Người đăng: Túy Vân Tử
Trong tay Trần Dương là một cái bình ngọc rất bình thường, cách hắn đưa ra
cũng rất tuỳ ý.
Hoàng lão nhìn bình ngọc, nội tâm dâng lên phán đoán, cánh tay có chút run rẩy
tiếp nhận.
Ngón tay lão có chút run rẩy mở nắp bình ngọc ra…
Không có chút dược hương nào truyền ra, chỉ có một màu óng ánh xinh đẹp…
Thần thức Hoàng lão không nhịn được quét qua, sắc mặt liền ửng hồng vì kích
động.
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng biết con heo trông như thế nào. Nhất là cái
loại Trúc Cơ Đan đại danh đỉnh đỉnh này, nằm mơ cũng xuất hiện trong giấc mơ
của các tu sĩ Luyện Khí Kỳ, cả ngày đều mơ tưởng tới.
Chỉ vừa nhìn một cái thì Hoàng lão liền xác nhận đây có đến chín phần là Trúc
Cơ Đan.
Mà, Trần Dương lại dùng nó để đổi lấy việc lão nhận cô gái kia làm đệ tử, quá
nhàn!
Nhân tình này, cơ duyên này, Hoàng lão có nằm mơ cũng không nghĩ nó rớt xuống
đầu mình.
Tu vi lão trước nay chậm chạp không tiến lên Trúc Cơ Kỳ đó chính là vì lão sợ,
trong lòng luôn có cảm giác một khi gấp gáp thì nhất định sẽ thất bại.
Tu sĩ đối với trực giác của bản thân đều có một sự tin tưởng mơ hồ, cho nên
dần dần đã hình thành trong lòng Hoàng lão một loại bóng ma, một cái tâm ma
thiếu tự tin.
Nếu như tuỳ tiện bế quan trùng kích Trúc Cơ Kỳ, với loại tâm ma này, chắc chắn
không có một khả năng nào thành công.
Hiện giờ, trước không nói diệu dụng của Trúc Cơ Đan, chỉ riêng niềm tin mà nó
mang lại cho Hoàng lão cũng làm cho trong lòng lão bóng ma sợ hãi kia thoáng
cái biến mất sạch sẽ, thay thế vào đó là sự tự tin chưa từng có.
‘Trúc Cơ Kỳ - Hoàng Lịch ta nắm chắc!’
Đó là suy nghĩ của Hoàng lão lúc này.
Đôi mắt của lão nhịn không được mà có ẩn ẩn một tầng hơi nước vì kích động.
Người ngoài sẽ không hiểu nổi sự kích động này, chỉ có người đã dừng ở cảnh
giới này thật lâu mới hiểu rõ cảm giác này sung sướng đến mức nào.
Trần Dương dù có trăm nghĩ nghìn nghĩ cũng không nghĩ ra Hoàng lão có thể kích
động thành cái bộ dáng này. Hắn chỉ muốn đơn giản làm một cái giao dịch, cho
lão một viên Trúc Cơ Đan, để lão nhận Chu Lam Uyển làm đệ tử, thuận tiện giúp
nàng bước đầu áp chế hàn khí, vậy thì tốt nhất.
- Trần tiền bối, nhân tình này cả đời Hoàng Lịch khắc ghi. Ngài yên tâm, chỉ
cần lão hủ còn một hơi, nhất định sẽ bảo hộ Chu Lam Uyển thật tốt!
Hoàng lão cũng nhìn ra Chu Lam Uyển có vị trí rất cao đối với Trần Dương, thậm
chí trong đó có ý cảnh nhân sinh gì đó thì lão cũng không chắc, nhưng thấy
Trần Dương có thể vì nàng mà bỏ ra một viên Trúc Cơ Đan quý giá như vậy, thì
nếu lão bảo hộ nàng thật tốt thì chắc chắn không có nửa điểm xấu.
Phải biết, một viên Trúc Cơ Đan chính là có giá trị như một gã tu sĩ Trúc Cơ
Kỳ! Cho dù kém, cũng không quá xa!
Nhìn Hoàng lão cẩn thận thu lại Trúc Cơ Đan, Trần Dương liền mỉm cười, căn dặn
lão vài chuyện rồi mới xuống xe, một mình tản bộ, thân ảnh cũng theo đó biến
mất trong dòng người.
…
Sau đó mấy ngày, giới tu sĩ ở Bắc Kinh cũng nổi lên một cái sự kiện nho nhỏ.
