Người đăng: ꧁༺????????ể????❦????????????????༻꧂
- vậy ...
Hoàng Long ngập ngừng, theo như lời Lôi Trịnh thì người gọi Độc Dương này có
vẻ cũng không phải tốt lành gì, hắn là muốn cứu muội muội chứ không phải là
đưa nàng cho kẻ khác để nghiên cứu, vậy nên hắn mới không yên tâm giao muội
muội cho người này.
Với lại muội muội hắn đang muốn giải độc lại đưa nàng cho một tên chuyên dùng
độc sẽ có tác dụng gì.
Lôi Trịnh biết ý nghĩ của hắn cười nói :
- ngươi không hiểu ý Phong Khải sao, muội muội ngươi nắm giữ nghìn năm có một
tiên thiên độc thể, thể chất này khí tiên thiên tự sinh ra độc, thế nên vốn
không thể nào có chuyện giải hết được độc trên cơ thể.
- vậy phải làm thế nào.
Hoàng Long tràn đầy lo lắng nói.
- cách duy nhất cứu chữa là để nàng tự mình nắm giữ điều kiển được kịch độc
trong cơ thể, khi đó vấn đề tính mạng của nàng không những không cần lo lắng,
mà nhờ vào thể chất này tốc độ tu luyện của nàng sẽ trở nên tăng vọt, hơn thế
nhờ vào ưu thế kịch độc, cùng giai cùng chiến lực có thể nói gần như vô địch.
Hoàng Long nghe xong gật gù, nghe có vẻ rất trâu bò. Hắn cũng không quan tâm
chỉ cần có một tia cơ hội cứu sống dc Tú Yên hắn sẽ không từ bỏ.
- thế nhưng tên Độc Dương kia ...
Phong Khải cười mỉm.
- ngươi an tâm tên bằng hữu này của bọn ta mặc dù xấu xí lại độc ác nhưng lại
rất yêu thích nữ hài tử, con gái hắn vì hắn mà chết, thế nên hắn luôn muốn có
một đứa bé làm con nuôi để bù đắp phần nào nỗi đau trong lòng hắn. Ta đoán nếu
biết muội muội ngươi nắm giữ tiên thiên thể chất, hắn sẽ cực kỳ yêu thương
chăm sóc không cô phụ nàng.
Hoàng Long nghe xong một mặt mê mang, ngươi không nói thì thôi, sao càng nói
ta lại càng cảm thấy không an tâm giao muội muội cho hắn. Hoàng Long chần chừ
suy nghĩ, người chết là hết, chỉ cần muội muội hắn còn sống thì chuyện gì
cũng dễ nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn Phong Khải, trong ánh mắt tỏ ra lạnh lùng kiên quyết :
- thôi được, ta tin hai người lần này, nhưng nên nhớ, chỉ cần tên gọi là Độc
Dương kia làm tổn thương Tú Yên dù chỉ là một sợi tóc, ta thề sẽ băm hắn ra
thành mảnh nhỏ, lên trời không được xuống đất cũng không xong, thiên địa quỷ
thần không ai có thể cản được ta làm điều đó.
Trước mặt chỉ là một tên tiểu quỷ nhất phẩm võ đồ, nhưng không hiểu sao khi
Hoàng Long nói ra điều này, cơ thể Phong Khải cùng Lôi Trịnh lại đột nhiên run
rẩy, giống như là một cỗ sức mạnh vô hình đang âm thầm cảnh báo hai người nhất
quyết không thể phạm vào kẻ này vậy.
Rồng có nghịch lân, phạm vào phải chết !
Hoàng Long hắn có người thân bạn bè, phạm vào chắc chắn cũng sẽ chịu chung kết
quả !
...
Cùng lúc này ở một hòn đảo xa xôi, mây mù chường khí u ám tràn ngập khắp nơi,
trên cái màu đất tím đen hôi thối của hòn đảo có thể dễ dàng nhìn thấy vô số
độc xà rắn rết đi lại, từng nhánh cây ngọn cỏ trên hòn đảo đều ẩn chứa đầy
kịch độc.
