Phật Ấn


Màn đêm từ từ buông xuống. Tiểu Vũ vẫn ngồi ngoài cửa, lặng lẽ ngắm nhìn từng
đồ vật xung quanh đây. Đã hơn mười lăm năm nó gắn bó với nơi này. Nếu tìm ra
thân phận thực sự liệu nó có rời khỏi đây? Rời khỏi người mà nó vẫn gọi là mẹ?
Trong lòng Tiểu Vũ bất giác nghĩ đến Văn phu nhân, toàn thân run lên rồi thầm
kêu một tiếng: “Mẹ!”.

Trong lòng Tiểu Vũ, những cơ cực mà nó phải chịu đựng khi phải nuôi một người
mẹ điên khùng hiện về ào ạt. Nhưng ngay lập tức, những tủi hờn đó được thay
thế bằng hàng loạt hình ảnh ngược chiều. Mẹ đã cõng nó đi đập cửa khắp các y
đường khi nó lên cơn sốt cao. Mẹ đã nhường nó từng miếng ăn khi còn thơ bé. Mẹ
chịu mọi điều tiếng để bảo vệ nó. Tất cả những gì tốt đẹp nhất mà bà có thể
làm được đều dành cho Tiểu Vũ.

Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống, Tiểu Vũ khụt khịt mấy tiếng,cố nén lại thứ
cảm xúc này. Cho dù không sinh ra nó nhưng bà đã không quản khó khăn mà nuôi
nấng. Ơn dưỡng dục, liệu có nặng hơn? Tiểu Vũ đắn đo.

Nghĩ một chặp, Tiểu Vũ đứng lên, khuôn mặt rạng rỡ, bước vào trong nhà. Văn
phu nhân đang ngồi khâu lại cho nó một mảnh áo. Khuôn mặt bà thoáng chút tâm
tư buồn bã thấy nó bước vào thì lập tức che dấu đi cảm xúc.


  • Tiểu Vũ à!

Bà gọi tên nó.

Tiểu Vũ ùa đến, ôm chầm lấy Văn phu nhân, nước mắt trào ra mãnh liệt. Nó nấc
lên không thôi:


  • Mẹ! Con xin lỗi! Con không nên làm thế với mẹ.

Văn phu nhân cười hiền nhìn nó, cũng tự nhiên lã chã chảy xuống hai hàng nước
mắt. Bà đưa tay vuốt ve đám tóc của nó, nhè nhẹ nói:


  • Con của mẹ! Không sao đâu, con vĩnh viễn là con của mẹ.

Thút thít một hồi, Tiểu Vũ ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Văn phu nhân, lắc đầu
nói:


  • Con không cần biết thân phận của mình nữa mẹ ạ. Con sẽ mãi là Tiểu Vũ của
    mẹ.

Văn phu nhân trong lòng chợt ấm lại, mỉm cười nhìn nó, nước mắt trào ra nhiều
hơn. Bà nói:


  • Được rồi! Được rồi, con ngoan của mẹ.

Ánh đèn leo lét, bóng hai mẹ con lặng lẽ vương lên bức tường, đem đến một cảm
giác cô liêu. Hai con người này, đều chung một nỗi đau mất mát?

Đêm!

Ngoài trời tối đen như mực, trên cao mây đen vần vũ khiến không một ánh sao
nào có thể xuất hiện, dù chỉ là le lói. Cái không gian này, khiến cho người ta
có cảm giác bất an vô cùng.

Bên trong căn nhà, Tiểu Vũ lơ mơ chìm vào giấc ngủ.

“Cạnh… Rốp!”

Từ ngoài sân, một tiếng động mạnh truyền tới khiến Tiểu Vũ choàng tỉnh lại.
Một cảm giác sờ sợ tràn đến. Hình ảnh ma thi ngày nào ập về khiến nó bất giác
co rúm người lại, không dám thở mạnh.

Tiểu Vũ căng tai, ánh mắt chằm chặp nhìn vào màn đêm đen thui, nghe ngóng. Nó
khẽ kéo tấm chăn mỏng manh, trùm kín thân thể, để hở một góc nho nhỏ, nhìn ra
ngoài.