Đó chính là Hoàng lão đầu tự mình đăng môn bái phỏng, nói muốn ra mặt tự thân
chữa trị cho Chu Lam Uyển, lại nhận nàng làm quan môn đệ tử, từ nay xem như
cháu gái mà đối đãi.
Chu gia vốn đang rối rắm, nghe việc này tất nhiên là mừng rơi nước mắt. Những
tưởng đâu là Chu Lam Uyển sẽ thẳng thừng cự tuyệt, không ngờ Chu Lam Uyển cũng
nhanh chóng đáp ứng, ngay tại chỗ dâng trà nhận sư, còn gói gém đồ đạc lấy lý
do đi theo sư phụ phục thị mà cùng đi với Hoàng lão.
Với thân phận Hoàng lão, dĩ nhiên Chu gia trên dưới không ai nói gì, mừng còn
không được nữa, chỉ còn thiếu mỗi màn đốt pháo tiễn Chu Lam Uyển rời đi.
Trong sự dài dòng buồn chán của việc tu luyện, chuyện này cũng tạo thành một
chút gợn sóng nho nhỏ rồi rất nhanh chìm xuống.
Sau đó không lâu, Hoàng lão tuyên bố bế quan thành công, trở thành Trúc Cơ Kỳ
tu sĩ, chấn động một phương.
Bạch Trung sau khi biết chuyện này, trong lòng có chút mơ hồ, ẩn ẩn liên tưởng
đến vấn đề gì đó nhưng cuối cùng thở dài, không dám suy đoán lung tung.
Mà người gây ra hết thảy sự kiện này, lúc này lại đang đi tới một khu trung
tâm mua sắm, dáng vẻ nhàn nhã.
Chính là Trần Dương!
Trần Dương dựa theo miêu tả của Bạch Trung, suy tính mấy ngày liền đến nơi này
tìm hiểu một phen.
Mấy ngày rồi, Trần Dương cũng không có hỏi thăm sự tình của Chu Lam Uyển, hắn
tin rằng Chu Lam Uyển bên kia sau khi được hắn dặn dò sẽ phối hợp thật tốt với
Hoàng lão.
Nhớ lại dáng vẻ của Chu Lam Uyển lúc đó, Trần Dương cảm thấy đau đầu.
Chu Lam Uyển sống chết cũng thề thốt sau này tu vi nâng cao sẽ làm thị nữ theo
hầu hạ hắn, làm cho Trần Dương cảm thấy giống như hắn đang lừa gạt thiếu nữ
vậy.
Trần Dương tạm thời đem chuyện này gác lại mà sải bước vào bên trong.
Dựa theo miêu tả, trung tâm thương mại này chỉ là che mắt người ngoài mà thôi.
Sau khi đi vào, Trần Dương không chút do dự đi tới thang bộ rồi đi xuống tầng
hầm.
Dưới tầng hầm, trong một góc hẻo lánh nhìn như bình thường lại có đặt một cái
thang máy cũ kỹ. Thang máy cũ kỹ này đặt trong một góc rất xảo hiệu, người
ngoài tuyệt đối không để ý tới.
Trần Dương bước đến nơi này, sau khi quan sát không có ai liền vung lệnh bài
lên áp vào bảng điều khiển của thang máy.
Cửa thang may nhanh chóng mở ra, để lộ một thông đạo mờ mờ.
Trần Dương mỉm cười nhấc chân đi vào bên trong.
Sau khi Trần Dương đi vào bên trong, cửa thang máy chậm rãi khép lại biến mất.
Người khác không có lệnh bài, nếu đến nơi này dùng biện pháp gì thì cửa cũng
sẽ không mở ra.
Trần Dương bước theo thông đạo đi vào bên trong, càng đi càng cảm thấy con
đường chếch về phía dưới, xem ra là được kiến tạo dưới lòng đất.
Đi được một lúc thì hai mắt Trần Dương cảm nhận trước mắt sáng lên, nơi này
lớn còn hơn cả mấy chục cái sân vận động cộng lại, nhìn không thấy điểm cuối.
Phía trên được gắn đèn sáng trưng, bên trong có rất nhiều người đi tới đi lui.
Trần Dương sau khi tiến vào thì có vài ánh mắt quét tới, nhưng sau khi nhìn
không ra tu vi của Trần Dương sau khi hắn thu liễm thì liền không quá chú ý
tới, ai nấy làm việc của mình.
Quy mô nơi này cũng được coi là có chút lớn.
