Học Phủ Phong Ba


Đầu đông thời tiết khắc nghiệt, trên trời cao tuyết rơi không ngừng nghỉ, cả
tòa Khúc Dương thành như chìm trong tuyết trắng.

Ngày đông giá rét, không ai nguyện ý đi ra khỏi nhà, Khúc Dương vốn tấp nập
nay bỗng quạnh hiu đến thê lương. Ngoài trời chỉ còn tiếng gió thét gào.

_" Âu Lạc được xây dựng bởi Thục Phán Hoàng đế năm 214 trước công nguyên, là
triều đại thứ hai sau triều đại Văn Lang trong truyền thuyết của các vị Hùng
Vương. Sau do Mị Châu Công Chúa- con gái Thục Phán Hoàng đế, đem tiên nỏ do
Thần Kim Quy đem cho Trọng Thủy xem liền bị Triệu Đà cất quân xâm lược, Thục
Phán đế quân trở tay không kịp, Âu Lạc vương triều chính thức sụp đổ..."

Trong một học phủ nằm khuất ở phía tây Khúc Dương thành, một thầy đồ mặc hắc
bào, đầu đội khăn xếp, chậm rãi vuốt râu, giọng trầm ấm giảng giải sử thi.

Thầy đồ vừa giảng thỉnh thoảng nhìn lướt qua đám học trò, thấy phía dưới đám
học trò mặc dù vô cùng nghiêm chỉnh không chút ồn ào. Thế nhưng là cũng không
có mấy ai thực sự chăm chú nghe giảng, ngoại trừ một thiếu niên mi thanh mục
tú, hai mắt hữu thần, ánh nhìn tập trung. Nhìn thấy người này thầy đồ gật gù,
tâm sinh đắc ý.

Bỗng hắn nghiêm giọng nói: " Đoạn sử thi này ta giảng đã là lần thứ hai, vậy
các trò cho ta biết vì sao Mị Châu công chúa lại đem tiên vật rơi vào tay giặc
?"

Đám thiếu niên ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một hồi cũng là không nói gì. Thầy
đồ sắc ngôn quan sắc, đương nhiên là rõ ràng, khóe môi hắn không khỏi giật
giật. Hừ lạnh một tiếng liền quát lên: "Thất Dạ ! trò mau nói cho ta vì sao Mị
Châu công chúa lại để tiên vật rơi vào tay giặc..."

Lúc này thiếu niên mi thanh mục tú tên là Thất Dạ mới đứng lên, bình tĩnh nói
:

_" Thưa thầy ! Mị Châu công chúa cùng Trọng Thủy con trai vua Triệu Đà vốn
lưỡng tình tương duyện, ái tình có từ lâu, lại sắp thành vợ chồng. Mị Châu tin
tưởng không nghi sau khi Trọng Thủy mượn cớ muốn ngắm bảo vật liền đưa tiên
vật cho ái lang xem, đâu ngờ Trọng Thủy nghe lệnh vua cha Triệu Đà, xem vật
không chả. Nước Âu Lạc vì cớ ấy mà sụp đổ."

_"tốt tốt tốt, trò ngồi xuống đi, các trò khác đã tỏ tường chưa ?"

Thầy đồ nghe Thất Dạ trả lời xong, mặt nghiêm không khỏi giãn ra rất nhiều,
bất quá trong lòng lại thầm than đáng tiếc...

_"Hừ văn tốt lại có gì dùng, không thể tu võ lại há sánh được với chúng ta"

Đúng lúc này một tiếng hừ lạnh vang lên, nhìn qua chỉ thấy giọng nói đến từ
một thiếu niên thân hình vạm vỡ, mặc cẩm phục hoàng bào, mặc dù khôi khô thế
nhưng ánh mắt ẩn giấu một tia ganh gét đố kị lại mười phần tàn độc. Giọng nói
của hắn mặc dù không quá to thế nhưng cũng đủ khiến đám môn sinh nghe được,

"Đúng vậy Đại Việt đế quốc lấy võ làm đầu, không có võ lực cao cường lấy gì
đối kháng man thú, man di phương Bắc ?"

