Cuồng Thần.


Người đăng: ꧁༺????????ể????❦????????????????༻꧂

" Roẹt "
Bắt đầu bằng một tia chớp trắng xóa soi sáng mặt biển tối tăm, đột nhiên một
khe nứt xuất hiện giữa bầu trời, từ đó bước ra hai người trung niên mặt mày
anh tuấn, hai người vừa xuất hiện cuồng phong cùng lôi điện không biết từ đâu
giăng khắp bầu trời.
Nhìn xem xung quanh mặt biển đầy xác tôm cá, lại nhìn về hòn đảo quanh năm phủ
đầy chướng khí, một người khẽ lắc đầu.
- ài ... Độc Thần không hổ là Độc Thần, một tiếng cười cũng mang theo kịch
độc ... Chỉ đáng thương cho những sinh linh vô tội này ...
Người bên cạnh nghe thế, cười lớn.
- Phong Khải à Phong Khải, đừng có ở đấy mà giả bộ từ bi số kẻ chết bởi Cửu
Long Cương Phong của ngươi cũng không kém gì so với Độc Dương đâu.
Hai người trung niên này chính là Phong Khải cùng Lôi Trịnh sau khi xé mở
không gian bước tới nơi này muốn tìm Độc Dương để thương lượng về việc của Tú
Yên.
Phong Khải cười khổ lắc đầu, rồi quay ra nhìn Lôi Trịnh.
- ngươi nghĩ tên tiểu tử này có thể phá vỡ thứ kia chứ.
Lôi Trịnh nheo mắt chăm chú nhìn lên trời cao, rồi thở dài.
- khó ... mặc dù thiên phú của hắn vô cùng tốt nhưng muốn phá vỡ thứ đó khó,
rất khó.
Phong Khải gật đầu.
- hay là chúng ta thu hắn làm đệ tử dẫn dắt hắn tu luyện chắc là nhanh thôi
hắn sẽ đạt đến cảnh giới kia.
Lôi Trịnh nghe thế bàn tay khẽ hấp, một mảnh kim loại kỳ lạ thô ráp xấu xí từ
đáy biển xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn khẽ bóp, mảnh kim loại dễ dàng bị
bóp thành cát bụi.
- sắt không rèn sẽ không thành thép, đá không luyện khó thành ngọc quý. Hắn
được chúng ta bảo hộ ngược lại sẽ khó mà đạt được thành tựu, vạn cổ đến nay
xuất hiện bao nhiêu thiên tài, rồi có mấy ai còn sống mà đạt tới một bước cuối
cùng. Thiên phú là một chuyện, lịch luyện cùng đạo tâm lại là một chuyện khác.
Chúng ta cũng đều thu rất nhiều đệ tử, không phải tất cả đều chết trước khi
phá được thứ kia sao. Thế nên để hắn tự mình nếm trải có lẽ sẽ tốt hơn với
hắn.
Phong Khải gật đầu rồi nở nụ cười.
- ta nghĩ với tính cách của tên tiểu tử đó, khó mà thành công.
Lôi Trịnh nhìn lão bằng hữu, rồi cả hai cùng bật cười, tiếng cười cộng hưởng
hóa làm âm ba tàn phá tràn ngập khắp vùng biển.
Dưới nước vô số hải yêu trong lòng đã loạn chửi, đây sẽ là một đêm dài đáng
nhớ với chúng.
...
- ài ài, hai lão già kia có bản lĩnh xé rách không gian tại sao không một hơi
đưa ta về Lâm Gia, bỏ lại ta nơi này, tối qua đến giờ mấy lần suýt chết bởi
con súc sinh ngoài kia rồi.
Trong một hang động ẩm ướt được thắp sáng bởi một đốm lửa nhỏ, một thiếu niên
mười lăm tuổi khuôn mặt anh tuấn, thân hình cường tráng, khoác trên người bộ
áo bạch sắc luyện công rách nát đang cau có chửi bậy.
Hoàng Long bực tức, Tú Yên đang ở nhà đợi hắn, cùng lắm một tháng nữa hắn phải
về tới Lâm Gia, mặc dù lúc đi đến cũng chỉ có một tháng, nhưng trước đó hắn đi
không khác gì để chết, bây giờ quay về nếu không muốn chết phải thật từ từ cẩn
thận.
Từ tối qua đến giờ hắn dựa vào trí nhớ, chậm dãi theo đường cũ trở về, có thể
nói từng tiếng gió lay cỏ động hắn đều cảnh giác nín lặng.
Trời không phụ lòng người, lúc gần sáng không biết tên nào rảnh hơi đào một
cái hố to trên mặt đất phủ đầy lá cây bên trên, vì chăm chú nhìn xung quanh
cùng với ít kinh nghiệm ra ngoài hắn lọt hố.
Nhìn dưới hố tràn đầy nhưng chông là chông nhọn hoắt toát ra từng luồng khí
lạnh hắn âm thầm nuốt ngụm nước miếng, may mắn lúc rơi xuống hắn nhanh trí nắm
lấy sợi dây cạnh đó mới leo lên thoát hiểm được.