Từng cái cửa hàng nơi này cũng có sinh ý khá tốt.
Trần Dương càng đi, càng thấy bất ngờ với cái phường thị này.
‘Không hổ danh là một trong hai cái phường thị lớn nhất giới tu chân cả nước.’
Trần Dương chép miệng thầm khen.
Nơi này cũng có một số ít người bày bán hai bên đường, nhưng cũng không có bao
nhiêu người chú ý mà đa số đều đi vào các loại cửa hàng.
Trần Dương sau khi đi một chút liền tuỳ tiện lựa chọn một cái cửa hàng có tên
‘Luyện Khí Các’ bước vào.
Nơi này bày trí cũng không khác gì một cửa hàng bình thường, cũng có các tủ
chứa sản phẩm mẫu, được làm sẵn, thậm chí còn có bảng giá cùng giới thiệu công
năng, chất liệu luyện chế.v.v…
Người trông coi là một thiếu nữ tầm mười hai mười ba tuổi, đang chăm chú cầm
một quyển sách đọc. Vừa thấy Trần Dương tiến vào liền ngẩng đầu nói:
- Khách quan, xin mời chọn lựa, bên trên có ghi giới thiệu, ngài cứ tuỳ tiện
xem đi.
Trần Dương sớm nhìn ra cô bé này vậy là lại có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng hai,
xem như nhỏ tuổi mà đã có căn cơ thật tốt.
Mà động tác quét thần thức của nàng vừa rồi Trần Dương cũng thấy. Xem chừng
nha đầu này thấy không nhìn ra tu vi của Trần Dương, tưởng hắn là một khách
nhân có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng một như bình thường nên không quá nhiệt tình
đi.
Phải biết, nơi này mặc dù ở nơi này cũng có chút sinh ý, nhưng binh khí cũng
không phải loại tuyệt hảo. Người nơi này có tu vi cao một chút đều chạy đến
mấy chỗ lớn bên kia nhìn, vì vậy dần dần trong tâm thiếu nữ cũng sinh ra cảm
giác người vào cửa hàng của nàng mua binh khí thì tuyệt không thể có dạng gì
cao thâm cả, thái độ từ từ cũng trở nên lãnh đạm.
Mà Trần Dương tất nhiên càng hài lòng với chuyện này. Nếu cô nàng này chạy tới
xum xoe, ba hoa chích choè lôi kéo thì hắn mới phải đau đầu.
Trần Dương đi chậm rãi nhìn, mỗi khi nhìn một thanh binh khí đều cẩn thận nhìn
xem các thông tin bên trên, bộ dáng rất chăm chú.
Thiếu nữ thỉnh thoảng nhìn một cái, thấy dáng vẻ Trần Dương không khác gì ở
trong rừng mới ra, nhìn ô tô nó đi còn tưởng con trâu nó phi, nhất thời vẻ mặt
càng thêm lạnh nhạt, lại chăm chú xem sách.
Trần Dương tất nhiên không quan tâm đến cách nhìn của một cô bé mà hắn thật sự
hứng thú với nơi này.
Mặc dù đây là cửa hàng nho nhỏ, nhưng có đủ các loại binh khí như đao thương
kiếm kích…cái gì cần có đều có.
Hơn nữa mỗi thứ cũng đều có chất liệu tốt, hình dáng hoàn thiện cũng dễ nhìn.
Nếu để một cao thủ võ lâm giang hồ lọt vào đây chắc chắn sẽ mừng đến phát
khóc.
Nhưng là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, Trần Dương đối với những thứ này chỉ là có chút
hứng thú quan sát chứ không có ý định mua.
Vì vậy mà sau khi xem thoả mãn liền chào cô bé rồi rời đi.
Cô bé thấy quả thật Trần Dương xem xong rời đi thì liền bĩu môi, cũng không
nói gì mà lại xem sách, cứ như trong sách có thứ gì đó cuốn hút nàng lắm vậy.
Trần Dương sau đó lại liên tục ghé vào mấy cái cửa hàng.
Có kinh nghiệm mà cô bé ban cho, Trần Dương liền triệt để bày ra bộ dáng nhà
quê mới lên, làm cho đám người bán hàng mặc dù vẻ mặt khinh thường nhưng cũng
không có lớn tiếng đuổi khách mà để cho Trần Dương tuỳ ý đi xem.
Ngược lại, Trần Dương thấy mục đích của mình đã đạt, liền vui sướng một mình
nhàn nhã dạo chơi khắp nơi.