Vòng Xoáy.


Người đăng: ꧁༺????????ể????❦????????????????༻꧂

" Cửu phẩm ... Cái gì cửu phẩm cơ ... Không phải luyện ấn chỉ có 8 màu thôi
sao ??? ".
Hoàng Long vò đầu, bây giờ hắn cảm giác được tình cảnh của mình giống hệt nhân
vật chính trong một vài câu chuyện tiên hiệp mà hắn đã từng đọc. Ban đầu mới
vào truyện thì phế rõ là phế, đến lúc gặp được cao nhân thì thế nào cũng tìm
ra được bí mật động trời của bản thân mà chính mình cũng không hề hay biết,
cuối cùng nhờ đó mà một đường tu luyện vui vẻ hát vang, lấy xương máu của
thiên tài làm đệm vấn đỉnh đại đạo, có lẽ Hoàng Long ta sống lại một kiếp này
cũng không uổng.
- không được chuyện này quá quan trọng, một mình chúng ta không thể quyết
định được, phải triệu tập thập nhị phán quan, suy nghĩ xem có nên hay không
giữ tiểu tử này lại.
Một bên Phong Khải nén lại sự hoảng sợ của mình thận trọng nói.
Lôi Trịnh gật đầu, vỗ nhẹ bàn tay, một luồng sét tạch phá hư không đan lại
thành sợi dây thừng màu hoàng kim từ trên thiên không buông xuống trói chặt
lấy eo Hoàng Long, hắn cố gắng dãy dụa để thoát khỏi sợi dây thừng bằng sét
đó, nhưng sợi dây lại như một con trường xà uốn éo khóa chặt mọi cử động của
hắn, không có cách thực lực của hai người chênh lệch quá lớn.
- uy uy ... Có gì đó sai rồi ... Không phải cửu phẩm rất trâu sao ... Uy uy
... Không được ... Aaa ... Xiết chặt nữa là chết người đấy ... Thực sự chết đó
...
Trong lúc bối rối dãy dụa, Hoàng Long vô tình vận dụng sức mạnh, hắn cảm giác,
bàn tay mình sinh ra một lực hấp nhẹ, kéo theo một sợi linh khí từ thiên địa
rót vào lòng bàn tay, mặc dù rất nhỏ thôi, nhưng sợi linh khí này lại mang
trong mình uy áp đáng sợ. Nó tưởng chừng như hội tụ lại tất cả sự ô uế, sợ hãi
trong tâm hồn mỗi người, ngay khí chạm vào lòng bàn tay của hắn, sợi linh khí
nhanh chóng chuyển hóa thành hắc sắc, theo kinh mạch trong cơ thể di chuyển
một vòng rồi nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay, hóa thành một vòng xoáy
nhỏ.
Cùng lúc đó hắn cảm giác, lực hấp trong lòng bàn tay của mình bỗng nhiên trở
nên vô cùng lớn tưởng chừng như cả bầu trời cả thiên địa chỉ trong khoảnh khắc
sẽ bị hút vào vậy, sợi dây thừng bằng sét quấn quanh người hắn chỉ tốn tại
được nửa cái hô hấp rồi lập tức biến mất, chuyển hóa thành linh khí theo dòng
xoáy nhỏ đó di chuyển khắp cơ thể, sau đó hắn cảm giác được đầu kinh mạch đầu
tiên trong cơ thể mình, như một tờ giấy dễ dàng bị công phá, không một chút
đau đớn, không một chút bất ngờ, kinh mạch cứ thế được đả thông, cảm giác sảng
khoái tràn lan khắp cơ thể . Hắn biết hắn đã chính thức bước vào con đường tu
luyện, bây giờ hắn ... võ đồ nhất trọng.
