Ba Anh Em Nhà Bạch Lang


Người đăng: Tuyetmenhnamphong

Sau khi rơi xuống sông, Nam Phong hắn chưa chết nhưng cũng bất tỉnh. Trong lúc
thập tử nhất sinh, hắn chỉ cầu mong Diệp Khang khỏi bệnh. Hắn mong báo đáp lại
được ân tình mà gia đình ông đã cho hắn. Dù quãng thời gian là ngắn nhưng
những thứ tình cảm gia đình ấy là thứ mà cả kiếp trước hắn chưa cảm nhận được
dù chỉ một lần.
Tỉnh lại. Hắn đang ở trong một căn nhà khác lạ, thầm cười rằng cái mạng này
cũng thật lớn, có lẽ hắn là con đỉa thành tinh chăng? mà sao mãi không chết.
Hắn nhìn xung quanh. Đây là một nhà xưởng chế tạo ngọc thạch. Đang thắc mắc
thì đã có người bước đến.
“ Nhóc tình rồi à, mạng lớn phước lớn nhỉ? Rơi từ trên vách núi cao thế mà
không chết. Thấy trong người thế nào rồi? Bạch Lang nói lớn.
“Huynh nói to tiếng thế thằng bé nó sợ chết khiếp. Nó vừa mới tỉnh lại để nó
nghỉ ngơi chút đi. Mà cậu nhóc tên là gì thế? Ta tên Dương Mạc, đây là Bạch
Lang huynh trưởng của ta, còn đây là tiểu đệ của ta Ân Dã.” Một thanh niên cao
lớn giới thiệu.
“Đại huynh nói cũng đúng mà, ta nghĩ người lớn như chúng ta rơi xuống từ độ
cao đó chắc cũng đang đi tàu 6 ván rồi, thằng nhóc quả không bình thường nhỉ?”
Ân Dã trêu chọc.
Thấy ba người lớn trước mặt có vẻ không có ý gì xấu, có lẽ hắn được họ cứu về,
Nam Phong trả lời: “Cháu là Nam Phong, nhà ở trên núi đó, cháu cũng không biết
vì sao mình còn sống, cảm ơn các chú đã cứu giúp cháu. Cho cháu hỏi đây là đâu
ạ ?”
“Đây là nhà ta, ở thị trấn Bạch Vĩ, cách nhà người không dưới 100km. Chắc
ngươi thắc mắc sao lại ở xa thế thì ta trả lời luôn, chúng ta là dân buôn bán
Ngọc, khi đến sông Dương Sơn để giao hàng cho khách thì gặp được chuyện của
ngươi. Nhưng tình trạng của ngươi khi đó rất xâu, ta nghĩ chỉ có đưa ngươi tới
thị trấn này mới có người chữa được cho ngươi. Thật may là sau 10 ngày ngươi
đã tỉnh lại, giờ thấy trong người ổn hơn chưa?” Bạch Lang kể lại chi tiết.
“ Giờ cháu thấy ổn hơn rồi, thế cháu có thể về nhà chứ ạ ?”
“ Giờ thì chưa được, tiền để chữa trị 10 ngày qua là 200 triệu, ta có lòng tốt
thật nhưng vẫn cần tiền để sống, xem ra nhóc sẽ phải ở đây phụ giúp ta một
thời gian rồi. Mà còn nhớ nhà ngươi ở đâu không? Hay ta đến đấy đòi họ tiền
nhỉ?” Ân Dã tiếp lời.
Nghĩ rằng nếu quay về với số tiền lớn đó, có lẽ bán cả nhà Diệp Khang đi cũng
chả đủ tiền, hắn không muốn đem mối nợ không thể trả về cho ân nhân của hắn,
nên quyết định ở lại làm việc để trả lại số tiền đó.
“Cháu sẽ ở lại, nhưng với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Ân Dã thắc mắc
“Các chú không được để người nhà cháu biết, hay bất kì người nào của Dương Sơn
biết cháu ở đây.”
“Được. Ta đồng ý. Vậy ngay khi ngươi khỏi thì sẽ bắt đầu công việc.”
“Cháu sẽ không làm việc bất lương”. Nam Phong dứt khoát.
“Hahaa. Rất có chý khí. Tốt lắm. Chúng ta cũng không phải là kẻ hèn mọi. Nhưng
có nợ phải trả. Đừng trách ta không nhẹ nhàng với một đứa trẻ.” Bạch Lang cười
sảng khoái.
“ Cháu sẽ cùng thợ của ta đi đào ngọc thạch ở các nơi, hiện tại là có một mỏ ở
cách đây tầm 10km. Chúng ta sẽ tính theo giá trị của từng viên ngọc mà trừ đi
số tiền nợ của cháu. Khi nào đủ cháu có thể về nhà. Riêng tiền sinh hoạt ,đi
lại, cơm ba bữa quần áo mặc cả ngày, chúng ta sẽ cung cấp đầy đủ.” Dương Mạc
từ tốn nói.
“Vâng, giờ cháu thấy trong người khỏe nhiều rồi, có lẽ mai cháu sẽ bắt tay vào
làm việc.”
“Cháu cứ nghỉ ngơi đầy đủ đi, khỏe rồi làm thế nào cũng được. Cứ từ từ đã.”
Dương Mạc lo lắng cho vết thương của cậu nhóc. Dù gì cũng bấm tím với xây xát
hết người. Chưa kể còn nhiễm lạnh không ít dưới con sông hôm đó.
“Chú yên tâm, cháu nói được làm được” Vừa nói Nam Phong vừa cởi băng gạc ra
làm chứng. Mọi người định can ngắn thì thấy những vết bầm tím với xẫy xát đã
gần biến mất. Càng thêm thắc mắc về lai lịch câu bé này. Thật không tầm
thường. Một đứa trẻ mà rất hiểu chuyện.

Ngày đầu tiên đi làm, hắn mới nhận ra ở khu mỏ này, người già 60-70 tuổi có
cho đến đứa trẻ 10-15 tuổi cũng thấy. Ở đây họ cho phép cả trẻ con làm việc.
Không như quy định nhà nước là cấm dùng lao động trẻ em dưới 16 tuổi.
Sau khi được Bạch Lang giới thiệu với người chủ lao động và mọi người về thành
viên mới của đội, ai cũng thầm lắc đầu. Ở đây họ gặp không ít những đứa trẻ.
Đa số đều là đứa mồ côi, lang thang, hoặc có hoàn cảnh rất khó khăn, cần một
công việc để kiếm ra tiền, mà ông chủ thì luôn rõ ràng trong vấn đề tiền nong,
không hề áp bức mọi người. Mà cũng rất may rủi, nếu mà may mắn đào được 1 viên
ngọc thạch tốt, có khi sẽ trả được hết nợ, thậm chí có thể giàu có không
chừng. Ai cũng thầm hi vọng điều đó, nhưng mà nếu dễ kiếm thế thì xã hổi chắc
chả có ai nghèo. Nhưng đấy vẫn là hi vọng sống của những người lao động nơi
đây.


Phế Nhân Cũng Đổi Được Mệnh - Chương #12