. Tiểu Vũ vì thế được thơm lây. Nó cũng không ngờ, danh tiếng của Triệu
Tống lại có thể khủng bố đến vậy. Đã là đệ tử nội môn, lại còn là đệ tử của
Triệu Tống, Tiểu Vũ như một ông hoàng. “Không ngờ lão già đó thật là oách” –
Tiểu Vũ nghĩ bụng, trong lòng càng quyết tâm bái lão làm sư phụ.


  • Tiểu Vũ đại ca! Độ một ngày đường nữa là chúng ta về tới Thánh giáo rồi.
    Lúc đó đại ca nhớ phải nói hộ bọn ta một câu đó.

Lý Tùng quất một roi vào hư không khiến bốn con ngựa hí lên một tiếng, guồng
chân chạy nhanh hơn, chiếc xe lắc qua lắc lại.

Tiểu Vũ ngồi trong thùng xe, nhồm nhoàm nhai một chiếc đùi gà. Nuốt ực một
miếng, nó đưa tay quẹt miệng, cao giọng:


  • Yên tâm đi, Triệu Tống sư phụ rất quan tâm đến ta. Cả Trấn Nam sư huynh
    nữa. Lúc trước chính huynh ấy đưa ta đến Thánh giáo bằng hồ lô thần.


  • Ồ! Trấn Nam lại đích thân đưa đại ca về giáo bằng hồ lô thần sao?


Nghe Tiểu Vũ kể, hai người kia lại được phen kinh hoàng. Không chừng, cái tên
Tiểu Vũ này được các vị trưởng lão, đường chủ chú trọng bồi dưỡng, một ngày
kia có thể nắm được những chức vị rất quan trọng trong giáo. Quả thực là không
thể coi thường. Nghĩ đến đây, cả hai tên nhìn nhau, cười đắc chí. Đúng là ông
trời chiếu cố mà. Hai chục năm nay, Lý Tùng và Trương Bảo mặc dù rất cố gắng
nhưng vẫn giậm chân tại chỗ, chẳng lên được một tý chức nào, dù là nhỏ nhất.
Hai người không khỏi thở dài, ghen tị với thằng nhóc Tiểu Vũ. Số nó thật tốt.
Chắc hẳn mang trong mình một thân tu vi ngàn năm có một. Chà! Nếu mà hai tên
này biết rằng Tiểu Vũ đã trượt kỳ khảo thí đệ tử thì chắc cắn lưỡi mà chết
mất.

Giờ đã quá trưa, mặt trời đổ bóng xuống bỏng rát cả mặt đường. Chiếc xe ngựa
lầm lũi tiến vào một vùng hoang vắng. Chỉ có tiếng lộc cộc của xe ngựa. Ngọn
cờ “Thánh giáo” thỉnh thoảng khẽ bay một chút. Hai tên kia mồ hôi nhễ nhại,
thỉnh thoảng đảo mắt nhìn một vòng. Nơi đây núi non trùng điệp, vực sâu hun
hút, tuyệt nhiên không có bóng người qua lại.

Tiểu Vũ đang say ngủ trong thùng xe chợt giật mình bởi tiếng ngựa hí vang
lừng. Toàn thân nó bị dồn về phía trước, đập cộp một cái vào thùng xe. Rõ là
bị phanh gấp. Nó lồm cồm bò giậy, đôi mắt tèm nhèm , thò cổ ra hỏi:


  • Có chuyện gì vậy?

Tiểu Vũ thấy hai tên Lý Tùng và Trương Bảo ngồi im trên xe bèn ghé mắt nhìn
lên phía trước. Cách xe ngựa khoảng hơn chục trượng. Một đám người mặc đồ đen,
trên tay lăm lăm đơn đao, khuôn mặt được bịt kín, hở mỗi đôi mắt đầy hung dữ.
Tuy vậy, dáng vẻ tên nào tên nấy đều nhỏ thó, trông như một lũ trẻ con khoảng
mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi.

Lý Tống hít một hơi, quát:


  • Bố láo thật, không nhìn thấy lá cờ cắm trên xe hay sao mà dám chặn đường
    tính cướp?