Nếu ví tu chân giới là một cây đại thụ thì võ đồ như một hạt giống vậy, đây là
bước đi khởi đầu là cơ sở đặt nền móng cho sự phát triển của thành tựu sau
này. Nền móng càng vững chắc thì tu luyện lại đi được càng xa, võ đồ nói đơn
giản là qua trình tu luyện giả đả thông kinh mạch, giúp người tu luyện có thể
thông qua luyện ấn hấp thu chuyển hóa nhanh chóng linh khí trong trời đất hóa
thành chân khí của bản thân rèn luyện nhục thể cũng như linh hồn. Kinh mạch
tắc, cũng như con đường không thông vậy, linh khí sẽ không thể nào di chuyển.
Linh khí chuyển hóa nhanh hay chậm phụ thuộc vào số kinh mạch được đả thông ít
hay nhiều, thường thường linh khí phải vận chuyển đủ chín chu thiên lớn qua
chín chín tám mươi mốt đường kinh mạch mới có thể chuyển thành chân khí rèn
luyện cơ thể. Vì thế cứ mỗi khi đả thông chín đường kinh mạch, tu luyện giả
lại dễ dàng hơn hấp thụ linh khí, tương ứng với cửu trọng, cứ chín đường kinh
mạch là một trọng, vượt qua đủ chín trọng đả thông đủ tám mươi mốt đường kinh
mạch, tạo được một vòng chu thiên hoàn chỉnh, khi đó võ giả mới chính thức
bước chân đến cảnh giới cao hơn ... Võ sĩ ...
Tất nhiên muốn đi được càng xa thì kinh mạch cũng phải đả thông càng nhiều,
trong truyền thuyết có võ soái tên Lê Lợi ngay từ khi mới là võ đồ đã đả thông
93 đường kinh mạch đi vào lịch sử Việt quốc, sau đó ông cùng một phó tướng
tình như thủ túc là Lê Lai chỉ đả thông 83 đường kinh mạch, cũng là một võ
soái, trong một trận chiến với kẻ địch bị vạn người vây quanh, cửu tử nhất
sinh, dồn vào thế bí, Lê Lai hi sinh bản thân mở một con đường máu nhằm cứu
lấy Lê Lợi, nhìn thấy người anh em tình như thủ túc không tiếc hi sinh tính
mạng của bản thân để mở một con đường máu cho mình, ông tức giận nhất cử đột
phá đến lục phẩm võ vương, mang trong mình thiên địa chi uy, dùng sức một
người phá vạn quân, dùng tính mạng của vạn quân thù làm mồ chôn cho phó tướng,
từ đó lập nên một giai thoại.
Đả thông đường kinh mạnh thứ nhất, vòng xoáy từ lòng bàn tay Hoàng Long không
những không yếu bớt mà còn ngày càng mạnh hơn, nhưng kỳ lạ, vòng xoáy không hề
hấp thu nhiều hơn một tia linh khí nào nữa, nó chỉ ngày một trở nên cuồng bạo,
ẩn ẩn trong vòng xoáy đen đó, Hoàng Long dễ dàng nhìn thấy từng tia sét màu
hoàng kim chập chờn chớp nhoáng, trông giống hệt với tia sét đang quấn quanh
người Lôi Trịnh vậy.
- chuyện gì ...
Thấy dây sét đột nhiên biến mất, Lôi Trịnh cúi đầu nhìn xuống, rất nhanh ông
phát hiện ra vòng xoáy nhỏ đang điên cuồng chuyển động trong lòng bàn tay của
Hoàng Long. Trong nháy mắt, ông thuấn di xuất hiện trước mặt Hoàng Long, việc
mà chỉ bát phẩm võ tôn nắm giữ không gian lực lượng mới có thể làm tới, cổ
tay khẽ đảo nắm chặt lấy bàn tay của hắn, nhưng đột nhiên vòng xoáy lại trở
nên cực kỳ cuồng bạo như lỗ đen không đáy tìm được thứ mà nó cần, thiên địa
diệt thế thần lôi quanh người Lôi Trịnh như được dẫn dắt rất nhanh hóa thành
luồng điện bị vòng xoáy hút vào.
