Bảo Ngọc-linh Khí


Người đăng: Tuyetmenhnamphong

Nam Phong chào hỏi mọi người xong thì cũng được phát đủ dụng cụ để đào bới, đồ
dùng cơ bản như bình nước, đèn pin, bộ sơ cứu cơ bản, và một bộ đàm nhỏ để xin
trợ giúp khi xảy ra sự cố.
Làm việc dưới môi trường oxy nghèo nàn, không khí thì ẩm thấp, chưa kể hầm có
thể sập bất ngờ mà chả ai biết. Đó là công việc có thể giàu có nhanh, nhưng
cũng có thể mất mạng như chơi. Nam Phong kiếp trước hắn đã từng trải qua công
việc dưới hầm này không ít, nên giờ hắn cũng khá quen thuộc cách thức làm việc
của nơi đây nhanh chóng. Bảo thạch thì không hẳn là cứ ở sâu, và ở những nơi
giàu đá. Theo hắn nghe được từ sư thầy Trác Lâm dạy thì ngọc là tinh hoa của
đất, tinh khí của trời, khi chúng tụ lại làm một thì sẽ tạo ra bảo ngọc. Bảo
thạch khi ở gần đá sẽ hấp thụ dưỡng khí của đá gần nó, nên xung quanh bảo ngọc
thường sẽ không còn đá nữa mà chỉ còn lại đất khô cằn.
Theo lý thuyết đó, hắn cứ kiếm chỗ nào chỉ toàn đất, chỗ càng khô càng tốt,
hắn đào. Rồi có khi hắn rải nước ra xung quanh thấy chỗ nào hấp thu nước nhanh
nhất thì hắn cuốc. Nhờ sự hiểu biết đó, ngày thứ nhất hắn đã đào được một viên
Hỏa Xích (Viên ngọc để nạm vào những vật có gia tốc lớn như các vũ khí cho tới
các phương tiện đi lại để tăng vận tốc của chúng.) Nhưng tiếc là nó chỉ bằng
hạt đỗ, nên cũng chưa đến 500 nghìn. Tuy là ngọc nhưng mà nó khá phổ biến.
Ngay ngày đầu đã thu thập được chiến tích, hắn khiền nhiều người trầm trồ khen
ngợi, nhưng cũng không ít những kẻ ghen tị.
Mỗi khi bán được ngọc, hắn đều trích ra 5 ngàn mua sách để học, hắn hiểu tri
thức là thứ trường tồn, có nó thì mới có thể thoát kiếp bần hàn. Khi mất sạch
tài sản, nhưng vẫn còn cách làm giàu trong đầu thì người đó sẽ sớm thành công
trở lại. Và kinh nghiệm từ những lần thất bại sẽ làm họ càng giỏi hơn.
Thấy đứa trẻ còn nhỏ mà đã ham học, ba anh em nhà Bạch Lang đều cảm thấy khâm
phục. Nó chưa từng khóc khi về đây, hay than trời khi phải lao động trong môi
trường lao động vất vả. Ý chí của đứa trẻ này thật kinh khủng. Ai nhìn vào
cũng đều có chút kinh ngạc. Ba anh em họ cũng hay tặng cho Nam Phong những
quyển sách và đồ dùng học tập mỗi khi đi giao dịch có thêm chút lợi nhuận. Có
lẽ họ đều muốn chứng kiến xem thằng nhóc thú vị này sẽ phát triển ra sao.
Cứ có chút thời gian rảnh rỗi là Nam Phong lại ngồi thiền và luyện các thế võ
mà cậu được Trác Lâm dạy. Từng đường quyền thế đã in sâu trong đầu hắn. Mới
đầu chỉ luyện theo các động tác, về sau hắn nhận ra nếu dung hòa thêm khí vào
mỗi đòn đánh sẽ làm tăng thêm hiệu quả của chúng. Hắn cũng tự phát triển thêm
các động tác của Thiếu Lâm Quyền được học. Những động tác trong các bộ quyền
