Khi Đó Thiếu Gia Người Trông Rất Xấu


Người đăng: kawaichigo

Lâm phủ, Thanh Vân Thành.

Càng dần về đông, tiết trời ngày càng trở lạnh. Trong một cái trạch viện xa
hoa có một vị cô nương nhỏ nhắn mặc một bộ y phục dành riêng cho thị nữ, tay
nàng đang bưng chén nước thuốc, chân rảo bước nhanh về phía căn phòng lớn nằm
ở đối diện.

Chợt một cơn gió lạnh thổi qua làm nàng khẽ rùng mình hắc xì một cái, sau đó
vén lên tay áo chùi mũi rồi chu đôi môi nhỏ nhắn ra nói:

“Đã là giờ ngọ rồi sao lại còn lạnh đến vậy nhỉ?”.

Nàng năm nay khoảng tầm mười ba mười bốn tuổi, dung nhan thanh tú, chỉ là thân
thể còn chưa phát triển đầy đủ, nếu như cho nàng thêm vài năm, có khi thật sự
sẽ trở thành một đại mĩ nhân người người yêu thích.

Nàng bước tới trước cửa phòng, đưa tay lên gõ cửa, nói:

“Thiếu gia, Xuân nhi đã mang thuốc đến cho người rồi đây, người mau uống khi
còn nóng”.

Thiếu nữ chờ đợi một lát thấy không có động tĩnh gì bèn hỏi:

“Thiếu gia, người mở cửa cho nô tì vào được không?”.

Sau khi xác định là không nghe thấy tiếng ai trả lời, đôi mắt nàng liền híp
chặt lại trông rất lợi hại. Nàng mạnh dạn đẩy cửa phòng ra rồi hét lên:

“Thiếu gia, giờ này mà người còn ngủ…”

Bỗng nhiên nàng tái xanh mặt lại, thét thất thanh rồi ngã khuỵu xuống, sau đó
cố lết ra phía cửa mếu máo hét lớn:

“Người…người đâu, mau…mau cứu cứu thiếu gia treo treo cổ tự vẫn rồi…”.


“Đại phu, hài nhi của ta hiện giờ thế nào rồi?”.

Người cất tiếng chính là Chu Tử Linh, mẫu thân của Lâm Chính Thiên. Nàng đang
đứng cạnh phụ thân hắn ở giữa phòng, sắc mặt hai người đều tái nhợt, gương mặt
không thể nào che dấu nổi sự lo lắng.

“May mà phát hiện kịp thời, không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bệnh cũ
nhân dịp phát tác, ta e rằng cũng không sống được bao lâu nữa”. Đại phu đình
chỉ bắt mạch, nghiêm túc trả lời.

Nghe đến đây, Chu Tử Linh không kiềm được mà chảy hai hàng nước mắt, Lâm Thuận
Phong cũng chỉ còn cách nhắm mắt thở dài.

Sau khi kê đơn thuốc, đại phu liền cáo từ ra về, Chu Tử Linh khẽ lau hai vệt
nước mắt còn đọng lại rồi ngồi xuống cạnh giường, từ ái xoa đầu Lâm Chính
Thiên, nàng động tác rất nhẹ nhàng, cứ như sợ làm đứa con đáng thương của mình
thức giấc.

Đột nhiên, Lâm Chính Thiên mở trừng mắt, hô lên:

“Đợi một chút…”.

Thấy thế, Chu Tử Linh nhìn Lâm Chính Thiên cười hiền từ nói:

“Hài tử ngốc, con gặp ác mộng sao, con yên tâm đi, có mẫu thân ở bên cạnh rồi,
mẫu thân sẽ bảo vệ cho con”.

Tiếp đó, nàng cúi gập thân người xuống ôm lấy con trai mình cố kiềm nén nước
mắt mà nức nở:

“Đều do mẫu thân không tốt, khiến cho con phải chịu ủy khuất, nhưng mà mẫu
thân và phụ thân con sẽ cố gắng tìm hết mọi cách để chữa trị cho con, vì thế,
đừng làm chuyện khờ dại nữa được không…được không?”.

Lâm Chính Thiên giờ phút này đã tỉnh hồn lại, cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy
ra, hắn nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng nhỏ bé gầy guộc của mẫu thân mình, khẽ nói
với giọng khàn khàn:

“Hài nhi bất hiếu, khiến mẫu thân đau lòng rồi”.

Hắn vừa dứt lời thì Chu Tử Linh đã không nhịn được nữa mà khóc rống lên, siết
chặc lấy đứa con bé bỏng của mình hơn nữa. Trong thân tâm nàng không khỏi cho
rằng, là do bản thân nàng không tốt nên mới sinh ra đứa con mệnh khổ như vậy.

Lâm Chính Thiên không nói lời nào, chậm rãi vuốt lấy tấm lưng của mẫu thân
mình. Hắn quay mặt nhìn sang phụ thân thì ông ta đã xoay người rời đi, hắn chỉ
kịp nhìn thấy nắm tay của phụ thân siết rất chặt.

