Người đăng: ꧁༺????????ể????❦????????????????༻꧂
Việt Quốc ... Thiên Hồn lâm ...
- đau quá ...
Hoàng Long mở mắt, xung quanh chìm trong một màu đen tối, đâu đó có tiếng gió
thổi qua từng tán lá kêu lên từng tiếng xào xạc, xen lẫn với những tiếng kêu
của dã thú đi ăn đêm. Hắn cố gượng người ngồi dậy nhưng lại không hề cử động
được, thậm chí bản thân hắn cũng không còn cảm giác được cơ thể của mình, hắn
cứ nằm đó nhìn lên bầu trời cao để đôi mắt làm quen được với bóng tối ...
Hắn vốn là một học sinh giỏi, sinh viên năm nhất của đại học bách khoa Hà Nội,
một ngôi trường danh giá và nổi tiếng nơi hắn sống. Hắn sống trong sự đầm ấm
bên gia đình và người thân. Gia đình hắn không giàu có, nhưng bố mẹ làm lụng
cũng đủ chu cấp cho hắn một cuộc sống đủ đầy.
Có lẽ cuộc đời của hắn cứ trôi qua như vậy, cho đến một ngày hắn gặp em, em
tên Vy mội cô gái hiền lành ngoan ngoãn, một tiểu thư con nhà giàu, siêng năng
học hỏi, em học chung lớp với hắn. Chắc bởi vì tính tình hợp nhau, lại cùng
chung sở thích, em và hắn rất nhanh liền thân thiết. Sau ba tháng hắn ngỏ lời
và cũng nhận được sự đồng ý từ em, hắn tưởng rằng đó là khoảng thời gian hạnh
phúc nhất trong cuộc đời của mình, hắn thậm chí còn đặt ra mục tiêu cho bản
thân, tốt nghiệp đại học, kiếm một công việc ổn định, với đồng lương đủ chu
cấp cho gia đình, cưới em về làm vợ, sinh một tiểu Hoàng Long, rồi cứ thế sống
một cuộc sống yên bình đến hết đời.
Một ngày nọ, cuộc sống của hắn đảo lộn hết tất cả, khi hắn phát hiện ra mình
mắc căn bệnh ung thư, một căn bệnh mà y học hiện đại vẫn chưa thể chữa trị.
Hắn buồn nhưng không tuyệt vọng, vì hắn biết nếu số phận đã nghiệt ngã như vậy
rồi, có trách cũng không thể thay đổi được gì cả, bây giờ hắn phải lạc quan mà
sống, thế là hắn dành hết tình cảm cho gia đình, người thân và đặc biệt là em,
người con gái hắn yêu thương nhất, hắn dành cho em nhưng tình cảm ngọt ngào
nhất, trao cho em những ký ức mà hắn cho là tuyệt đẹp nhất.
Hai tháng sau, bệnh tình của hắn lại ngày một trầm trọng hơn, hắn bắt đầu rụng
tóc, sức khỏe của hắn cũng xuống dốc rất nhanh, lúc đó hắn cũng nhận ra mình
không thể sống như thế này được nữa, hắn quyết định chia tay em. Em đã rất
buồn, em đã thực sự sốc khi hắn nói điều này, em thậm chí còn không tin vào
tai mình, nhưng đó là sự thật. Ngay hôm sau hắn xin nghỉ học ở trường để trở
về sống nốt phần đời còn lại với gia đình, bên nhưng người hắn yêu thương, bởi
hắn biết cuộc sống của mình nay chỉ còn được tính bằng từng ngày, hay có lẽ
hắn đang muốn lẩn trốn em, lẩn trốn người con gái mà mình yêu nhất, hắn không
muốn em nhìn thấy con người hắn lúc bệnh tật, muốn em luôn lưu giữ trong tâm
hồn nhưng kỷ niệm đẹp nhất về hắn.
