9:


Người đăng: tieuukiemmtienn“Tiếp theo, cũng nên thử tu luyện Bất Phá Chỉ xem sao!” Ninh Xuyên lẩm bẩm.

Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu lục lọi thông tin về môn võ kĩ này trong tâm trí.

Mặc dù Ninh Xuyên đã nhận được truyền thừa kí ức từ chủ nhân bộ hài cốt kia, nhưng vẫn cần có một đoạn thời gian dài để nó hoàn toàn dung hợp với ký ức vốn có của hắn. Hiện tại muốn tìm được phương pháp tu luyện Bất Phá Chỉ cũng hao tổn tâm thần không nhỏ. Một lát sau, Ninh Xuyên mở mắt ra, sâu trong ánh mắt đã có vẻ mệt mỏi, ảm đạm.

Cơ thể và tinh thần đều bị vắt kiệt sức lực, hắn rốt cục không gượng nổi nữa. Cơn buồn ngủ ập đến khiến Ninh Xuyên thiếp đi lúc nào không hay biết trong khi vẫn đang giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng.

Sáng ngày thứ hai…

Cửu Vĩ Hồ sau một đêm hấp thu ngoại khí điều trị thương thế, rốt cuộc cũng tỉnh lại. Mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt chính là hình ảnh Ninh Xuyên đang ngồi đả tọa tu luyện.

“Ài, tiểu tử này không tệ a! Tu luyện từ đêm qua tới giờ chưa nghỉ, chứng tỏ ánh mắt nhìn người của bổn hồ thực sự quá siêu phàm đi!”

Nhìn thấy biểu hiện chăm chỉ của Ninh Xuyên, yêu hồ cảm thấy cực kỳ cao hứng.

“Ách… Không đúng!” Cửu Vĩ Hồ đột nhiên hai mắt mở lớn, tai khẽ giật giật.

Khò khò… Khò khò…

Một tiếng ngáy nhỏ phát ra, cùng với đó là tiếng hít thở đều đều. Nửa người Ninh Xuyên vốn đang trong tư thế đả tọa… bỗng nhiên lung lay vài cái. Cuối cùng, dưới ánh mắt sững sờ của Cửu Vĩ Hồ… bất chợt đổ gục xuống đất, mà tiếng ngáy ngủ lại theo động tác đó càng lúc càng lớn hơn.

Toàn thân Cửu Vĩ Hồ bắt đầu run rẩy, ánh mắt lập tức bùng lên một ngọn lửa giận.

“NINH XUYÊNNNNNNNNN…”


Yêu thú là loài vật bẩm sinh có khả năng hấp thu ngoại khí để tu luyện một cách thụ động. Mặc dù có nhiều chủng loại chi nhánh khác nhau, nhưng hầu hết chúng đều có linh trí tương đối thấp. Chỉ số ít yêu tộc mới có trí tuệ sánh ngang hoặc thậm chí vượt xa nhân loại, ví dụ như: Hồ tộc nổi tiếng tà mị và thần bí; Long tộc uyên bác, thông thái và kiêu ngạo… Cụ thể được chia làm mười cấp độ tương ứng với năm cảnh giới lớn của võ giả.

Quan hệ giữa nhân tộc và yêu tộc khó có thể nói là tốt đẹp. Bởi vì nhân loại vẫn luôn luôn tiến hành việc săn bắt yêu thú với nhiều mục đích khác nhau. Các nguyên liệu lấy ra từ thi thể yêu thú thường được tận dụng để nấu nướng, chế tác trang sức, vũ khí. Còn có một loại chức nghiệp chuyên săn bắt và huấn luyện yêu thú thành thú sủng, phục vụ cho công việc vận chuyển, chiến đấu, bảo vệ… Rất rất đa dạng. Tương tự như thế, yêu thú cũng coi việc ăn thịt nhân loại giống như là sử dụng đan dược, giúp tăng trưởng tu vi một cách nhanh chóng hơn.

Có điều, mối quan hệ này tuy là thù địch, nhưng lại không dẫn đến chiến tranh quy mô lớn đến mức diệt tộc, chủ yếu là chém giết trong phạm vi nhỏ hẹp. Một phần là do yêu thú cấp thấp hầu hết đều không có linh trí cao mà chỉ có dã tính, việc yêu thú lớn mạnh giết hại và ăn thịt yêu thú cấp thấp là điều quá đỗi bình thường, không thể mong chờ chúng kết thành liên minh đối phó nhân tộc. Phần còn lại là do con người và yêu thú vốn không có tranh chấp trực tiếp về lãnh thổ hay lợi ích. Yêu thú coi nhân loại giống như các loài yêu thú khác, chỉ đơn giản là cạnh tranh sinh tồn, còn chúng trong mắt nhân loại thì cũng chỉ là một đống vật phẩm có giá trị cao mà thôi, không hơn không kém.

Đương nhiên, luôn có vài trường hợp cực kỳ hi hữu xảy ra giữa yêu thú và nhân loại, giống như Ninh Xuyên và Cửu Vĩ Hồ lúc này vậy.

“Ninh Xuyên, ta đói bụng muốn chết đến nơi rồi. Ngươi mau kiếm chút gì ăn đi chớ!” Cửu Vĩ Hồ vừa lẽo đẽo đi phía sau Ninh Xuyên vừa than thở.

“Mình ngươi biết đói bụng sao? Ta cũng đang đói sắp không chịu nổi rồi đây này.”