Vuốt vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì hắn lại cắm đầu cắm cổ
liều chết mà chạy khi một con thú mình hổ đầu chim to đến năm mét nghe tiếng
động lao đến.
Hắn chưa bao giờ gặp con vật nào kỳ quái đến vậy, tính ra hắn mới chỉ là sinh
viên năm nhất đại học, thiếu kinh nghiệm thực tế, thế là hắn vừa trốn vừa
chạy, lẩn trốn mãi mới thấy một cửa hang miệng bé chỉ vừa một người chui vào,
hắn nhanh chóng chui vào đó bỏ lại con quái thú ở bên ngoài gào thét.
Đánh giá hang động xung quanh Hoàng Long thở dài.
- nhìn xem có lẽ tên tiểu súc sinh ngoài kia là linh thú. Nhưng mà chả nhẽ ta
cứ trốn ở đây sao, rồi Tú Yên phải làm sao.
Hắn vò đầu suy nghĩ, một lúc sau biết rằng ngồi yên một chỗ không phải là
cách, tâm niệm khẽ động một quyển sách cổ cũ kỹ xuất hiện trong lòng bàn tay.
- thần linh quyết à, thần linh quyết để xem ngươi có lợi hại như lời hai tên
kia nói hay không.
Hoàng Long suy nghĩ một lát rồi từ từ mở quyển sách, mặc dù bên ngoài trông
khá cũ kỹ nhưng quyển sách chữ viết bên trong không biết bằng chất liệu gì lại
không tổn hao một chút nào. Nhìn chữ viết có lẽ là một bản chép tay, nét bút
cho thấy nó được viết từ rất xa xưa rồi.
" Ta không tranh quyền thế, một đời tu luyện, một đời yêu. Không có luyện ấn
nhưng chỉ bằng hơn hai trăm năm, đạt đến vô cực võ đạo, được vạn cổ chư giới
tôn một chữ Thần. Ta cứ nghĩ vậy là hay đi khiêu chiến khắp nơi, giết người
mọi ngả, tiêu dao vạn thế không gì vướng bận, rồi lại bị thế gian gắn thêm một
chữ Cuồng.
Ấy thế mà cũng vì chữ tình mà rơi xuống ngày hôm nay, nay ta tổng kết kinh
nghiệm cùng đắc ý một đời, viết nên quyển sách này, mong rằng nhưng người
không có luyện ấn như ta có thể tu luyện, đánh tan mặt mũi của mấy tên hủ nho
khinh người đó. Hahaha.
Ta là thần, vạn thế duy nhất, vì thế quyển sách này cũng phải như ta, " THẦN
LINH QUYẾT ". "
Hoàng Long đọc xong một mặt cổ quái, vị tiền bối viết sách này nói hắn là
cuồng thần không ai địch nổi, cực kỳ bá đạo, cuối cùng cũng vì một chữ tình mà
rơi xuống vực thẳm, không ngóc được đầu lên, nghĩ lại hắn cũng vì một chữ tình
mà chết, chỉ khác là chết xong hắn mới có cơ hội ngóc đầu.
Lại nói có lẽ vị tiền bối này viết quyển sách này để cho người thường không có
luyện ấn đọc, hắn cũng như mình không biết bản thân có được linh hồn ấn.
Vậy nên mặc dù được tôn là thần nhưng bản chép tay của hắn lại không ai dùng
được, mãi đến khi Cửu Thần tu luyện mới đem nó tái hiện thế gian.
Bỏ qua không suy nghĩ, Hoàng Long tiếp tục chăm chú đọc, nhưng một lúc sau hắn
mới phát hiện vấn đề cực lớn, hắn .... không hiểu.
Hắn hoàn toàn không hiểu công pháp này, dù chỉ là một chút, đây không phải do
ngộ tính hắn quá kém mà do công pháp này quá cao siêu, một kẻ mới bước chân
vào tu luyện không ai chỉ dẫn như hắn không hiểu cũng là chuyện quá bình
thường.
Đang lúc hắn vò đầu suy nghĩ, thì đột nhiên một tiếng cười khoái trá vang lên.
Ngay sau đó một luồng khí đen từ quyển sách xuất hiện theo bàn tay chui vào cở
thể hắn, nhanh chóng thuận lợi theo kinh mạch chui vào não hải. Đến lúc Hoàng
Long phát hiện thì đã muộn, luồng khí đen đó đã chui vào não hải chiếm lấy
linh đài hắn.
- hahahaha ... mười hai lão đầu, các ngươi chắc không ngờ rằng cửu thần ta
còn sống, nhanh thôi lại chỉ vài chục năm sau lão cửu này sẽ đòi mạng các
ngươi, thiên đạo ngươi chờ mà xem, sẽ có một ngày lão tử phá thiên lập ra
chính đạo của mình, các ngươi cứ chờ lấy mà nhận cơn thịnh nộ của thần đi.


Phá Thiên Lập Đạo - Chương #15