Hắn muốn vui vẻ để sống nốt phần đời còn lại với gia đình bên nhưng người hắn
yêu thương, bởi hắn biết cuộc sống của mình nay chỉ còn được tính bằng từng
ngày, hay có lẽ hắn đang muốn lẩn trốn em, lẩn trốn người con gái mà mình yêu
nhất, hắn không muốn em nhìn thấy con người hắn lúc bệnh tật, muốn em luôn lưu
giữ trong tâm hồn nhưng kỷ niệm đẹp nhất về hắn. Hắn muốn vui vẻ để sống nốt
phần đời còn lại của mình, nhưng khi nhìn nụ cười gượng gạo của bố, hay nghe
những tiếng khóc nức nở trong đêm của mẹ, hắn lại không chặn được những nỗi
đau quặn lên trong lòng, hay nhưng giọt nước mắt mặn chát không tự chủ được
chảy ra. Lúc đó hắn đã trách ông trời, trách số phận nghiệt ngã cố tình đến
trêu đùa bản thân, thậm chí niềm vui của hắn là mỗi ngày chào hỏi 18 đời tổ
tiên của ông trời cho đỡ phần nào vơi bớt sự bất lực trước số phận.
Sau một tháng, từ một người bạn, hắn biết được tin tức của em, sau khi chia
tay hắn, em từ một cô gái hiền lành ngoan ngoãn đã thay đổi hẳn thành một con
người đua đòi ăn chơi không chịu học hành, anh trai em mong hắn gặp em một lần
khuyên nhủ em, mặc cho kết quả thế nào đi chăng nữa. Hắn đồng ý.
Hóa trang để che dấu đi bệnh tật, hắn gặp được em đang đi trên đường cùng
người con trai khác, nổi tiếng ăn chơi đua đòi, không phải hắn, em, người con
gái hắn yêu đâu rồi, em bây giờ thực sự khác quá. Hắn mỉm cười bước lại chào
em, nói chuyện riêng với em, cố gắng khuyên em tránh xa người con trai kia ra,
khuyên em hãy chịu khó học hành. Nhưng đáp lại hắn là sự thờ ơ, lạnh lẽo từ
em.
- tôi không quen anh ...
Như có thứ gì đó thôi thúc, hắn ôm em vào lòng, để phần nào bù đắp được sự nhớ
nhung trong tâm hồn hắn, em giãy giụa đẩy hắn ra, hắn mất đà cộng với thân thể
suy yếu vì bệnh tật, hắn ngã lăn ra đường và không cảm nhận được gì nữa. Thứ
cuối cùng hắn nhận biết là tiếng hét của em, tiếng ô tô bóp còi inh ỏi, và nụ
cười của hắn... Hắn không biết tại sao hắn cười, có lẽ hắn cảm nhận được sự
giải thoát đã đến ...
...
...
...
Một lúc sau, đôi mắt cuối cùng cũng quen được với bóng tối, hắn ngước đầu nhìn
xung quanh, hắn bay giờ đang nằm cạnh một chiếc hồ rộng lớn, toàn thân ngập
chìm trong nước. Chỉ có đầu là nổi trên mặt nước để hít thở, xung quanh là
biết bao cây cối với những hình thù kỳ quái mà hắn chưa bao giờ được gặp ...
Có lẽ ... Hắn trọng sinh ... Mặc dù cực kỳ hoang đường nhưng hắn thực sự đã
trọng sinh vào thân thể người thanh niên này, cố góp nhặt những kỳ ức mơ hồ vỡ
vụn trong não hải, hắn cũng biết sơ qua về thế giới mới lạ này cùng một chút
về người thanh niên chủ nhân của cái cơ thể này.
Đây là một thế giới mang tên Thiên Linh đại lục, với diện tích rộng ít nhất
gấp vài chục lần thế giới mà hắn đã từng sống, con người ở đây không phát
triển khoa học kỹ thuật mà lại hấp thu những vật chất kỳ lạ gọi là linh khí
trôi nổi trong trong trời đất để tu luyện.