Dòng điện nhanh chóng lấp đầy đường kinh mạch mới bị đả thông của Hoàng Long,
cảm giác đau đớn mà hắn tưởng lại không hề xảy ra, tia sét nhìn cuồng bạo như
vậy nhưng khi đi qua vòng xoáy lại trở nên cực kỳ nhu hòa theo vòng xoáy dẫn
dắt di chuyển theo kinh mạch của hắn, sau một khắc hơn 5 đầu kinh mạch nữa như
lớp giấy được đả thông, mà vòng xoáy vẫn không hề có đâu hiệu muốn dừng lại.
Bây giờ nếu có một võ giả nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ bị tốc độ này
hù chết, một võ giả bình thường muốn đả thông một đầu kinh mạch không có 1
tháng thì không có khả năng làm đến, nhưng hiện tại chưa đến1 phút đồng hồ,
Hoàng Long dĩ nhiên đả thông trọn vẹn 6 đầu kinh mạch, tốc độ này đủ để dọa
khóc vô số thiên tài.
Nhận thấy bất thường Lôi Trịnh định thu tay lại, nhưng ông lại phát hiện bản
thân không thể cử động, chân khí khí trong cơ thể vẫn bình thường nhưng cơ thể
lại không nghe theo ý ông,
không thể nào, tiểu tử này chưa bao giờ tu luyện, cho dù có nắm giữ linh hồn
ấn cũng vô pháp điều khiển được cơ thể mình, đây là đẳng cấp chênh lệch, tu vi
trấn áp.
- là nó ...
Lôi Trịnh suy nghĩ một lát liền phát hiện chính Thiên Địa Diệt Thế Thần Lôi là
thứ khiến ông không thể động.
Tia sét này là hơn 5 nghìn năm trước ông phát hiện được trong một di tích giam
cầm Lôi điện nguyên tố, lúc ông gặp nó, nó đã hóa ra linh trí, có suy nghĩ của
riêng bản thân mình. Mang hình hài của một con cự long, mang trong mình sự
kiêu ngạo của loài rồng, sức mạnh hủy thiên diệt địa và bản tính hung hăng càn
quấy. Không phải tự nhiên mà nó được xếp hạng hai trong tổng số hơn 100 lại
thần Lôi trong thiên địa, bởi thế trong tự nhiên nó được tôn là hoàng giả của
Lôi nguyên tố. Ông và 11 phán quan đã phải bỏ ra không biết bao công sức thậm
chí suýt phải hi sinh tính mạng mới có thể đem nó thuần phục luyện hóa. Mà bây
giờ nó lại không hề phản kháng thậm chí không tiếc phản lại ông để đi theo
người thanh niên trước mặt.
Hoàng Long hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng mọi người tu lyện có được
luyện ấn, không phải đều là hấp thu linh khí để tu luyện sao, thế tại sao
luyện ấn của mình lại hấp thu Lôi Điện ... Cơ mà ... Xem ra cũng rất trâu bò
đi ...
Trong ký ức của hắn ở kiếp này, hắn biết võ giả đả thông kinh mạch vô cùng
khó, một phần là do kinh mạch trong cơ thể ẩn tàng không nhìn thấy được ( linh
giả thì khác linh hồn cường đại khiến linh giả vô cùng dễ dàng quan sát chỉ
dẫn linh khí từng bước đả thông kinh mạch trong cơ thể, nhưng không có 10 ngày
nửa tháng muốn đả thông gần như là không thể), một phần là do kinh mạch mới
được đả thông vẫn còn vô cùng yếu ớt không thể thừa nhận được một lượng lớn
linh khí đi vào, vì vậy nên mỗi võ đồ trong lúc đả thông kinh mạch trong cơ
thể đều vô cùng cẩn thận, tiến từng ly từng tý vô cùng khó khăn, chậm mà chắc.