Không gian im lặng, chỉ nghe tiếng thở của Tiểu Vũ cùng âm thanh của nhịp tim
đập thình thịch. Lúc này, Tiểu Vũ nghe rõ mồn một tiếng bước chân nhẹ nhàng
như mèo. Lại cả tiếng lào xào như nói chuyện.

“Cạnh”.

Cửa sổ bỗng nhiên bật mở, gió bên ngoài ù ù thổi vào lành lạnh. Tiểu Vũ hốt
hoảng tung chăn hét váng lên.

Căn phòng chợt bừng sáng. Từ cửa, Văn phu nhân trên tay cầm một chiếc đèn,
khuôn mặt hốt hoảng bước vào hỏi nhanh:


  • Chuyện gì vậy con?

Tiểu Vũ đờ người nhìn mẹ. Hóa ra là mẹ nó sao?


  • Ơ! Mẹ làm gì giờ này?


  • Mẹ đi ngâm gạo, sáng mai nấu xôi cúng. Ngày mai là ngày giỗ của mọi người.


Văn phu nhân nói, khuôn mặt có chút hồi tưởng. Tiểu Vũ ngớ người nhớ lại. Đúng
vậy, ngày mai đã là ngày giỗ của mọi người rồi. Nó thở dài một cái.


  • Thôi, con ngủ tiếp đi.

Văn phu nhân mỉm cười định bụng bước ra ngoài.

“Rầm”

Thân thể Văn phu nhân như một bao cát, bắt thẳng vào góc nhà, khiến chiếc bàn
để đó tan nát.

Tiểu Vũ cứng họng nhìn cảnh tượng này, không kịp thốt lên.

Từ phía cửa, mấy bóng người mặc áo đen, trùm kín mặt từ lúc nào xuất hiện.
Toàn thân một màu đen, chỉ lộ đôi mắt hung hãn như loài ác bá.


  • Giết hết

Tên đứng gần cửa nhất rít lên qua kẽ răng.

Lập tức từ sau y, hai, ba nhân ảnh vọt vào, trên tay lăm lăm đơn đao sắc lẹm,
chém tới. Bản năng sinh tồn của Tiểu Vũ khiến nó chồm người, nhẩy khỏi giường.

Ánh đao loang loáng, vút một cái chém xuống thật mạnh. Tiểu Vũ né được một
đao, lăn lộn trên đất, chạy về phía người mẹ.

Văn phu nhân lúc này đau đớn, khuôn mặt nhăn nhó không thôi, vịn vào tường mà
bò đứng lên.

Tiểu Vũ lao tới đỡ mẹ đúng lúc nhân ảnh khác xông tới vung đao xả xuống. Nhanh
như chớp, Tiểu Vũ vớ cái ghế đẩu, dùng hết lực tay mà ném về phía sát thủ.

“Cốp”

Nhân ảnh lảo đảo, mắt mũi đầy trăng sao, ngã ngửa về sau, thanh đơn đao rơi
xuống trước mặt Tiểu Vũ.

Ngay lập tức, Tiểu Vũ với tay, nhấc thanh đao, hua trước mặt. Một cảm giác
nặng nề từ đôi tay truyền tới óc khiến Tiểu Vũ suýt nữa thì buông ra. Thanh
đao này nặng thật.

Sát thủ không ngờ bị ăn một ghế vào mặt, lùi lại mấy bước, hai tay bưng mũi.
Qua tấm che mặt, một thứ nước chảy ra. Rõ là máu mũi. Sát thủ gầm lên:


  • Chết tiệt! Thằng nhóc, tao phải giết mày.

Liền đó lại lao đến.

Tiểu Vũ dìu Văn phu nhân chạy qua cánh cửa bên cạnh khiến tên cầm đầu đứng
ngoài la lên:


  • Không để nó chạy.

Lập tức mấy tên kia vung đao chạy tới, sát khí ngùn ngụt.

Bởi Văn phu nhân đang bị thương nên chớp mắt đám người đã bắt kịp hai mẹ con.
Tiểu Vũ điên cuồng hất mọi đồ vật xuống đất nhằm cản bước đám sát thủ.

“Trượt…rầm”

Một sát thủ dẫm phải một đồ vật mà Tiểu Vũ ném xuống trên đường chạy, ngã lăn
ra, miệng không ngừng chửi bới. Mấy người kia vọt qua hắn, xông tới hai mẹ con
Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ co chân đạp cánh cửa sau khiến nó bật tung ra, đoạn dìu người mẹ bước
qua. Bóng Văn phu nhân lướt qua Tiểu Vũ chợt kêu lên một tiếng “A”.