Cũng đã rất lâu, rất lâu lắm rồi, hắn mới lại có thể cảm nhận được hương vị
tình cảm gia đình sâu sắc đến vậy, trong nội tâm không khỏi cảm thấy rất xúc
động, chỉ là nhìn mẫu thân khóc ròng, hắn lại cảm thấy rất khó chịu, nhưng
cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào, bèn viện cớ nói:

“Mẫu thân, con đói”. Hắn nhìn mẫu thân mình thều thào nói nhỏ.

Nghe thế, Chu Tử Linh vội vàng ngồi dậy, lấy khăn lau đi nước mắt, cố hết sức
kiềm nén rồi nặng ra nụ cười nói:

“Được rồi, chờ mẫu thân một chút, mẫu thân sẽ đi chuẩn bị thức ăn cho con ngay
đây”.

Sau đó, nàng liền đi vội ra cửa, bảo thị nữ vào trong canh chừng nhi tử của
mình rồi mới yên tâm rời đi.

Thị nữ vào trong không ai khác chính là nha đầu Xuân nhi đã phát hiện ra hắn
treo cổ, nàng vừa đi vừa khóc thút thít, trông rất đáng thương.

Lâm Chính Thiên thấy thế liền hỏi: “Vì sao ngươi khóc?”.

“Tiểu nữ hức…vẫn còn cảm thấy sợ hức…”. Nàng thút thít trả lời.

Lâm Chính Thiên nhìn nàng hỏi lại:

“Sợ cái gì?”.

“Thiếu gia…”.

“Ta? Ta từ khi nào trở nên đáng sợ rồi?”. Hắn tuy hỏi thế nhưng trong lòng đã
âm thầm xác định hẳn là do Xuân nhi sợ phải cách xa mình mãi mãi nên mới khóc
đến giờ không thôi.

Nhưng câu nói tiếp theo của nàng khiến hắn lập tức xóa đi cái suy nghĩ này.

“Khi đó thiếu gia người trông rất xấu”. Nàng nữa không nữa nhìn hắn trả lời.

Lâm Chính Thiên có chút không xác định, hỏi tiếp:

“Xấu như thế nào?”.

“Lúc đó hai mắt của người thòi ra trông như…trông như hai quả trứng gà…còn cái
lưỡi thì thè rất dài, trông rất đáng sợ”. Nàng xanh mặt thật tình trả lời.

Lâm Chính Thiên giờ phút này đã hiểu rõ khi đó là khi nào, hắn nhắm mắt lại
thử hình dung bộ dáng bản thân mình khi ấy, sau đó cũng xanh mặt lại, thầm
nghĩ nếu quả thật như vậy thì đúng là rất đáng sợ.

Hắn nội tâm sinh ra chút đồng cảm, nhưng lại không biết nên an ủi nàng thế
nào, cũng chỉ còn cách cười khổ xin lỗi.

Lâm Chính Thiên hít sâu một hơi, hắn đảo mắt nhìn khắp phòng, cảm thấy mọi thứ
vẫn là quen thuộc như vậy, vẫn không có gì thay đổi, không khỏi có chút cảm
khái.

Phòng ngủ của hắn được bày trí tuy khá đơn giản, chỉ có một cái giường lớn,
một bộ bàn ghế cùng với một tấm bình phong thêu những đám mây xanh, nhưng bất
kì một vật dụng nào ở đây nếu đem đi bán đều đáng giá bằng cả gia tài của
người khác, điều này có thể phần nào chứng tỏ hắn trong gia tộc cực kì được
cưng chiều yêu mếm.

Hắn nhìn lên trần nhà, lẳng lặng nghĩ về người thần bí, còn một người nữa, bọn
họ là ai, có mục đích gì, vì sao phải giúp ta?

Hiện tại, có quá nhiều thứ mà hắn không thể giải đáp, hắn cũng không muốn suy
nghĩ nhiều thêm nữa, hắn nhắm mắt lại, chờ đợi thời gian trôi qua.

Một lúc sau, Chu Tử Linh quay lại, nàng đỡ Lâm Chính Thiên ngồi dậy, cầm lấy
cái bát từ tay thị nữ của nàng, rồi mỉm cười nói:

“Mẫu thân đã tự tay làm món cháo gà hấp cay mà con thích ăn này, để mẫu thân
đút cho con ăn”.

Vừa nói, nàng vừa múc lên từng muỗng, thổi cho nguội hẳn đi, rồi mới đút cho
Lâm Chính Thiên ăn. Hắn không có ý tránh né, tùy tiện để cho mẫu thân hắn bón,
hắn vừa ăn vừa nhìn mẫu thân mình, cảm xúc rất là phức tạp.

Sau khi ăn xong, Chu Tử Linh cho hắn uống thuốc rồi dìu hắn nằm xuống, đắp
chăn lại tử tế, sau đó ở với hắn một thời thần mới rời đi.

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, quyết định ngủ một giấc rồi ngày mai mới suy nghĩ
xem nên làm những gì, một lúc sau thì chìm vào giấc ngủ.


Phần Nhật Ký - Chương #2