Các môn sinh ngồi gần thiếu niên nhỏ giọng thảo luận, ánh mắt đồng dạng nhìn
Thất Dạ có một tia kỳ dị không nói nên lời.

''Hừ, Lý VÕ Đức ngươi chớ có càn quấy, Dạ Thiếu không phải hạng lỗ mãng như
ngươi có thể nói đến, chỉ là Võ đồ tam trọng mà thôi, Diệu Dương ta còn là
không sợ ngươi."

Ngồi cạnh Thất Dạ ,một thiếu niên mặc bạch bào đứng dậy chỉ mặt Vân Đức thiếu
niên mắng to, người này tên chính là Diệu Dương con quan đại thần trong triều.
Kỳ thực đám môn sinh ở đây đồng dạng đều là con nhà quan lại quyền khuynh
triều đình. Như thiếu niên Lý Võ Đức kia là con của thái úy Lý Hào mà Thất Dạ
lại là con của Thái Sư đương triều Thất Bình.

Phàm giới kỳ ảo khôn cùng, nơi này có thần tiên yêu ma hiện diện, vì để sinh
tồn, chống lại hung yêu ma thú võ lực cơ hồ triển khai khắp mọi nơi, phàm nhân
luyện võ cường thân kiện thể từ võ đồ nhất trọng đến cửu trọng cảnh giới.
Người có linh căn có thể bái nhập ma tông tiên phái tu luyện thuật trường
sinh.

"Diệu Dương có giỏi thì lên võ đài đấu với một trận "

Võ Đức bản tính hiếu thắng, nóng nảy vô cùng, một lời không hợp liền muốn đánh
nhau. Việc này phát sinh không chỉ một lần, từng trong quá khứ Võ Đức dựa vào
gia thế lại ỷ vào lực mạnh ra tay đánh không biết bao nhiêu môn sinh khác.

"Đủ rồi! Võ Đức -Diệu Dương các ngươi lập tức câm miệng cho ta."

Phùng lão- thầy đồ học phủ phẫn nộ quát lên, các môn sinh thấy vậy lập tức
ngậm miệng, mà Diệu Dương cùng Võ Đức cũng không tiện phát tác, tức giận trừng
nhau rồi ngồi xuống.

Phùng lão khẽ nhìn Dạ Thất thấy hắn vẫn bình tĩnh ngồi đó, từ đầu đến cuối
cũng không lý gì đến Võ Đức, chăm chú đọc sách. Phùng lão nhìn như vậy thầm
than đáng tiếc.

"Thất Dạ tâm trí không sai, lại có trân tài thực học, đáng tiếc trời cao đố kỵ
anh tài, Thất Dạ không thể tu võ a".

Thiên hạ to lớn, chuyện lạ nhiều vô kẻ, người không thể tu võ ít càng thêm ít,
trăm năm qua đi Đại Việt Quốc tính ra số người không thể tu võ có thể đếm được
trên đầu ngón tay. Không may Thất Dạ chính là một trong số những người như
vậy.

Khúc Dương thành từng có lời đồn rằng, tại phủ thái sư ngày Thất Dạ công tử ra
đời trời sinh dị tượng, mây đen ùn ùn, sấm sét nổi lên bốn phía. Dị tượng kéo
suốt bảy ngày bảy đêm, thái sư không khỏi kinh nghi bèn đặt tên cho nhi tử là
Thất Dạ.

Thất Dạ lớn lên thực sự là kỳ tài ngút trời, ba tuổi hiểu mặt chữ, sáu tuổi
làm thơ, năm mười tuổi càng là có thể liệu sự như thần, ngay như thái sư nhiều
việc còn là phải hỏi hắn mới dám quyết định. Bất quá cây cao đón gió, trời cao
đố kỵ, Thất Dạ không sao tập võ.

Thái sư vì việc này cực kỳ tức giận, hắn lệnh cho phủ thái y cơ hồ những người
giỏi nhất đến xem liền đều ra một kết quả: Thất Dạ kinh mạch chính là thạch
mạch, phong bế không cách nào phá giải, cả đời không thể tu luyện võ đạo.

Thái sư nghe tin dữ như sét đánh ngang tai.


Phệ Huyết Ma Châu - Chương #1