Ninh Xuyên chống gậy đi trong rừng, nghe tiếng yêu hồ càu nhàu nãy giờ, không khỏi bực bội mắng:

“Cũng là do yêu hồ chết tiệt nhà ngươi, đang yên đang lành lại bắt ta chui vào nơi khỉ ho cò gáy này tu luyện làm gì, chẳng phải phiền toái chết người ta à?”

“Chính miệng ngươi nói là phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ à nha? Ta làm như vậy là vì giúp ngươi tiến bộ mau hơn. Ngươi lại không biết nói cảm ơn, còn mặt dày oán trách ta nữa.” Cửu Vĩ Hồ không chút lưu tình phản bác.

“Thôi được rồi! Không phải đang đi tìm đồ ăn cho ngươi đây sao!” Ninh Xuyên cuối cùng chịu nhượng bộ.

“Đi theo ta!”

Cửu Vĩ Hồ bỗng nhiên chạy lên trước dẫn đường, khiến Ninh Xuyên phải vội vàng đuổi theo.

“Từ từ đã! Chậm thôi!”

Đi thêm một đoạn thời gian, cả hai rốt cuộc dừng lại, nấp sau một thân cây lớn nhìn ra.

Trước mắt là một đầu yêu thú cấp hai có tên gọi Cuồng Dã Trư. Thân hình nó to lớn y như một con bò mộng, làn da đỏ rực tựa than hồng, hai con ngươi cũng màu đỏ, lộ vẻ khát máu. Đặc biệt nhất, hai chiếc răng nanh từ miệng nhô ra nhọn hoắt, nếu bị húc trúng một cái, chắc chắn số phận sẽ không tốt đẹp gì.

Cuồng Dã Trư đang đi kiếm ăn trong rừng, cái mũi bồng nhiên đánh hơi vài cái trong không khí, dường như phát hiện mùi lạ.

Ninh Xuyên mải mê hồi tưởng lại toàn bộ thông tin liên quan đến Cuồng Dã Trư, đột nhiên nghe thấy tiếng thúc giục của Cửu Vĩ Hồ:

“Ninh Xuyên, cẩn thận, nó đang chuẩn bị tấn công!”

Vội vàng nhìn lại, đã thấy đầu Cuồng Dã Trư kia nhìn chằm vào phía hắn, hai mắt như có thêm huyết sắc, càng lộ rõ vẻ hung tàn bên trong. Một chân sau của nó cào cào mấy cái xuống mặt đất, “uỳnh” một tiếng, cát bụi tung tóe, cùng với đó là tiếng rống giận dữ, thân hình to lớn như bò mộng của Cuồng Dã Trư lao nhanh về phía Ninh Xuyên.

Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng ngắn, chẳng mấy chốc sẽ va chạm nhau, chắc chắn người Ninh Xuyên sẽ nát như cám.

Trong phút chốc, Ninh Xuyên bị khí thế trên người Cuồng Dã Trư hù dọa một trận, quên mất động tác tránh né.

“Mau chạy!” Giọng nói Cửu Vĩ Hồ rơi vào tai.

Hắn giật mình, vội vàng khom người, lăn sang một bên, đồng thời ôm luôn yêu hồ theo.

Ầm!

Cuồng Dã Trư đâm hụt, tông thẳng vào thân cây đại thụ nơi vừa rồi Ninh Xuyên ẩn nấp.

Rất may, nó chỉ là yêu thú cấp hai, chưa đủ sức phá hủy một thân cây ba bốn người ôm như vậy.

Ninh Xuyên thấy thế thở phào một hời, đang định thừa cơ chạy chối chết, hai mắt nhìn lướt qua Cuồng Dã Trư, đột nhiên dừng lại một lát, chợt ngửa mặt lên trời cười lớn:

“Ha ha ha, ngày hôm nay có thịt lợn rừng ăn rồi!”

Hắn vui mừng như vậy, không phải vì Cuồng Dã Trư húc vào cây rồi lăn ra chết hoặc là lăn ra bất tỉnh, mà bởi vì…

Cuồng Dã Trư điên cuồng gầm lên một tiếng, cố gắng di chuyển thân hình đồ sộ, nhưng thân thể giống như bị gim lên thân cây, không thể nào thoát ra được. Toàn bộ nỗ lực bỏ ra cùng lắm chỉ khiến thân cây hơi rung chuyển một chút, lá vàng rơi xuống nhiều một chút mà thôi.

“Ha ha, hóa ra là bị kẹt nha! Tôi nghiệp chưa kìa, chu choa, nào nào, nói một tiếng xin lỗi đi, ta sẽ giúp ngươi thoát ra!”

Ninh Xuyên thích thú đi đến nhìn ngó Cuồng Dã Trư, thì ra là hai cái răng nanh của nó đâm sâu vào thân cây không thể rút được.

Cửu Vĩ Hồ nghe Ninh Xuyên nói xong khóe miệng giật giật. Tiểu tử này quả thực bỉ ổi vô đối à nghen. Đây phải chăng chính là cái gọi “nhân ngươi bệnh mà muốn ngươi mệnh” trong truyền thuyết.

“Cửu Vĩ này, ngươi tính ta nên làm món gì ăn đây?” Ninh Xuyên bắt đầu giơ ngón tay ra đếm, “Thịt lợn kho tàu này, thịt lợn luộc chấm mắm này, thịt lớn xào này, thịt lợn nướng này, các thứ các thứ…”

Hắn còn đang hào hứng liệt kê thì Cửu Vĩ Hồ bỗng nhiên hét lên một tiếng:

“Ninh Xuyên, đằng sau!”


Phế Thần - Chương #9