mà hắn xem qua thì đều đem nhớ hết trong đầu nhưng cần phải có thời gian để
hiểu hết từng bộ quyền đó. Cái hắn học không chỉ là động tác mạnh mẽ dứt
khoát, mà phải đem khí truyền vào trong mỗi lần đánh. Khí là động, nó sẽ thay
đổi trong từng động tác, khi dày khi mỏng, khi nhọn như đao kiếm, khi mạnh mẽ
như chùy, như búa. Lúc như gió nhẹ nhàng, lúc cuồn cuộn như vũ bão. Nên đôi
khi một động tác hắn phải tập cả một ngày mới xong. Nhìn qua thì tưởng là học
cho khỏe, cho vui nên cũng không ai chú ý một cậu bé múa một bài quyền lặp
lại ngày quay ngày.
Những người không có tu vi cả đời chắc chắn không học được. Những người tu vi
cao học không dưới 1 tháng. Nam Phong hắn không biết, hắn đang học quyền pháp
với tốc độ kinh người.
Bảo ngọc luôn chứa linh khí, điều mà chỉ có Nam Phong thấy, hắn đã đào được
nhiều viên ngọc và thấy linh khí tỏa ra với nhiều màu sắc. Hắn đúc rút ra
được, linh khí này rất giống khí của mỗi người có, màu sắc khá tương đồng. Chỉ
khác là khí này đặc lại tụ thành bảo ngọc dạng rắn. Và muốn nâng khí tự thân
thì phải dùng ngọc cùng hệ (Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ) hoặc là theo quy tắc tương
sinh (Kim sinh Thủy- tức là người hệ Thủy nên dùng Kim để thêm sinh khí ). Khi
luyện cùng Ngọc, linh khí của nó sẽ chuyển dần qua cho chủ nhân, và dần chỉ
còn cái xác và cái xác đấy cũng hao mòn đi nhiều.Nhưng Nam Phong hắn không tập
trung tu luyện mà chỉ cầm vào viên ngọc thì nó đã hóa thành cái xác và bị hao
đi rất nhiền về kích thước. Nên mãi mà hắn chưa thể trả được hết số tiền nợ ấy
dù gần như mấy ngày hắn lại đào được một viên. Không chỉ một loại ngọc mà tất
cả ngọc khi qua tay hắn đều bị rút cạn. Mỗi lần như thế sinh khí của hắn lại
thêm một chút.
Sau 3 năm, Nam Phong trả nợ hết. Nhưng hắn chưa muốn quay về. Khi làm cùng mọi
người nơi đây hắn mới thấy được họ đều là những người bần hàn, tầng đáy của
cái xã hội này. Không may mắn như hắn, họ đều phải cố gắng để tìm ngọc, mà
tiến độ trung bình 1 tháng mới được 1 viên ngọc nhỏ, thì không biết bao giờ họ
mới trả hết nợ. Nam Phong quyết định ở lại giúp đỡ họ. Hắn không nói ra điều
ấy, chỉ giả vờ tìm cách nào đó chỉ cho họ chỗ nào có ngọc để đào. Và cứ thế,
từng người một đủ tiền trả nợ và rời đi, cho tới khi chả còn ai đi làm việc
này vì trả nợ nữa. Họ đã tự lập hơn về cuộc sống. Họ thật không hiểu, sao Nam
Phong ở gần họ lại tìm kiếm ngọc dễ thế, mà dường như cậu lại không đào được
nhiều ngọc như trước, phải chăng may mắn đã đến với họ. Nam Phong hắn không
cần người ta biết sự trợ giúp của mình. Hắn chỉ làm vì đơn giản hắn thật ngốc.
Cái lòng tốt chả biết sẽ đem lại được gì cho hắn.


Phế Nhân Cũng Đổi Được Mệnh - Chương #13