Cửu Phẩm Luyện Ấn.


Người đăng: ꧁༺????????ể????❦????????????????༻꧂

Ngay sau giọng nói già nua đó, một bóng người bước ra từ hư không, đạp trên
hai luồng cuồng phong gió lốc, đây là một người trung niên nhân, nhìn qua
khoảng 50 tuổi, hai mắt sáng như thần, mang trong mình một cỗ khí chất không
giận tự uy. Một cỗ uy áp khổng lồ từ không trung hạ xuống.
- đạp không như đạp trên đất bằng, người này chí ít đạt tới tứ phẩm võ tướng.
Trong truyền thuyết tứ phẩm võ tướng mượn nhờ thiên địa lực lượng, tự mình bản
thân chống lại lúc hút có thể đạp trên hư không, di chuyển trên không như trên
đất bằng. Hắn mặc dù chỉ là một người hầu nhưng bạn thân lại là con trai một
trưởng lão trong gia tộc, điều này vẫn có thể biết được.
- đừng lằng nhằng, muốn chiến liền chiến, Phong Khải, hôm nay hai ta quyết
phân thắng thua xem thập nhị phán quan ai đứng thứ nhì.
Sau đó một giọng nói rền vang ầm ầm như lôi điện loạn vũ, một nam tử trung
niên bước ra từ đầy trời sấm sét, tựa như lôi thần.
Hoàng Long cố ngước mắt nhìn hai người này, nhưng càng nhìn càng đau, mắt hắn
vốn dĩ không thể nhìn được trận chiến như thế này. Hắn nhắm mắt lại.
- Lôi Trịnh, ta và ngươi chiến đấu cả nghìn năm nay rồi ngươi không thấy chán
sao, hay là thế này ta với người so cái khác.
Đang nhắm mắt Hoàng Long chợt giật mình, " chiến đấu cả nghìn năm nay ", không
phải võ soái chỉ có thể sống được gần nghìn năm sao, hai người này dĩ nhiên
chiến đấu hơn nghìn năm rồi, nghĩa là hai người này tu vi dĩ nhiên siêu việt
võ soái, đạt tới trong truyền thuyết võ vương.Hắn biết lão tộc trưởng lâm gia
tu vi cũng chỉ là tứ phẩm võ tướng thôi, thậm chí quốc vương Việt Quốc cũng
chỉ là Ngũ phẩm Võ Soái, hai người này tu vi dĩ nhiên siêu việt rốt cục lai
lịch gì.
Trong lòng hắn đang vạn mã bôn đằng thì trên bầu trời, người gọi là Lôi Trịnh
lại vô cùng nghi hoặc, cả nghìn năm này hắn và Phong Khải luôn luôn dùng thực
lực để nói chuyện, trong thập đại phán quan cũng đều dùng thực lực để nói
chuyện, đệ nhất Linh phán quan thì không ai địch nổi rồi, nhưng so với mười
một tên còn lại hắn tự cho là mình vô địch, mặc dù sự thật thì 11 phán quan
còn lại thực lực đều sàn sàn nhau, nhưng chỉ có hắn và lão Phong là không ai
chịu ai, đều muốn tranh dành vị trí thứ 2, mười tên còn lại thì đều không hứng
thú với vị trí này, mới thành ra hắn và Phong Khải chiến đấu hơn nghìn năm
nay, không ra thắng thua.
Thấy lão hữu mặt mày xoắn quýt, người tên Phong Khải cười cười:
- là thế này, ngươi nhìn thấy tên tiểu tử ở dưới chứ.
Lôi Trịnh một mặt nghi hoặc nhìn xuống mang theo một luồng uy áp từ thiên địa
chèn ngực Hoàng Long, làm hắn không thở nổi.
- tên tiểu tử này có gì lạ, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, cho dù có cứu được
cũng chỉ là một tên phế nhân.
Phong Khải cười cười:
- ngươi nhìn cho kỹ.
Lôi Trịnh xoa đầu nhìn xuống :
- có gì lạ sao.
