Giao Dịch


Người đăng: Túy Vân Tử

Bạch Trung cũng đúng là chịu khó bỏ ra công sức, chọn lựa toàn những món ngon
vật lạ, làm cho Trần Dương cũng không nhịn được mà hết lời khen ngợi.

Trần Dương dưới sự nhiệt tình của Bạch Trung mà vỗ bụng rời đi.

Nhưng khi rời đi, liền có Hoàng Lão cố ý chờ bên ngoài.

Trần Dương chỉ mỉm cười, cũng không có ý kiến gì mà nhẹ nhàng đi lên.

Hoàng lão chợ đợi đến thấp thỏm, khi thấy Trần Dương đi tới liền nói:

- Vãn bối chờ ngài đã lâu, xin mời lên xe.

Trần Dương ‘ân’ một tiếng rồi mời Trần Dương lên xe.

Xe được chính Hoàng lão lái đi, còn gã tài xế thì bị lão đuổi đi tự bao giờ.

Đường đường một tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ sắp bước vào Trúc Cơ Kỳ, có thể thấy sự
trọng thị của lão dành cho Trần Dương.

- Tiền bối, không biết vừa nãy ngài truyền âm dặn dò ta ở lại là có việc gì
sai bảo?

- Hoàng đạo hữu, công pháp của ngươi tu luyện có phải là Hoả thuộc tính hay
không?

Trần Dương ngược lại không nhanh không chậm nói.

Hoàng lão thầm than, ánh mắt của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ quả nhiên không tầm thường,
cũng gật đầu thừa nhận nói:

- Tiền bối mắt sáng như sao, vãn bối đúng là lựa chọn Hoả tu. Không biết tiền
bối có gì chỉ điểm?

- Ừm, cũng không có gì chỉ điểm, chỉ có một cái sinh ý muốn cùng đạo hữu giao
dịch mà thôi. Hơn nữa, cái sinh ý này chỉ có mười lợi cho ngươi mà không có
một hại nào.

Trần Dương dùng giọng ẩn ý nói.

- Tiền bối, không biết cái sinh ý ngài nói là gì?

- Không vội, trước hết ta muốn hỏi, đạo hữu đã có môn hạ đệ tử hay chưa?

Trần Dương mỉm cười hỏi.

Hoàng Lão nghe vậy thì trong lòng chợt động, nhưng cũng thành thật nói:

- Vãn bối chỉ có một ký danh đệ tử mà thôi. Bởi vì không muốn chậm trễ sự
tình tu luyện, cho nên cũng chưa có thu nhận quan môn đệ tử.

Trần Dương nghe vậy thì hài lòng gật đầu:

- Nói vậy, nếu như ta mang đến cho đạo hữu một đệ tử có tiềm năng cực cao,
hơn nữa tính tình nhu thuận, thông hiểu lễ nghĩa, thì ngài nghĩ như thế nào?

- Tiền bối, nếu là việc này, kính xin tiền bối nghĩ lại. Thật sự vãn bối đang
định bế quan đột phá bình cảnh, cho nên trước mắt đối với việc tuyển nhận đệ
tử thật sự chưa có ý định. Bất quá, nếu tiền bối thật sự cần thì lão hủ mặc dù
tu vi yếu kém nhưng cũng có vài vị bạn hữu có thực lực không tồi, vãn bối có
thể thay mặt ngài hỏi thăm một chút.

Hoàng lão trong lòng mặc dù không hiểu vì sao Trần Dương có tu vi Trúc Cơ Kỳ
lại tình nguyện đem người quen bái lão làm sư, nhưng cũng khẩn khoản nói.

Trần Dương nhìn qua thì biết rõ Hoàng lão này thực ra tâm địa không xấu, chỉ
là bình thường thích một chút mặt mũi. Nếu không tu vi của lão cũng không thâm
sâu như vậy.

Chỉ thấy Trần Dương cười nhạt một cái, lại bổ sung thêm:

- Nếu ngài nhận vị đệ tử này, ta sẽ cho ngài một cơ hội tiến giai Trúc Cơ Kỳ,
thế nào?

Hoàng lão vốn đang định mở miệng thoái thác, nhưng nghe kỹ lại thì Trần Dương
nhắc đến cái gì đó có liên quan đến tiến giai Trúc Cơ Kỳ…chẳng lẽ…

Trong lòng Hoàng lão có một cái ý tưởng nhưng rất nhanh bị lão tạm thời gạt
qua một bên, nói:

- Tiền bối nói ra lời kia, chẳng lẽ là thật?