Thiên độc thảo, quỷ thiên tùng, độc vương, ,... tràn ngập khắp mọi nơi, có thể
nói đây là tử địa với lòai người. Kể cả những hồn thú du đãng săn mồi trên đảo
quanh thân cũng đều tràn ngập chướng khí.
Thế nhưng là ở một nơi tràn ngập chết chóc thế này lại tồn tại một căn nhà nhỏ
bên cạnh một con suối trong vắt, 30m bán kính quanh căn nhà không có một chút
độc vật độc trùng nào dám bén mảng.
Lúc này trong nhà, một lão già đang hý hoáy đi lại quanh một lò thuốc đang nấu
dở, thỉnh thoảng trong miệng lại lẩm bẩm vài câu, đưa tay vứt vào một vài cọng
cỏ, nhánh cây.
Linh khí chướng khí quanh đảo như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt tạo thành
từng luồng từng luồng gió xoáy điên cuồng chui vào căn nhà hòa quyện cùng lô
thuốc. Khói thuốc bốc lên hóa thành từng làn sương tím ẩn ẩn tạo thành từng
lọai hư ảnh kỳ hoa mãnh thú.
Nếu như có người ở nơi này chắc sẽ tươi sống bị dọa chết, bởi vì tất cả mọi
thứ được lão già bỏ vào lô thuốc đều là vật kịch độc, mà chỉ cần bỏ một loại
vào nguồn nước đều đủ độc chết sinh linh một tòa thành.
Trong không gian u ám của căn nhà, một tia sáng nhỏ từ đống dược liệu phát ra
soi sáng khuôn mặt lão. Đây là một ông lão tuổi ngoài 70, trên mặt toát ra sự
tang thương khó hiểu, khuôn mặt nhăn nheo kết hợp với cái đầu rối xù cùng bộ y
phục rách rưới lại kiến hắn trở nên đáng sợ.
Đột nhiên không hiểu tại sao cơ thể lão già lại trở nên run rẩy.Lão ngẩng đầu
nhìn trời cao, bàn tay giơ lên bấm ngón tính toán.
Một lúc sau, viên đá trên tay lão sáng lên, lão định thần nhìn vào nó.
Lão cười, lão cười khoái trá, tiếng cười lão phát ra làm hòn đảo chấn động, vô
số độc trùng hồn thú nằm rạp trên mặt đất không dám cử động, âm ba phát ra làm
vùng biển quanh đó dậy sóng, hải yêu không dám rời hang, vô số xác tôm cá trôi
nổi đầy mặt biển, xung quanh hòn đảo tràn ngập tử khí...
...
- ngươi an tâm, chuyện này ta có thể đảm bảo.
Nói rồi Lôi Trịnh quăng cho Hoàng Long một túi đá nhỏ cùng một bản thảo chép
tay, nhìn nét bút xem ra bản thảo cũng vừa viết không được bao lâu.
- ngươi trở về sắp xếp mấy viên đá này đúng theo đồ án ghi trong bản thảo rồi
bảo muội muội ngươi ngồi vào đó, sau đó vận chuyển linh khí vào mắt trận, tự
khắc muội muội ngươi sẽ được chuyển đến chỗ chúng ta.
" là truyền tổng trận cỡ nhỏ ... "
Hoàng Long giật mình, mặc dù hắn không hiểu gì về trận pháp nhưng truyền tổng
trận thì hắn may mắn từng được nhìn thấy.
Việt Quốc tuy chỉ là một quốc gia nhỏ nhưng nếu so với trái đất của hắn kiếp
trước thì cũng gần như sánh ngang một châu lục rồi.
Mặc dù nói tu luyện giả có thể đằng vân giá vũ tốc độ so với người bình thường
nhanh hơn rất nhiều, nhưng nếu như muốn gấp gáp di chuyển mà nói, một hai
tháng cũng chưa chắc đã đến được nơi cần tìm.