Ở cái nơi này thực lực vi tôn, cường thực nhược nhục. Người tu luyện có đẳng
cấp riêng, cực kỳ chặt chẽ, không thể thay đổi, có hai loại người tu luyện,
riêng về tu thể chất cùng kỹ sảo chiến đấu, dùng linh khí để rèn luyện nhục
thân thì đẳng cấp bắt đầu từ võ đồ, võ sĩ, võ sư, võ tướng, võ soái,... Trong
truyền thuyết võ soái có thể đoạn sông, hủy núi, tuổi thọ có thể đạt tới hơn
nghìn năm, một tay có thể che trời, một tát có thể dời biển. Cùng với võ giả
là linh giả, nhưng sức chiến đấu lại nổi trội hơn hẳn, nếu võ giả là chủ tu
thể chất thì linh giả lại chủ tu linh hồn, đẳng cấp cũng cực kỳ sâm nghiêm,
bắt đầu từ linh đồ, linh sĩ, linh sư, linh tướng, linh soái,... Trong truyền
thuyết linh soái có thể triệu hồi hồn phách bản thân ra phụ trợ tấn công, một
ý niệm đoạn sơn hà, một ý niệm đủ làm một võ giả đoạn mạch mà chết, một ý niệm
có thể diệt sát hàng chục vạn đại quân.
Nhưng để trở thành người tu luyện đầu tiên phải có được luyện ấn, luyện ấn là
dấu ấn được khắc sâu trong linh hồn, được chia làm bát phẩm dựa vào màu sắc để
phân biệt gồm 8 màu từ đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, trắng. Có luyện
ấn mới chứng tỏ được trời đất chứng dám, mới có thể hấp thu thiên địa linh khí
để tu luyện, phẩm ấn càng cao thì hấp thu càng nhanh, tu luyện càng thêm dễ
dàng. Luyện ấn không thể tự sinh ra cũng không thể tự mất đi, nó có được từ
khi một đứa trẻ được sinh ra, chỉ có thể biết được, nhận ra khi đứa trẻ lên 3
tuổi, bằng cách đo bằng dụng cụ gọi là luyện thạch, mười phần quý hiếm. Luyện
ấn không phải ai cũng có, không phải ai cũng nhận được, trăm người thì may ra
mới có được hai ba người có được luyện ấn, phẩm chất cũng không hề cao thường
chỉ là nhất, nhị phẩm. Tứ phẩm đã coi là thiên tài vạnngười có một chứ đừng
nói là lục phẩm, thất phẩm, nghe còn chưa hề nghe qua.
Có được luyện ấn thì có được tư cách trở thành võ giả, nhưng muốn trở thành
linh giả lại càng khó hơn, linh giả ngoài phải có được luyện ấn thì linh hồn
chí ít phải mạnh gấp hai lần người bình thường. Vì vậy nếu võ giả đã ít, thì
linh giả lại là mười phần trân quý, chục năm mới gặp được một vị, thực lực dĩ
nhiên viễn siêu người cùng cấp.
Thiên Linh đại lục, được chia làm ba lục địa nhỏ hơn ngăn cách với nhau bởi
thiên linh hải, vô cùng rộng lớn, chủ nhân của cái thân thể này là một người
giúp việc trong Lâm gia, một gia tộc được coi là khá lớn, nằm ở Việt Quốc, một
quốc gia nhỏ ở Nam Cương lục địa. Chủ nhân cỗ thân thể này tên Vũ Hoàng Long
nhiều hơn tên hắn 1 chữ, hắn là cô nhi, được Lâm gia thu làm người giúp việc.
