Danh y khắp đế quốc được lệnh tới khám chữa cho Thất Dạ thế nhưng vô công mà
về, cuối Dạ Thất chỉ có thể nhận mệnh một đời phàm nhân không thể tu luyện.
Con đường võ đạo là không thể đi, Thất Dạ liền tuyển chọn con đường trí đạo,
mà ở phương diện này hắn triển lộ kinh tài tuyệt diễm, người cùng thế hệ ít ai
sánh bằng, thậm chí ẩn ẩn vượt xa so với nhiều vị đại thần, khiến không ít
người than thở không thôi.
Thất Bình thấy con trai tài hoa ngút trời lại không thể luyện võ, trong lòng
sầu muộn khó lời nào tả hết, thế nhưng có tâm mà vô lực.
Lại nói tình cảnh ở học phủ lúc này cũng không thích hợp học tiếp, Phùng lão
đành cho đám môn sinh về sớm hơn mọi ngày.
Trời rét buốt, ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi, nhiều ngôi nhà lụp xụp đã
bị tuyết nhấn chìm non nửa. Không khí lạnh lẽo khiến đám môn sinh chưa kịp
thích ứng liền run lẩy bẩy, hạ nhân phía bên ngoài rất nhanh liền đưa cho công
tử thiếu gia nhà mình phủ thêm một tầng áo khoác lông.
_"Thất Dạ huynh..."
Thất Dạ vừa cầm chiếc áo khoác lông của mình do Tiểu Lục Tử mang đến chưa kịp
mặc liền nghe thấy tiếng Diệu Dương gọi từ đằng sau.
Chỉ thấy hắn cùng ba bốn tên khác đi tới vừa cười vừa nói:
_"Thất Dạ huynh ! hôm nay được nghỉ sớm chi bằng chúng ta đến Vạn Bảo Lâu,
nghe đồn hôm nay họ mở một tràng đấu giá hội rất lớn, chi bằng chúng ta đến
đấy, nếu là có vật ưa thích liền mua a."
_"Ha ha đúng vậy, nghe nói hôm nay Vạn Bảo Lâu vừa mới chuyển tới một số lượng
lớn hàng hóa, nhất định có vật lọt vào mắt Thất Dạ Huynh."
Một vị thiếu niên gầy nhom mặt mũi cũng coi như đoan chính nói, người này danh
tự là Trần Giang con trai của Hình Bộ Thượng Thư Trần Hải.
Tuy nói mặc dù Thất Dạ không thể tu luyện thế nhưng hắn lại thông minh tuyệt
đỉnh, làm người khôn khéo, từ lâu đã lôi kéo một đám con nhà qua lại quyền quỳ
kết làm phe cánh đối nghịch lại bè phái Võ Đức vốn ỷ thế cậy mạnh. Các thầy đồ
học phủ cũng đã biết chuyện hai người này chia bè kết phái như nước với lửa
thế nhưng xét thấy mức độ không nghiêm trọng lại thêm người nào cũng có gia
cảnh hiển hách, quyền khuynh triều chính bèn nhắm một con mắt mở một con mắt
cho qua.
Trần Giang nói xong, đám môn sinh đi theo nhao nhao hưởng ứng, ai cũng không
muốn bỏ qua một lần đấu giá to lớn này.
Thất Dạ nghe xong, khẽ mỉm cười, cũng không phải đối, sảng khoái nói:
_"Các vị nếu đã có nhã hứng, Thất Dạ không dám không theo."
_"Ha ha tốt quá, ta đã sớm thông chi hạ nhân đặt sẵn một phòng, chúng ta mau
đến a."
Diệu Dương cười to vui vẻ nói.
_"Hôm nay ta mang một cỗ Phong Thiên Xa đến, các huynh đệ nếu không chê liền
tiến đến a"
Thất Dạ cười cười, Phong Thiên Xa là một cỗ xe ngựa vô cùng thần kỳ, do bốn
đầu Hãn Huyết Bảo Mã kéo, nghe đồn cỗ xe này bề ngoài giống như bình thường
thế nhưng bên trong nội thất to lớn không khác căn nhà có thể chứa được một
gian tiếp khách cùng phòng ngủ, ngoài ra cỗ xe được gia trì trận pháp thần bí
khiến xe đi nhanh chóng, nước nửa bất xâm. Vật này nghe nói là xuất ra từ tiên
nhân, Vì vậy giá trị to lớn, có tiền cũng không mua được.
Đại Việt đế quốc đất đai to lớn, dân chúng đông đảo thế nhưng cũng chỉ có
không đến ba cỗ mà thôi, một cỗ thuộc về hoàng tộc, hai cỗ còn lại lần lượt
rơi vào tay Thái Sư cùng Thái Uý đương triều.
Thất Bình sủng ái Thất Dạ có thừa, ngay cả Phong Thiên Xa cũng nguyện ý cho
con trai mình, hắn cũng là lo Thất Dạ không thể tu luyện dễ bị kẻ mưu đồ bất
chính hãm hại. Mặc dù hắn quyền lực to lớn ít có kẻ gan to dám động đến nhi tử
thế nhưng lòng người không thể không phòng.
Diệu Dương, Trần Giang cùng đám môn sinh nghe vậy không khỏi chắt lưỡi, Phong
Thiên Xa mặc dù đối với tiên nhân không phải là vật gì cả thế nhưng phàm nhân
coi như trọng bảo, số lượng ít ỏi, quý giá cực điểm.
Ngày thường không dễ gặp được nay lại được ngồi lên không khỏi vui sướng vạn
phần, đám bọn chúng nhao nhao đòi lên trước, Thất Dạ thấy họ như vậy cười to
vài tiếng rồi mới tiến vào trong xe.
Võ Đức cùng đám môn sinh còn lại nhìn rõ một màn, đặc biệt Võ Đức trong mắt
không dấu được sự ghen tức lộ hẳn ra ngoài. Từ trước đến nay hắn và Thất Dạ so
đấu nhiều năm, một người chiến lực đứng đầu một người trí tuệ siêu phàm khó ai
bì kịp, từ trước đến nay Võ luôn áp Văn một đầu thế nhưng Thất Dạ tài trí kinh
nhân, sớm đã lôi kéo không ít tâm phúc nạp cho mình dùng vì vậy thế lực to lớn
ngay cả Võ Đức cũng không dám làm gì. Một tay không thể đấu tứ quyền.