Vì vậy, người xưa đã tạo ra một loại trận pháp gọi là truyền tổng trận, mượn
nhờ nguyên lý xé rách không gian của bát phẩm võ tôn linh tôn để rút ngắn
khoảng cách hai nơi lại. Một vùng đất được công nhận là một quốc gia chỉ khi
nào sở hữu ít nhất một cái truyền tổng trận.
Nghe thì đơn giản, nhưng muốn tạo ra loại trận pháp này không có ngũ phẩm trận
pháp sư trình độ cùng linh lực của ngũ phẩm võ soái linh soái thì không thể
nào làm đến, đấy là chưa nói số lượng linh thạch để duy trì truyền tổng trận
cũng vô cùng khổng lồ, thế nên giá cả để được sử dụng truyền tổng trận không
phải một kẻ bình dân có thể trả nổi.
Hoàng Long là người hầu ở Lâm Gia, một gia tộc khá nổi tiếng ở đất Hà Nội,
được coi là thủ đô của Việt Quốc, mỗi lần ra ngoài làm việc đều có thể nhìn
thấy truyền tổng trận ở gần cửa thành với vô số binh lính gác xung quanh.
Hắn từng ao ước một lần được thử cảm giác truyền tổng, nhưng nghĩ lại thân
phận mình lại tự cười diễu cợt.
Bây giờ nắm trên tay một thứ có năng lực sánh ngang với trong truyền thuyết
truyền tổng trận pháp hỏi sao hắn không giật mình. Nghĩ lại mình mới có nhất
phẩm võ đồ lấy đâu ra sức mạnh mà duy trì truyền tổng trận, hắn rất sợ truyền
tổng gặp vấn đề, Tú Yên sẽ gặp phải nguy hiểm.
- đừng nghĩ nhiều, mấy hòn đá đó ta đều động qua, đây là một lần duy nhất
truyền tổng trận, chỉ có khả năng truyền tổng một lần, ngươi dư sức duy trì
nó, muội muội ngươi cứ giao cho bọn ta, ngươi an tâm mà tu luyện. Sau này sẽ
còn gặp lại.
Nói rồi không để Hoàng Long kịp phản ứng, Phong Khải đưa tay lên trời nhẹ vẫy,
một ke nứt trên bầu trời xuất hiện, ke nứt đen ngòm vô số bạch sắc lôi điện
quanh quẩn trong đó. Phong Khải cùng Lôi Trịnh nhanh chóng đạp không mà đến
chui vào khe nứt từ từ biến mất trong không gian.
Hoàng Long lúc này mới kịp phản ứng, lớn tiếng gọi theo.
- hai lão già các ngươi sao lại giúp ta nhiều như vậy ... !!!
Không có tiếng đáp lại, khe nứt dần dần biến mất trả lại màn đêm lạnh lẽo u ám
vốn có cho Thiên Hồn Lâm nơi được mệnh danh là tử địa.
" xào xạc "
Bỗng một luồng gió lớn nổi lên, cuốn từng chiếc lá trên mặt đất lên bầu trời,
đám lá cây được gió di chuyển nhanh chóng tụ lại xắp xếp thành một chữ nổi bật
trên nền trời cao:
" DUYÊN "
Ánh trăng như làn gió nhẹ vuốt ve từng tán lá, soi rõ mặt hồ, ẩn hiện từng làn
nước trong vắt soi sáng khuôn mặt rạng ngời, đôi mắt sáng tỏ như sao cùng nụ
cười mỉm khó hiểu trên môi của một thiếu niên độ mười lăm mười sáu, thiếu niên
lắc đầu nhìn về một hướng rồi từ từ bước đi, những bước chân đầu tiên thay đổi
lịch sử của kẻ được mệnh danh vạn thế kỳ tài Vũ Hoàng Long ...