Ba tên đứng đầu lũ cướp nhìn nhau lắc lắc đầu. Một tên đứng giữa, có vẻ là đại
ca, xỉa đao chỉ về phía Lý Tùng, lớn tiếng:


  • Cờ gì? Trên cờ viết cái gì?

Lý Tùng và Trương Bảo nhìn nhau, bốn mắt lộ ra vẻ khinh khi, đoạn cả hai cùng
phá lên cười sằng sặc:


  • Ôi mẹ ơi! Bọn cướp này không biết chữ.

Toán cướp nhíu mắt nhìn nhau rồi quay ra phía xe ngựa, quát:


  • Hừ! Chữ nghĩa thì liên quan gì đến việc cướp?

Trương Bảo cười không ra hơi, ôm bụng ngặt nghẽo. Lý Tống mặt đỏ phừng phừng,
khóe miệng méo đi, trợn mắt nói:


  • Lũ ngu ngốc, xe này là của Thánh giáo. Các ngươi gan to như hùm mới dám ra
    tay chặn đường. Thôi, nể các ngươi không biết trời cao đất dày, chúng ta tha
    cho, mau cút.

Tên cầm đầu lại trợn mắt nhìn đồng bọn một lượt. Đứa nào cũng nhún vai ra điều
không hiểu. Liền đó lại chĩa đao về phía xe ngựa, quát lên:


  • Thánh thánh cái đầu. Thánh giáo là khỉ mốc gì? Muốn sống thì mau mau xuống
    xe giao nộp hàng hóa, tiền bạc, chúng ông tha chết cho.

Trương Bảo và Lý Tùng nghe đám này nói thế, khuôn mặt trào phúng chuyển thành
một trạng thái tái mét. Chết cha, danh tiếng của Thánh giáo mà chúng nó coi
như trò đùa, phen này chắc không qua được. Đám người kia đông đảo gấp mấy lần,
cả hai tuyệt không thể chống được.

Lý Tùng nuốt nước bọt ực một cái, giọng nói phát ra giảm mấy phần uy thế:


  • Này, các ngươi có gì từ từ nói. Thánh giáo chúng ta rất nổi tiếng, nếu động
    vào thì chỉ có chết.

Một tên bên cạnh cười lên ha hả đoạn nói:


  • Thánh giáo à? Anh em của ta cũng lên Thánh giáo tu luyện đại đạo. Giờ chắc
    thành thần tiên rồi.

Lý Tùng cười khổ, không ngờ giặc cướp hiện nay lại liều mạng đến thế. Mấy năm
nay, xe ngựa của Thánh giáo không hề bị cướp, phần lớn là nhờ thanh danh hiển
hách. Trước đây mỗi lần đi vận chuyển đều có đệ tử võ nghệ cao cường đi áp
tải, dần dần chẳng có cướp bóc, việc này cũng bị quên lãng. Chẳng ngờ hôm nay
gặp cướp. Với bản lãnh hai đệ tử ngoại môn như Lý Tùng và Trương Bảo, bốn năm
tên cướp không thành vấn đề nhưng hiện tại phe địch lên đến gần hai chục
người.

Tiểu Vũ thấy có biến, mặt mày tái mét, chui tọt vào trong xe, tim đập thình
thịch. Không ngờ lại gặp phải cướp. Phen này chỉ có chết mà thôi. Tiểu Vũ sợ
hãi đưa tay ôm lấy hai món bảo vật, toàn thân run rẩy.

Trương Bảo ngó vào trong, khẽ nói:


  • Tiểu Vũ đại ca, chúng ta gặp cướp, ngươi là nội môn đệ tử, không biết có
    thể đại triển thần oai…

Mọi hy vọng của Lý Tùng và Trương Bảo giờ đây đều đặt hết ở Tiểu Vũ. Trong suy
nghĩ của hai tên này, Tiểu Vũ là nội môn đệ tử, lại là nhân tài ngàn năm có
một của Thánh giáo, bọn cướp đường kia dĩ nhiên chẳng phải đối thủ. Tuy vậy,
lời nói chưa dứt, đã thấy phía bên kia ào ào xông lên, la hét ầm trời:


  • Giết! Giết hết! Cướp lấy xe hàng anh em ơi.