Trước ngực bà, một thanh đao cắm thẳng vào, xuyên ra đằng sau. Văn phu nhân
mặt trắng bệch, ngước mắt nhìn. Rõ ràng phía trước là tên cầm đầu. Ánh mắt hắn
lạnh lẽo như băng, ẩn chứa sát ý nồng đậm.


  • Mẹ!

Tiểu Vũ gào lên, đỡ thân hình của Văn phu nhân quỵ xuống.

Lúc này, đám sát thủ đã đến nơi, bao vây xung quanh Tiểu Vũ.


  • Thằng oắt, mày chạy đằng trời con ạ.

Chợt Tiểu Vũ thấy giọng nói của một trong số những người này vô cùng quen
thuộc. Dường như nó đã nghe được ở đâu đó.

Văn phu nhân mỉm cười nhìn Tiểu Vũ, máu từ ngực ứa ra không ngừng. Bà ta thều
thào:


  • Tiểu Vũ! Con sẽ mãi là con mẹ.

Nói rồi hai tay buông thong, rùng mình thoát dương.


  • MẸ!

Tiểu Vũ toàn thân bải hoải, gào lên vô vọng, ôm lấy xác Văn phu nhân. Ánh mắt
nó đầy sự thù hằn, từ từ nhìn lên đám sát thủ.


  • Í! Ghê.

Một tên trợn mắt nhìn xuống Tiểu Vũ, ngữ điệu trào phúng, khinh thường.


  • Giết đi rồi tìm hai vật kia.

Tên cầm đầu ra lệnh.

Nghe đến từ “hai vật kia”, trong đầu Tiểu Vũ lập tức xuất hiện hai thứ di vật
mà nó đang giữ. Lập tức Tiểu Vũ lại thét lên:


  • Chúng mày! Chúng mày là người của Bảo Quang tự?

Sững lại một giây, đột nhiên đám sát thủ cười lên ha hả đoạn nói:


  • Nhãi ranh, chết đi.

Vù…vù…

Ánh đao loang loáng, lạnh lẽo bổ xuống không chút nể tình. Mạng Tiểu Vũ giờ
này chỉ có ông trời cứu nổi.

Chẳng biết là ông trời hay ai nhưng có lẽ số Tiểu Vũ chưa chết. Ngay lúc đó,
căn phòng chợt bừng sáng chói lọi như mặt trời ban trưa. Mấy lưỡi đao bổ xuống
chợt dừng hẳn cách đầu Tiểu Vũ khoảng một gang tay.


  • Cái..cái gì?

Cả đám sát thủ kinh hoàng khi thấy đao bị chặn lại, dù có cố sức gồng xuống
bao nhiêu cũng không thể bổ vào đầu Tiểu Vũ.

Từ trong căn nhà, trên chiếc bàn trà, chuông vàng và dùi phát sáng mãnh liệt,
chầm chậm bay lên. Khắp nơi vang tiếng niệm phật, không gian dường như được
thanh tẩy mạnh mẽ.

Đám sát thủ đồng loạt nhìn về phía hai món pháp bảo kia với ánh mắt vô cùng
kinh hoàng. Chuyện này rốt cục là thế nào?

Tiểu Vũ ngước mắt nhìn lên, thấy mấy lưỡi đao trước mặt thì trong lòng không
khỏi bàng hoàng.

Nó thấy, thân thể mình đột nhiên cũng tỏa kim quang lấp lánh. Rốt cục phép lạ
này là gì? Nó khiến Tiểu Vũ cảm thấy sợ hãi. Nhưng ngay lập tức, Tiểu Vũ lấy
lại được sự bình tĩnh. Cho dù là cái quái quỷ gì nữa, nó vẫn chưa chết.

Tiểu Vũ gầm lên, vung tay đánh ra một quyền về phía tên cầm đầu.

“Bốp…hự”.

Tên cầm đầu như một bịch cát, bắn thẳng ra phía bức tường ngoài sân, lõm vào
một vệt, nứt toác cả tường như mạng nhện.