Trần Dương biết, nếu không đưa ra lợi ích, lão đầu này chắc chắn cũng không
tình nguyện làm chuyện kia, hơn nữa cho dù có dùng sức mạnh bức bách lão thì
cũng không có lợi gì cho Trần Dương hắn cả, bèn nói:

- Hoàng lão, nói thật, ta chỉ cần nói ra lời này ra một cái, cũng có không
biết bao nhiêu người nhào đến tranh nhau. Hơn nữa, ta nói được làm được. Nói
có thể cho ngươi một cơ hội thì dĩ nhiên bản thân ta nắm chắc. Nếu như ngay cả
chút dũng khí thử cũng không có, thì thôi, ta cũng không ép. Ta cũng không tin
rộng lớn như vậy, còn không có tu sĩ khác chuyên tu Hoả hệ giống ngươi. Tin
rằng, ngay cả mấy lão Trúc Cơ Kỳ khác cũng sẽ có hứng thú không nhỏ với điều
kiện mà ta đưa ra.

Trần Dương nói xong, cũng nhắm mắt dưỡng thần không nói nữa.

Đạo lý nói đến là dừng, nói nhiều hoá dở thì Trần Dương đã sớm biết.

Mà giờ phút này, Hoàng lão cũng như Trần Dương nghĩ, sắc mắt đang đấu tranh,
cuối cùng lão vẫn không chống cự nổi sức hút mà Trần Dương đưa ra.

Trong lòng lão suy tính, nếu như Trần Dương ép buộc nhưng không thực hiện lời
hứa, vậy thì người đệ tử kia lão cũng qua loa liền tốt. Nếu như Trần Dương quả
thật có thể thực hiện điều kiện đó, vậy thì lão chẳng những có đệ tử tốt mà
còn lại thoả mãn ước nguyện tiến giai.

Dù là xem xét phương diện nào, hình như lão cũng không mất giọt mồ hôi nào!

‘Xem ra ta bế quan quá lâu, lâu đến mức đầu óc có chút mụ mị. Cũng may người
này dường như cũng dễ nói chuyện, nếu không một khi cái chỗ tốt này bị những
lão đầu tử kia biết được, vậy thì cho dù mình có ba đầu sáu tay cũng giành
không lại a…’

Hoàng lão nghĩ đến đây liền có chút gấp rồi, càng nhìn sắc mặt Trần Dương,
càng cảm thấy Trần Dương thật sự nổi giận rồi.

Không giận không được a! Dù là lão thì lão cũng nổi giận!

Hơn nữa còn là giận sôi!

Chỗ tốt mang tới cửa, không có chút thiệt hại tốn sức nào, mà còn bị người ta
năm lần bảy lượt từ chối, không buồn bực mới là lạ.

Hoàng lão cũng đổ mồ hôi rồi, máy lạnh trong xe thổi re re nhưng lão cũng đổ
mồ hôi, liền dừng xe tấp vào lề đường, chắp tay nhìn Trần Dương nói:

- Tiền bối thứ lỗi, là lão hủ hồ đồ. Vụ sinh ý này, ta nhận! Dù có hay không
hồi báo, chỉ cần với thân phận của tiền bối, tuỳ tiện cho ta một quan môn đệ
tử, hơn nữa còn là tư chất tiềm năng tốt như vậy, đối với lão hủ thật sự đã
quá đủ. Nếu không phải vãn bối thân gia nghèo túng, còn muốn trút hết đồ quý
giá trong người dâng lên tiền bối để tỏ lòng biết ơn.

Trần Dương thấy lão đầu này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nói đến lưỡi nở
hoa sen thì không nhịn được khoé miệng nổi lên một vệt ý cười.

Mà Hoàng lão thấy nụ cười này liền trong lòng đánh ‘bộp’ một cái, sứt mồ hôi
háng – à nhầm, sứt mồ hôi trán mà thầm nghĩ:

‘Xem ra hắn thật sự động nộ rồi. Lần này xong đời, cơ duyên không những không
có được mà khi không đi đắc tội với một gã Trúc Cơ Kỳ…’

Càng nghĩ, Hoàng lão càng thấy trong lòng gấp gáp.

Trần Dương thấy một lão đầu có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ gấp gáp quíu cả chân tay
như vậy thì có chút không đành lòng, liền nói:

- Nếu như Hoàng lão đã hiểu ra tâm ý của ta vậy thì tốt. Coi như ngài đã đồng
ý rồi. Bất quá…

- Tiền bối cứ nói, lão đầu ta tuyệt đối ra hết sức!

Hoàng lão vỗ ngực nói.

- Ta nơi này mất lòng trước được lòng sau, ta muốn ngươi phát thệ, chuyện
tình liên quan đến sinh ý của chúng ta chỉ có hai người chúng ta biết, không
được nói ra với người thứ ba, nếu không…hắc hắc.