"BÀNH"
Một tia sét khổng lồ màu hoàng kim từ thiên không hạ xuống đập ngay vào hồ
nước, luồng điện cực mạnh lan tỏa khắp mặt hồ, vì bản thân chìm trong hồ nước,
Hoàng Long phải gánh chịu gần như hoàn toàn sức mạnh phá hủy khủng khiếp của
tia sét vừa rồi, dòng điện lan tỏa rất nhanh vào tứ chi bách hải, đốt cháy
hoàn toàn kinh mạch, phá hủy não hải của hắn. Hắn ngất đi triệt để hôn mê, tim
ngừng đập, tắt thở. Trước khi đầu óc hoàn toàn chìm vào đen tối, trong lòng
hắn vẫn đậu đen rau muống.
" con mẹ hai cái lão già này, các ngươi muốn đánh thì đánh liên quan gì đến
ta, ta chỉ thành thành thật thật đứng xem thôi mà "
- Lôi Trịnh ngươi làm gì.
Phong Khải tức giận đỏ mặt, hắn vừa mới tìm ra hứng thú mới thì tên chết tiệt
kia lại phóng ngay luồng sét xuống giết chết thiếu niên kia, ngươi là cố ý
đánh mặt ta đúng hay không.
- không phải ta, ta đâu có làm gì, là tia sét kia tự phóng ...
- ngươi còn chối, tu vi như ngươi mà có chuyện không khống chế được sức mạnh
của mình.
Lôi Trịnh một mặt xoắn quýt, hắn cũng vô cùng nghi hoặc, với năng lực khống
chế của mình không thể nào có chuyện tia sét kia tự nhiên đánh xuống được, vô
lý, vô cùng vô lý, lão Phong ngươi nhất định phải tin ta, thật không phải do
ta làm !!!
- ta có thể đảm bảo chuyện này không liên quan đến ta, ta và ngươi quen biết
trên vạn năm chả nhẽ ngươi còn không hiểu ... Không ... Không đúng ... Còn
chưa có chết ...
Gặp lão hữu đánh chết không thừa nhận, Phong Khải càng bực.
- nhiều lời vô ích, ta nói này Lôi Trịnh ... Mẹ nó ... Còn không chết ...
Đang định chất vấn lão bằng hữu, chỉ gặp Phong Khải, mặt như gặp quỷ nhìn
xuống. Chỉ thấy thanh niên kia, vừa rồi toàn thân còn cháy đen, bây giờ lớp
thịt cháy đen bên ngoài, tróc ra lộ ra làn da trắng trẻo, mà rất nhiều thiếu
nữ ắt hẳn rất ao ước. Vừa rồi hắn cũng thấy, lão hữu phóng xuống là Thiên Địa
Diệt Thế Thần Lôi, đứng thứ hai trong hơn 100 chủng loại sét trên thế gian,
mặc dù chỉ là một tia sét nhỏ, lại không hoàn toàn tấn công vào tiểu tử đó,
nhưng uy thế như thế đến lục phẩm võ vương cũng tùy tiện diệt sát chứ đừng nói
là một tên phàm nhân còn chưa có tu luyện tiểu quỷ.
- đau quá ...
Hoàng Long tỉnh dậy, phát hiện mình chưa có chết, như bản năng đứng dậy bật
người chạy trốn.
Nhưng hắn chỉ là một phàm nhân làm sao chống được hai kẻ mà võ vương cũng tùy
tiện diệt sát, hắn chỉ thấy đôi chân chợt nặng, nằm gục xuống đất.
- hử ... Động được ...
Nãy không để ý, giờ mới nhận ra cơ thể mình cuối cùng cũng động được, thậm chí
kinh mạch tay chân cũng đã liền trở lại như lúc đầu, không lẽ là do luồng sét
vừa rồi, không đúng từ trước đến giờ chỉ nghe nói qua sét đánh nằm liệt giường
chứ chưa nghe qua liệt giường mà sét đánh cho động được. Rốt cuộc chuyện gì
sảy ra.
Một bên nghi hoặc thì trên trời hai lão già lại nghiêm túc suy nghĩ, là hai
trong thập nhị phán quan, lại sống gần hai vạn năm, có thể nói trên đời bọn
hắn gần như không gì không biết không gì không hiểu nhưng hôm nay gặp phải sự
việc này thật là vô cùng kỳ quái. Im lặng một lúc Phong Khải quay ra nhìn Lôi
Trịnh:
- ngươi có luyện ấn thạch chứ, đưa ta xem.