Đám sát thủ thấy vậy, hốt hoảng thu đao. Nhưng dường như vũ khí của chúng đã
dính chặt lại vào khoảng hư vô trước mặt Tiểu Vũ, không thể nhấc lên nổi.

Lập tức buông đao, đám sát thủ lùi lại nhanh chóng.


  • Bọn khốn kiếp, tao giết hết chúng mày.

Tiểu Vũ rống lên, xông tới vung quyền cước loạn xà ngầu.

Một tên không thể ngờ, dính ngay cước pháp loạn xạ, bắn rầm vào góc nhà, khuôn
mặt méo xẹo, bất tỉnh nhân sự.

U..u…u…!

Lúc này, chiếc chuông vàng liên tục phát ra những thanh âm trầm đục khiến đám
sát thủ cả kinh. Những tên còn tỉnh táo vội vọt ra ngoài chạy trốn.

Vút…bộp…

Một tên đang chạy ra đến cửa, tức khắc la lên một tiếng đau đớn, toàn thân bị
đẩy đi bởi một vạch bạch quang chói sáng. Chính là chiếc dùi bằng bạch ngọc.

Tiểu Vũ thấy vậy, cười lên ha hả. Hóa ra chiếc chuông vàng và dùi ngọc kia, nó
có thể điều khiển được.

Lập tức Tiểu Vũ hua loạn chân tay khiến chuông vàng liên tục hú lên nhức óc.
Dùi ngọc như một con ngựa bất kham, lồng lộn di chuyển trong không gian, không
theo một thể thức nào. Đám sát thủ còn lại sợ hãi nằm rạp xuống né tránh.


  • Chạy mau, chạy mau.

Mấy tên còn lại hò nhau chạy trốn, khác hẳn vẻ hung hăng lúc đầu.

Tiểu Vũ liếc mắt tới chúng, cười khinh khi, đoạn lại vung tay chân loạn xạ,
điều khiển pháp bảo đánh tới.

Ngay lúc này, ánh sáng tỏa ra trên chiếc chuông và dùi chợt chớp chớp mấy cái
như muốn tắt lịm. Trên trán Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện một dấu “Lục tự đại
minh chân ngôn” tròn xoe hình cánh sen.

Dấu ấn này tỏa sáng rực khiến Tiểu Vũ cảm thấy nóng rát trong cơ thể. Hai
chiếc chuông và dùi lập lòe ánh sáng, như thể muốn tắt lịm. Chiếc dùi đang lao
về phía đám sát thủ chợt lảo đảo như muốn rơi xuống, rốt cục dừng lại không
công kích nữa.

Trong chớp mắt, dấu ấn trên trán Tiểu Vũ lịm tắt như người ta tắt đèn. Cả
chuông vàng và dùi cũng chung tình trạng, tắt sáng, rơi cong xuống đất.


  • Chết cha!

Tiểu Vũ kêu lên hốt hoảng.

Sững lại một giây. Cả hai bên đều im lặng không biết nói gì.


  • Chạy thôi

Gần như đồng loạt, cả Tiểu Vũ lẫn đám sát thủ cùng la lên.

Tiểu Vũ phóng tới, nhặt lấy chuông, dùi, ôm vào người rồi vọt qua cánh cửa.
Mấy tên sát thủ cũng cong đít chạy nơi khác, thoắt một cái đã vọt qua tường.

Giữa đêm đen, Tiểu Vũ cắm đầu chạy đi, trong lòng lo lắng đám sát thủ kia sẽ
quay trở lại. Giờ chỉ còn cách chạy trốn mà thôi. Chạy càng xa Bảo Quang tự
càng tốt. Nỗi sợ hãi khiến đôi chân Tiểu Vũ guồng nhanh hơn, lao đi trong màn
đêm u tịch. Vừa chạy, nó vừa thút thít khóc, trong miệng lẩm bẩm: “Mẹ ơi! Con
xin lỗi, con sẽ báo thù cho mẹ. Bảo Quang tự sẽ phải trả giá”. Trong đầu Tiểu
Vũ, hình ảnh về Thánh giáo, lão già Triệu Tống, đại ca Trấn Nam và Lâm Hạ Vy
hiện lên rõ nét. Dường như, nó chỉ còn nơi đó để quay về.


Phế Thiên Tiên Hiệp Truyện - Chương #13