- Tiền bối yên tâm, cho dù ngài không dặn thì ta cũng không dại dột nói ra.
Chút chuyện đó, lão hủ vẫn tin mình có thể làm được. Ta Hoàng Lịch tại đây
phát thệ, nếu sự tình hôm nay có tiết lộ với người khác nửa lời, lập tức hình
thần câu diệt.

Hoàng lão nghiêm trang phát thệ.

Trần Dương nhìn thấy vậy thì hai mắt hiện lên vẻ hài lòng. Cũng không phải hắn
muốn ép người quá đáng, mà Trần Dương hiểu rõ, một khi để người khác biết
trong tay hắn có Trúc Cơ Đan thì hậu quả sẽ như thế nào. Đặc biệt, sau khi
Trần Dương biết cái thế giới này có đủ loại thế lực từ Tu Tiên Giới phái đến
thì khi hành sự hắn càng cẩn thận bội phần.

Trần Dương nhìn Hoàng lão phát thệ xong liền nói:

- Được rồi. Người đệ tử mà ta muốn nhờ ngài chiếu cố, đó chính là Chu Lam
Uyển, cháu gái của Chu Nghĩa – Đại trưởng lão Chu Gia!

- Tiền bối, ngài không nói đùa chứ? Chu Lam Uyển kia có phải cô nương từ nhỏ
đã có bệnh căn trong người, không thể tu luyện không nói, hơn nữa còn cực kỳ
yếu ớt. Nghe nói từng có danh sư đến khám bệnh nhưng đã bị Chu Nghĩa lão thất
phu kia lấy oán báo ơn đuổi đi rồi…

Hoàng lão nói tới đây, đột nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng, không nhịn
được thảng thốt kinh hô:

- Chẳng lẽ vị danh sư kia…là…

- Đúng là ta! Thế nào, Hoàng đạo hữu không cho rằng ta không có chút bản lĩnh
ấy chứ?

Trần Dương như cười như không hỏi.

- Tiền bối chớ trách, vừa rồi lão hủ chỉ là ngạc nhiên chứ không có ý tứ xem
thường ngài. Nói đi cũng phải nói lại, ta đối với hành động đó của Chu lão
thất phu cũng nhìn không vừa mắt, hôm nay gặp qua phong thái của tiền bối,
càng thêm chán ghét ánh mắt thấp kém của người này.

Hoàng lão làm ra bộ dáng tức giận, một bộ chính nghĩa lẫm liệt, vì Trần Dương
mà tức giận hét lên.

Trần Dương cũng chỉ mỉm cười, nói:

- Việc đó trước không nói đến. Chỉ là, việc ngươi đã hứa chắc cũng không nuốt
lời đấy chứ?

- Tiền bối yên tâm, việc vãn bối đã hứa với ngài, chắc chắn làm được. Ta cũng
biết hoàn cảnh của Chu Lam Uyển cô gái này, có chỗ đáng thương. Cũng biết dụng
tâm lương khổ của tiền bối muốn vãn bối dùng Hoả khí trợ giúp nàng áp chế hàn
khí. Nhưng sức lực vãn bối có hạn, không dám hứa trước điều gì, chỉ xin hứa
chắc chắn tận hết sức mình!

- Có câu nói này của ngươi, ta cảm thấy rất hài lòng. Đối với ngươi, ta cũng
có lòng tin cho mới tìm ngươi. Vả lại, Hoàng đạo hữu yên tâm, việc trợ giúp
nàng áp chế hàn khí chỉ là một chút mà thôi, ta đã có sắp xếp sẵn. Chỉ cần
Hoàng đạo hữu bảo hộ cho nàng, còn thời gian rãnh nếu có nhã hứng thì chỉ điểm
cho nàng một chút, như vậy là đủ.

Trần Dương chậm rãi nói.

Hoàng lão nghe vậy thì thoáng cái an tâm lại, nếu thật muốn lão suốt ngày ngồi
áp chế hàn khí cho nàng, vậy thì được không bù nổi mất, chậm trễ con đường tu
luyện của lão cũng không phải ngày một ngày hai, hơn nữa một khi có chuyện,
cái bô cứt thối chắc chắn một mình lão chịu hết.

Cũng may, nghe giọng nói của Trần Dương như có sắp xếp rồi, cho nên Hoàng lão
an tâm trở lại, lại vỗ ngực cam kết thêm mấy lần.

Trần Dương nhìn bộ dáng của Hoàng lão, khẽ cười, phất tay một cái nói:

- Đây là thù lao của ngươi!


Phán Thần Hệ Thống - Chương #74