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Lôi Trịnh vẫn đem luyện ấn thạch lấy ra. Đây là một
quả cầu thủy tinh cực lớn khác xa và to lớn hơn nhiều so với luyện ấn thạch mà
Hoàng Long thấy ở lâm gia, nó cứ như vậy xuất hiện, như ở một vùng không gian
khác vậy, vô thanh vô tức tự nhiên hiện ra.
-" không phải luyện ấn thạch là màu đen sao"
Trong lòng suy nghĩ, luyện ấn thạch mà hắn thấy ở Lâm gia là màu đen, hắn cũng
trích huyết thử ấn nhưng không hề có phản ứng gì, tại sao bây giờ luyện ấn
thạch lại trở nên trong suốt. Đang mải suy nghĩ, một giọt máu đỏ tươi từ cổ
tay hắn bay ra, thậm chí hắn còn không cảm thấy gì, trên cổ tay không hề có 1
vết thương, cứ như vậy một giọt máu bay ra. Máu của ta .... Aaaa ... Đấy là
máu của ta ... Ai cho hai lão già các ngươi lấy.
- đừng làm rộn.
Một bên Lôi Trịnh nói, hắn không làm gì, nhưng lời nói lại như một loại quy
tắc nào đó, áp lực đè xuống làm Hoàng Long không nhịn được nằm im. Thậm chí
đầu óc cũng không thể suy nghĩ.
Giọt máu từ từ bay đến luyện ấn thạch rồi sát nhập hòa làm một thể với nó,
trong ánh mắt chờ mong của hai người và kể cả Hoàng Long, đâu đó trong tâm hồn
hắn vẫn luôn mong mình có thể tu luyện được ...
Kiếp trước hắn đã vô dụng chết đi để lại biết bao đau thương cho người thân
của hắn còn sống, thật vất vả mới sống lại một kiếp, hắn muốn sống sao cho
thật xứng đáng với bản thân, ít nhất là có thể bảo vệ được những người hắn yêu
thương như Tú Yên chẳng hạn, nói về người muội muội chưa gặp mặt này, có lẽ do
kế thừa thân thể của Vũ Hoàng Long, nên trong thâm tâm hắn vẫn luôn dành cho
Tú Yên một tình cảm mãnh liệt, hệt như anh trai dành cho em gái vậy.
Nhưng trớ trêu thay, luyện ấn thạch lại không hề có phản ứng, Hoàng Long cười
nhạt, một mặt thất vọng. Ngay lúc mà hắn cho là mình không còn hi vọng gì, thì
"ông" một tiếng luyện ấn thanh phát ra hào quang đen nhánh, hào quanh nhìn vào
như muốn thôn phệ tất cả, như muốn rút luôn linh hồn của người nhìn vào để tẩm
bổ cho màu đen huyền bí ấy. Tồn tại được 5 hô hấp, luyện ấn thạch phát ra
tiếng " răng rắc " rồi cứ vậy vỡ nát ra. Trong ánh mắt kinh hoàng của ba
người.
- màu đen là cái quỷ gì
Hoàng Long nghi hoặc, không phải luyện ấn chỉ có 8 màu : đỏ, da cam, vàng ,
lục, lam, chàm, tím, trắng sao. Thế màu đen này là cái quỷ gì. Nhưng không
sao, có phản ứng là chứng tỏ hắn có thể tu luyện, như một nút thắt nào đó được
gỡ, tinh thần hắn trở nên hoàn mỹ hòa hợp vào thân xác này, thì ra trước kia
tích huyết thử ấn không có phản ứng, có thể là do luyện ấn thạch đó vốn màu
đen lại hoặc là đồ " đểu ", chờ ta đi, Thiên Linh đại lục, một khi ông đã có
thể tu luyện thì chúng mày cứ chờ đấy. Thiên tài hãy chuẩn bị run rẩy dưới
chân ta đi.
Một bên Hoàng Long đang mải thẩm du tinh thần, thì hai vị phán quan đã triệt
để hoảng sợ.
Lôi Trịnh run rẩy:
- chí tôn luyện ấn thạch vỡ, hắc sắc thôn linh hồn, là ....
Hai người đồng thời nhìn nhau, cũng nhìn ra được vẻ hoảng sợ cùng kinh hỉ
trong mắt đối phương... Đồng thời nuốt nước miếng, thanh âm run run nói ...
-... Cửu phẩm luyện ấn, linh hồn ấn.


Phá Thiên Lập Đạo - Chương #2