Lý Tùng và Trương Bảo hoảng hốt nhẩy khỏi xe ngựa, tuốt kiếm điên cuồng đánh
lại. Tiểu Vũ ngồi bên trong xe, lập cập run, ôm chặt lấy hai bảo vật

Chỉ nghe bên ngoài truyền tới những tiếng la hét, tiếng đao kiếm va vào nhau
leng keng, tiếng chửi bới rầm trời. Một thoáng, hai giọng hét xé lỗ tai vang
lên. Đúng là tiếng kêu của Lý Tùng và Trương Bảo. Có vẻ hai người đã bị lũ
cướp hạ sát.

Tiểu Vũ càng kinh hoàng hơn, tưởng tượng đến việc sắp bị bọn cướp hạ sát. Nó
nghe thấy tiếng người trèo lên xe, tiếng lịch bịch chạy tới lui.

Thốt nhiên, một đầu người thò vào thùng xe, trừng trừng nhìn nó. Tiểu Vũ mặt
trắng như tờ giấy, thét lên một tiếng khiến tên kia giật mình, ngã ngửa ra
sau, rơi bịch xuống đất.


  • Trong xe có người.

Một giọng cất lên.


  • Mau ra đây, bọn ta sẽ tha chết cho.

Giọng khác quát tới.


  • Các vị, ta ra đây, đừng manh động.

Tiểu Vũ gào lên, từ từ bò ra khỏi thùng xe.

Tiểu Vũ trèo ra, thấy Lý Tùng và Trương Bảo máu me đầy người, đang bị bắt quỳ
xuống ở ven đường thì hốt hoảng vô cùng.

Nó đứng thẳng giậy trên xe ngựa, khuôn mặt chuyển sang một thái độ xu nịnh,
chuẩn bị cất tiếng thì chợt từ phía tên cầm đầu truyền đến một giọng nói:


  • Đại ca! Là đại ca à?

Hai thằng đứng bên cạnh lãnh đạo lũ cướp cũng trợn mắt nhìn đến, đồng thanh
hô:


  • Ồ! Tiểu Vũ! Sao đại ca lại ở đây?

Cảm giác sống sót như lũ quét, tràn đến trong lòng Tiểu Vũ. Những tiếng nói
này, quen thuộc quá. Bao nhiêu năm nay dù có đánh chết nó cũng không quên
được. Khi nãy chỉ là hoảng hốt quá mà không nhận ra. Ba cái giọng nói này,
đích thị là của bọn đàn em hay đi móc túi ở trấn An Thái.

Ba đứa kia mở mạng che mặt, nhìn tới Tiểu Vũ, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, đoạn
chạy tới hô lớn:


  • Chúng mày mau lại chào đại ca đi. Đại ca Tiểu Vũ của bọn ta đấy.

Mấy chục tên cướp kia thấy thế, hạ đao, ùa tới bên Tiểu Vũ, vẻ mặt hoan hỉ
nhưng cũng đầy thắc mắc. Cái tên này vì sao lại khiến lão đại, lão nhị và lão
tam cung kính vậy?

Lý Tùng và Trương Bảo nhìn nhau kinh ngạc, đoạn đoán già đoán non, khẳng định
Tiểu Vũ chính là cầm đầu của toán cướp, trà trộn vào làm nội gián. Trong lòng
hai người không khỏi uất ức.

Lúc này, cả đám vây quanh Tiểu Vũ chúc mừng, Lý Tùng và Trương Bảo lợi dụng
thời cơ bèn lẻn trốn đi mất, trong lòng uất hận mà thốt lên: “Tên nhãi chết
tiệt, đệ tử của lão Triệu Tống, bè bạn của Trấn Nam hay sao? Hãy đợi đấy”.


Phế Thiên Tiên Hiệp Truyện - Chương #14