Cũng như bao đứa trẻ khác năm lên 3 tuổi hẳn được dẫn lên luyện thạch để xác
nhận luyện ấn. Tất nhiên, hắn không có, đồng nghĩa với việc hắn không thể tu
luyện, không sao hắn vẫn vui vẻ mà sống vì hắn biết tỷ lệ có được luyện ấn trở
thành người tu luyện là vô cùng thấp, nhưng không hiểu tại sao, năm tháng dần
dần trôi qua, hắn lại có sức khỏe hơn người, năm nay hắn 15 tuổi sức mạnh dĩ
nhiên có thể so với võ giả tam trọng. Cũng vì sức mạnh hơn người nên hắn trong
lâm gia có địa vị tốt hơn những người giúp việc khác. Hắn chơi thân với Lâm
Sung thiếu gia con trai của một trưởng lão trong gia tộc, người này tính tình
thẳng thắn trọng nghĩa khí cũng là bạn thân duy nhất của hẳn ở Lâm gia.
Hắn có một cái tiểu muội sống với hắn từ nhỏ tại Lâm gia tên Tú Yên, kém hẳn 1
tuổi, tình cảm còn hơn anh em ruột thịt, năm ngoái, mắc căn bệnh nặng, cửu tử
nhất sinh phải có tam diệp thảo mới có thể cứu sống. Tam Diệp Thảo, một loại
nhất phẩm dược thảo, chuyên trị giải độc thanh lọc cơ thể, mười phẩm trân quý
chỉ sinh sống tại rìa Thiên Hồn Lâm nơi nguy hiểm nhất ở Nam Cương lục địa.
Thiên Hồn lâm, chiếm gần một nửa Nam Cương lục địa, diện tích dĩ nhiên gấp vài
ba lần địa cầu, vô cùng rộng lớn, nằm ngay sát Việt Quốc, cách Lâm gia hơn một
tháng đi bộ. Thiên Hồn lâm nổi tiếng nguy hiểm bởi đây là nơi sống của không
biết bao nhiêu là linh thú, người bình thường đi vào không khác gì thập tử vô
sinh. Linh thú cũng như võ giả cùng linh giả, có thể hấp thu linh khí trong
trời đất để tu luyện, thiên sinh thể chất đã mạnh gấp nhiều lần võ giả cùng
cấp, linh thú cũng được chia làm nhiều phẩm giai, nhất phẩm có thể so với võ
giả võ đồ. Nhưng vì cứu Tú Yên, hắn không chần chờ quá lâu, ngay ngày hôm sau
hắn bắt đầu khởi hành, đi bộ ròng rã một tháng trời cuối cùng cũng tới được
rìa Thiên Hồn lâm, và sau đó không có sau đó hắn như nào chết cũng không biết.
Cơ duyên xảo hợp Hoàng Long trọng sinh xuyên việt vào cỗ thân thể này, lúc hắn
tử vong.
Thở dài một tiếng, Hoàng Long ngẩng đầu vọng thiên.
- lão thiên, ngươi có thể như thế trêu đùa ta sao, kiếp trước thì chết vì
bệnh tật, may mắn lắm mới sống lại, thì trọng sinh ngay phải thân xác của một
người chết, chết rồi thì thôi đi, cái thân xác này mẹ nó cũng quá phế đi, liền
tay chân kinh mạch đều đứt đoạn, động cũng không động được thì bảo sao ta sống
đây.
Trong lòng đậu đen rau muống, chào hỏi tổ tông 18 đời lão thiên gia, Hoàng
Long cuối cùng cũng thở dài, miệng lộ nụ cười tự diễu : "ài, số phận".
Đúng lúc này, một cơn lốc cuồn cuộn quét qua, mặt nước trong hồ trở nên cực kỳ
hỗn loạn, trên bầu trời từng tia sét rạch phá không trung mang theo uy áp mạnh
mẽ của thiên địa, đối mặt với sức mạnh này, Hoàng Long cảm giác mình như giun
dế đối mặt với biển cả mênh mông vô bờ, vô lực đối kháng.
- hahahaha... Lão Lôi lâu lắm không gặp ngươi vẫn không bỏ được cái tính nóng
nảy của mình.