Mở Đầu: Vãn Dương


Người đăng: kawaichigo

Dương Tuệ Minh run rẩy mang theo tấm thân già nua ngồi xuống cái ghế trúc đặt
trước sân nhà, bộ dáng rất là mệt mỏi, hô hấp đặc biệt khó khăn.

Tàn dương đến từ bầu trời chiếu lên dáng người yếu ớt của hắn mà kéo ra một
đạo thật dài bóng, sau đó dần dần mờ nhạt.

Hắn ngẩn người nhìn bầu trời hoàng hôn trên Chiết Giang mà trầm mặc, cũng
không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn…trọng sinh tại thế giới này được tám mươi năm rồi.

Cho đến giờ hắn đã học qua không ít tinh hoa kiến thức, đã trở thành một lão
làng nổi tiếng trong giới Trung Y.

Lúc mới đầu trọng sinh ở đây, hắn khá ngỡ ngàng, nhưng dần dần cũng có thể rõ
ràng được nơi này là Địa Cầu, khác rất xa so với Phần Nhật Đại Lục mà kiếp
trước hắn sống.

Nơi đó có diện tích rất rộng lớn, phần nhiều là lục địa liền kề nhau, động
thực vật vô cùng phong phú. Đặc biệt là nơi đó có tiên nhân, con người có thể
tu hành, động thực vật đương nhiên cũng có thể.

Trái Đất nơi này thì hiện đại hơn, phát triển hơn, con người có thể biết được
rất nhiều thứ nhờ vào khoa học.

Phải, khoa học là thứ đặc biệt nhất mà hắn từng được biết đến, và cũng là căn
nguyên làm thay đổi cuộc đời hắn sau này.

Chỉ tiếc rằng nơi đây không có tiên nhân, cũng không thể tu hành, mật độ linh
khí quả thật quá ít ỏi, còn không được tinh khiết.

Nghĩ tới kiếp trước, gương mặt đầy nếp nhăn của hắn khẽ nhếch lên mỉm cười cảm
khái.

Hắn kiếp trước vốn tên là Lâm Chính Thiên, xuất thân từ một gia tộc tầm trung,
con trai duy nhất của tộc trưởng Lâm Thuận Phong.

Lâm Chính Thiên mười hai tuổi đã mắc bệnh lạ, hô hấp khó khăn, thường xuyên ho
khan,…cộng thêm không thể tu hành.

Với trình độ y học thời đó mà nói, bệnh của hắn vô phương chữa trị.

Trừ phi có bậc đại năng nào đó ra tay cứu hắn. Nhưng mà điều đó làm sao có
thể.

Dần dần bệnh tình của hắn ngày càng nặng, cho dù có uống bao nhiêu trân dược,
ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo cũng không thể suy giảm.

Hắn biết bản thân tự nhiên không thể qua khỏi, cũng không muốn lãng phí thêm
gia sản gia tộc để kéo dài mạng sống, cho nên quyết định tự sát.

Mãi cho đến thời gian sau này hắn mới biết được bệnh này tuy nguy hiểm nhưng
không khó trị.


Dương Tuệ Minh lẳng lặng nhìn ánh sáng tàn dư nơi chân trời, nghĩ thầm thật
giống với bản thân mình bây giờ, cũng chỉ còn lại chút hơi tàn.

Chỉ là ánh dương không thể một lần nữa chiếu sáng sao?

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc cho những dòng kí ức xưa cũ lần lượt tái hiện
trong não bộ.

Cuộc đời của hắn từ nhỏ đến lớn trải qua đều khá suôn sẻ, vì khi xuyên qua hắn
giữ lại được kí ức nên cũng không có nhiều thứ khiến hắn cảm thấy quá khó xử.

Lúc năm tuổi hắn thông thạo ba thứ tiếng (Nhật-Trung-Hàn).

Mười hai tuổi thông hiểu toàn bộ các loại dược liệu.

Mười ba tuổi được đưa đến đại học y học cổ truyền Quảng Tây học tập.

Mười bảy tuổi đỗ Thạc sĩ, hai năm sau lấy bằng Giáo sư - Tiến sĩ Trung Y.

Hai mươi tuổi trở thành giảng viên đại học trẻ nhất thời bấy giờ.

.….

Cho đến tận lúc này số lượng cống hiến của hắn cho nhân loại là nhiều vô số
kể.

Chỉ là đến cuối đời, hắn vẫn còn độc thân, không có bạn bè, cũng không có một
mảnh tình vắt vai.

Không phải là không có người thích hắn, mà là do hắn không muốn.

Hắn bị đắm chìm vào học tập và công việc mà bỏ đi những thú vui của cuộc đời.

Để rồi đến cuối cùng, hắn chỉ nhận được sự cô đơn cùng tịch mịnh.

Hắn nghĩ muốn thở dài một cái, mà không còn hơi sức nữa rồi.

Ngẫm lại, hắn thấy năm tháng vô tình, đến đi vội vàng, chớp mắt bản thân cũng
sẽ trở thành một bộ xương khô, bị người đời quên lãng.

Hắn nhìn bầu trời mà tự hỏi: “Nếu như được làm lại một lần nữa, ta sẽ làm
gì?”.

“Hẳn là sẽ tận hưởng thật tốt a”.

Hà Thiên Minh mỉm cười, cứ thế mà qua đời.


Trong tiềm thức tối tăm mịt mù căn bản không thể nhìn thấy được gì, hắn tự
hỏi: “Chết rồi thì con người sẽ đi đâu đây?”.

Bỗng nhiên không biết thanh âm từ nơi nào đến có xa lạ lại có chút quen thuộc
khinh khinh vang vọng trong tiềm thức của hắn:

“Từ nơi nào đến thì về nơi đó”.

Thanh âm nghe rất trầm ổn, lên xuống nhẹ nhàng, rất êm tai, chỉ là tạm thời
hắn không nhớ nổi đây là giọng của người nào.

Dương Tuệ Minh sững người, chân mày chau lại, hắn ngoảnh đầu nhìn quanh, cuối
cùng cất tiếng hỏi:

“Ngươi là ai?”

“Ta chính là ngươi mà ngươi cũng chính là ta”. Thanh âm đó lại một lần nữa cất
lên.

Dương Tuệ Minh cau mày càng chặt, hỏi lại: “Là ý gì?”.

Bỗng chốc, hắn lặng người đi, thầm nghĩ đây không phải là giọng của bản thân
ta thời còn trẻ sao.

Thanh âm ấy không trả lời câu hỏi của Dương Tuệ Minh mà nói tiếp:

“Còn một người nữa, nhưng đã không còn tồn tại. Ngươi cũng không cần phải hỏi
thêm gì cả, thời gian không còn nhiều. Hắn đã từng giúp ngươi một lần, ta tiếp
theo cũng sẽ giống hắn, chỉ là, đây là lần cuối cùng của ngươi, sau này sẽ
không bao giờ như vậy nữa, cho nên phải sống thật tốt”.

Thanh âm im lặng chốc lát rồi nói tiếp: “Hãy sống cho cả phần của chúng ta”.

Dương Tuệ Minh bất giác cảm thấy mù mịt, hắn còn chưa hiểu rõ được nội tình
thì cảm thấy một trận choáng váng rồi mất đi ý thức.


Phần Nhật Ký - Chương #1