Nhưng hắn lại khác hẳn, việc đả thông kinh mạch của hắn hiện tại không phải do
hắn làm chủ, nói đúng ra nãy giờ hắn không làm gì, thậm chí không thể điều
khiển được vòng xoáy cuồng bạo kia, nhưng sợi linh khí đó như có linh trí vậy,
theo vòng xoáy dẫn dắt di chuyển đúng theo chu kỳ kinh mạch của cơ thể.
Người khác không chịu được một lượng lớn linh khí tràn vào kinh mạch là bởi vì
linh khí nói cho rõ ra cũng thuộc về thiên địa trời đất, tu luyện giả cưỡng ép
hấp thu nó vào cơ thể, sinh ra tính chất của linh khí khi tràn vào kinh mạch
trở nên vô cùng cuồng bạo, nếu không cẩn thận rất dễ dàng dẫn đến kinh mạch
rối loạn, thậm chí bạo mạch mà chết, hắn thì khác Thiên Địa Diệt Thế Thần Lôi
tràn vào cơ thể không nhưng không cuồng bạo, ngược lại vô cùng nhu hòa, như
một dòng nước ấm tràn vào cơ thể tưới thuần cho nhưng đường kinh mạch khô cạn
của hắn, thành ra kinh mạch của hắn cứ như vậy dễ dàng bị đả thông.
- chuyện gì xảy ra.
Phong Khải thấy lão hữu đứng bất động, nhíu mày, thuấn di đến trước mặt hai
người, lại là một tôn bát phẩm võ tôn.
Lúc bình thường Vũ Hoàng Long nhìn thấy hai vị cường giả như vậy, không đến
nỗi bị dọa chết, cơ mà sợ hãi là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng bây giờ
Hoàng Long xuyên việt vào cơ thể hắn, vốn dĩ cũng không quen thuộc thế giới
này, nên hắn không những không sinh ra hoảng sợ mà còn nhiều hơn một tia hứng
thú, hắn chỉ ngạc nhiên sao tốc độ hai người lại nhanh đến như vậy.
Không Như Lôi Trịnh như thế hấp tấp, Phong Khải chỉ đứng bên cạnh quan sát
không vội động, rất nhanh ông nhìn ra vấn đề.
- Lão Lôi, Thiên Địa Diệt Thế Thần Lôi của ngươi ....
Lôi Trịnh cười khổ, một mặt bất đắc dĩ :
- nó không theo ta điều khiển ...
Phong Khải suy nghĩ rồi nói:
- hay ta xuất thủ cưỡng ép dừng lại, may ra có thể bảo toàn được Thần Lôi.
Lôi Trịnh lắc đầu:
- vô dụng, ngươi cưỡng ép dừng lại không nhưng không thể bảo toàn Thần Lôi,
mà có thể còn sinh ra phản phệ, không cẩn thận tính mạng của ta cũng vất đi.
- vậy làm sao bây giờ.
Phong Khải một mặt lo lắng, đừng nhìn bên ngoài hai người đấu đá tranh giành
lẫn nhau mà nhận xét về tình cảm của bọn họ, bọn họ chính xác là chiến hữu
sinh tử, tình như ruột thịt, thậm chí sẵn sàng hi sinh tính mạng bảo vệ người
kia.
Nhìn lão hữu gặp nguy hiểm, đứng bên cạnh mà không thể làm gì, Phong Khải một
mặt vô lực. Mà kể cũng lạ, đến tu vi trình độ như bọn họ không bị vài ba chục
tên bát phẩm võ tôn vây công, thì gần như không cần suy nghĩ vấn đề gì, tiện
tay đều có thể diệt sát. Ấy thế mà hôm nay lại ăn phải quả đắng từ tên tiểu tử
còn chưa tới 20. Kể chuyện này ra bên ngoài, không cẩn thận còn bị chụp chết
vì tội xúc phạm cường giả, nói ra cũng phải có người tin tưởng mới được.


Phá Thiên Lập Đạo - Chương #3